Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Vận mệnh của mỗi người đều khác nhau. Có người số phận gập ghềnh. Có người thì số mệnh êm ả, có người lại may mắn một bước lên mây. Từng có rất nhiều người không cam lòng chịu sự điều khiển của vận mệnh, muốn trốn ra khỏi cái lồng giam này. Nhưng đến cuối cùng thì vẫn không thoát khỏi sự trêu chọc của vận mệnh.
Chỉ bời vì chúng ta chỉ là những kẻ phàm trần đáng thương. Từ lúc sinh ra thì cũng đã nhất định là như vậy cả đời.
Cho dù ta có không cam lòng, cho dù ta có cố gắng đến đâu thì đến cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ bị vận mệnh chơi đùa. Thượng đế chỉ cần đứng trên tầng mây cao kia nháy mắt là tất cả kết cục đều sẽ thay đổi hoàn toàn.
Đông hải bệnh viện, Dương Tư Vũ đứng ở trên tầng thượng của bệnh viện ngửa mặt trông lên đám mây.
Thời tiết hôm nay rất tối tăm. Trời xám, mây xám, thế giới màu xám. Cả thế giới dường như đều mất đi màu sắc, còn lại chỉ có màu xám xịt.
Màu xem đẹp đẽ, mang theo sự lãnh lẽo và sự đau thương nhàn nhạt.
Nhẹ nhàng, một bộ y phục lặng lẽ khoát lên trên bả vai nàng. Dương Tư Vũ quay đầu hướng Trương Chấn bên cạnh nhìn lại. Ở trong mắt hắn, nàng thấy được sự thương tiếc và quan tâm. Nhưng mà vì sao, nàng không có một chút cảm giác ấm áp nào? Ngược lại, lại có loại cảm giác chán ghét nói không ra lời.
Đúng. Là chán ghét.
Nàng chán ghết thấy loại ánh mắt thương hại, giống như Dương Tư Vũ nàng chỉ có thể là một kẻ yếu đuối, vĩnh viễn cần tới sự thương xót của người khác.
Trong lòng thì đang chán ghét, nhưng Dương Tư Vũ không có biểu hiện ra ngoài mặt. Khẽ lắc đầu, tháo áo xuống trả lại cho Trương Chấn.
Trương Chấn nhận lấy lại một lần nữa phủ cho nàng, nói khẽ: “Hôm nay thời tiết mát mẻ, khả năng còn có thể mưa. Đừng để bị lạnh nữa”
Dương Tư Vũ khẽ cau mày, nhưng không lại một lần nữa từ chối. Nàng không thể sự quan tâm của vị hôn phu trên danh nghĩa được.
Dương Tư Vũ dùng hạnh phúc cả đời mình đánh bác chỉ vì đổi lấy một lời hứa hẹn của Trương Chấn. Tuy nhiên trong đó đã từng có một ước định ngậm, đêm động phòng nhất định phải giữ lại đến ngày kết hôn mới có thể trao thân. Mà Trương Chấn cũng đồng ý một cách ngây ngốc. Mặc dù vì trả thù nên nàng phải cam chịu nhưng đó cũng là giới hạn của nàng. Chỉ khi giữ được sự trong sạch của tấm thân, ít nhất còn khiến cho nàng cảm thấy rằng mình vẫn còn là một con người. Có lẽ, có lẽ một ngày nào đó khi nàng đổi ý, ít nhất nàng còn là một Dương Tư Vũ nguyên vẹn.
Nhưng mà mỗi lúc nghĩ ngợi thêm càng làm lòng nàng đau đớn thêm. Trong lòng mặc dù không bị dao nhỏ cắt qua nhưng đau đớn lại rõ ràng như vậy. Ở nơi mềm mại nhất trong ngực này (không được nghĩ bậy, thiện tai thiện tai), nơi có vết thương bị người mình yêu sâu đậm gây tổn thương, so với những vết thương da thịt kia lại càng sắc bén, lại càng tàn nhẫn.
Nhẹ nhàng hít vào một ngụm không khí lạnh, Dương Tư Vũ hỏi: “Vẫn chưa có tin tức sao”
Trương Chấn khẽ cười nói: “Không nhanh như vậy đâu”. Dừng một chút, nói thêm: “Không cần gấp gáp như vậy. Chuyện ta đáp ứng nàng sẽ nhất định làm được cho nàng”
Dương Tư Vũ lạnh nhạt nhìn hắn một cái, giọng nói có chút lãnh đạm: “Chỉ có khi chuyện này kết thúc, ta mới có thể gả cho ngươi”
Trương Chấn khe khẽ thở dài, ánh mắt mang chút cười khổ nói: “Cho dù nàng không gả cho ta, ta cũng sẽ giúp nàng. Tiểu (? Không hiểu sao lại có chữ này ở cuối câu)
Dương Tư Vũ khoé miệng mỉm cười, chỉ là ở trong mắt lại không thấy có nửa phần ý cười.
Xuất giá hay không xuất giá thì có làm sao? Cho dù thực sự gả cho hắn, cũng chỉ là một khối thể xác tê dại kia thôi.
Trái tim như đã chết rồi, còn gì đáng để giữ lại nữa đâu? Nàng đã không còn gì cả, ngay cả sự tự tôn cuối cùng cũng bị mất đi. Ngoài trả thù ra nàng không còn tìm thấy lý do nào để sống sót.
Từ nay về sau, tiếng khóc sẽ không còn thuần khiết nữa, tiếng cười cũng không còn thoải mái nữa.
Ngẩng đầu nhìn lên trời. Trời, trên trời cao lại là một mảng tro bụi chán ghét.
Dưới cùng một bầu trời xám xịt, tại sân bay Đông Hải.
11 đã ngồi trên máy bay trở lại kinh thành. Máy bay còn chưa cất cánh, vẫn còn có tốp 5 tốp 3 hành khách đang đăng ký.
Nhắm mắt lại, đem lưng dựa sâu trên ghế. Việc xảy ra trong bệnh viện hắn cũng đã biết rồi. Không nói bên kia có Cuồng Triều có thiên lý nhãn chú ý mọi động tĩnh, lúc Hoả Điều và Tuyết linh nhi trở về, Long uy cũng đã đem sự tình xảy ra nói cụ thể cho Cuồng Triều một lần. Bởi vì chính chủ thuê huỷ bỏ nhiệm vụ, cho nên nhiệm vụ hộ tộc của này của vận mệnh đã được coi là hoàn thành rồi. Nhưng mà tài sản Đán Đao lưu lại cho Dương Tư Vũ, vận mệnh sẽ trả lại cho nàng. Không hề vì chuyện Dương Tư Vũ mà lo lắng, hắn mặc dù cũng không đoán ra rốt cuộc Dương Tư Vũ suy nghĩ gì, vì sao lại kết thúc nhiệm vụ của vận mệnh, lại còn muốn liên lạc với Trương Chấn. Nói tóm lại vẫn là bởi vì hắn không hiểu được tình cảm. Càng không hiểu được trái tim phụ nữ. Nhưng cho dù hắn có hiểu thì cũgn sẽ không đi để ý. Dương Tư Vũ cũng chỉ là một người khách qua đường vội vã trong cuộc đời của hắn. Hắn sẽ không vì một người khách qua đường mà vứt bỏ đi mục tiêu cuối cùng của chính mình.
“Đàn bà chỉ là gánh nặng”. Luôn luôn khắc sâu điểm này, hắn sẽ không vì bất luận một người phụ nữ nào mà nán lại. Hắn chỉ là một đám mây phiêu phù bất định (bồng bềnh vô định), không ai hiểu thấu được. Không ai có thể lưu lại bước chân vội vã của hắn. Dương Tư Vũ làm không được, cho dù là Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không làm được.
Cửa khoang máy bay đóng lại, đang chờ đợi chỉ thị của tháp chỉ huy để chuẩn bị cất cánh. Một vài hành khách đi vào cuối cùng con đang tìm kiếm chỗ ngồi của mình.
Đúng lúc này, 11 mở choàng mắt, ánh mắt mạnh mẽ hướng về một người trẻ tuổi phía sau mà bắn tới. Nhận ra được ánh mắt 11 phóng tới, người trẻ tuôi cũng hưỡng về phía hắn nhìn tới, khoé miệng cười cười, ngón trỏ nhẹ đặt trên môi.
Trong mắt tinh quang xuất hiện lại đột nhiên tiêu thất, 11 rất nhanh khôi phục bình thường, tựa ở trên ghế. Hai mắt từ đầu đến cuối dừng lại trên người của người trẻ tuổi này.
Người này trông rất trẻ, mặc dù đã hơn 30 mươi tuổi nhưng nếu chỉ nhìn từ bên ngoài vào vẫn chỉ giống như 27, 28 tuổi. Tóc của hắn nhuộm thành màu đen, con ngươimàu xanh dưới cặp kính sát tròng lại biến thành màu đen giống như tròng mắt, hiển nhiên là đặc trưng của người phương đông. Hơn nữa sống mũi cao thẳng, cùng với làn da hơi trắng, khiến hắn trông thế nào cũng giống một người Trung Quốc. Tuy nhiên bên tai hắn còn đeo một chiếc vòng tai, trên đó viết văn tự Đức quốc: Bỉ (hình như cái này là DK thì đúng hơn thì phải?)
Người này hoá ra là DK. Thôgn qua một chút dịch dung, che dấu đi màu tóc trắng và trong mắt lam. Ngoài trừ việc càng đẹp trai một tí thì cũng không khiến cho người người chú ý như khi để tóc trắng.
Lúc DK đi qua bên cạnh 11 về phía chỗ ngồi của mình, hắn vỗ nhè nhẹ tí da để trên tay. Sau đó hướng về phía 11, làm một cái ám hiệu động tác “Nguy hiểm”
11 hướng về hắn nhìn một chút liền thu hồi ánh mắt. Mà DK cũng chỉ cười cười rồi tiếp tục đi tiếp về phía sau. Hai người chưa từng nói nhiều với nhau, vẻn vẹn chỉ là gặp thoáng qua, trong giống như những người xa lạ.
Sau khi DK đi qua, 11 dùng thanh âm chỉ mình hắn nghe được nói một câu: “Điên”
DK thật sự là một tên điên từ đầu đến chân, lại mang cả đống thuốc nổ lên trên phi cơ. Người bình thường có thể kỳ quái tại sao hắn có thể thông qua an kiểm, nhưng mà đối với những người như họ thì có rất nhiều biện pháp. Cho dù là 11 cũng có rất nhiều biện pháp giấu diếm được an kiểm để mang theo một số đồ nguy hiểm lên máy bay. Ví dụ như Thiên Trảm và Trảm Nguyệt hắn mang theo bây giờ, ngoài ra còn có súng ngắn bỏ túi nữa.
Đồng dạng. Cũng biết DK không phải thực sự muốn nổ tung máy bay, hắn làm vậy chỉ là để cảnh cáo: Không cần hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như 11 làm bộ không biết thì mọi người đều sẽ sống yên tổn. Nếu mà 11 nhảy dựng lên định tóm hắn thì rất tốt. Cả một đám người trên máy bay sẽ vì hai người bọn họ mà chôn cùng. Mặc dù 11 cũng không quan tâm tới tính mạng của những người trên chiếc máy bay này, nhưng mà ở không gian hẹp hòi trong máy bay, DK nếu như đột nhiêm làm nổ thuốc nổ, ngây cả hắn cũng không thể trốn thoát.
Cho nên hắn mới nói DK là thằng điên, hoàn toàn là một thằng điên, hoàn toàn coi thường tính mạng. Bất kể là tính mạng của người khác hay là của chính mình.
DK rất nhanh tìm được chỗ ngồi của mình. Cách ghế của 11 bốn dãy ghế ở phía sau. Đưa tay tiện ném túi da vào khoang hành lý ở trên. DK liền ngồi xuống, sau đó khoan khoan khoái khoái (thích thích thú thú cho thuần Việt cũng ok) ngồi tựa ở trên ghế ngủ. Nhìn hắn bộ dáng thoải mái như vậy dường như cái hành lý được ném lên không phải chứa đầy thuốc nổ mà chỉ là hành lý bình thường vậy.
Lắc lắc đầu không đi quản hắn. Ý tứ hắn vừa rồi rất rõ ràng. Chớ chọc ta, thì bình an. Chọc ta, thì cùng đi chết đi. Mặc dù không bên tên điên này vì sao cố ý muốn cùng ngồi một máy bay với hắn, nhưng mà bây giờ 11 lựa chọn tốt nhất là coi như mình cái gì cũng không biết. Lại đợi hơn mười phút sau, máy bay cuối cùng mới bắt đầu chậm rãi cất cánh. Bởi vì có DK ở một bên nhìm chằm chằm, cho nên 11 cũng không giống như dĩ vàng nhắm mắt dưỡng thần. DK người này quá giỏi về ẩn núp chính mình rồi. Cho dù hắn đứng bên cạnh ngươi, ngươi cũng rất khó nhận ra sự tồn tại của hắn. 11 không nghĩ muốn khi mình nhắm mắt lại sẽ bị tên điên này đột nhiên tập kích. Cho nên trong suốt chuyến bay, đa số đều nhìn tạp chí, hoặc thỉnh thoảng tự nghĩ. Ngược lại, DK tên này lại từ lúc sau khi lên máy bay luôn luôn khoan khoan khoái khoái mà ngủ.
Chưa đến một giờ phi hành, máy bay cuối cùng an toàn đến sân bay kinh thành. Xuống máy bay, 11 luôn chú ý mọi hành động của DK ở phía sau mình. Nhưng mà người này lại an phận giống như người thường, thậm chí còn vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh chung quanh. Nhìn dáng vẻ hắn lại càng giống như là đi du lịch.
Cho đến khi tới đại sảnh ở sân bây DK mới dừng lại, nhận thấy động tác của hắn 11 cũng không khỏi dừng bước, quay đầu lại hướng về hắn nhìn lại.
DK đứng tại khoảng cách hơn 10 mét so với 11, ánh mắt hướng về phía 11, vẫn là nụ cười nơi khoé miệng đó. Sau đó hắn đưa ra một cánh tay nhẹ nhàng làm một động tác cắt cổ.
Lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn. 11 liền quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Mà DK nhìn chăm chú vào bóng lưng 11 một lúc sau mới xoay người hướng về phía khác đi.
Việc chen ngang này của DK cũng không khiến cho 11 tạo thành nhiều gánh nặng tâm lý. Việc DK có thể cùng tới kinh thành cũng đã sớm nằm trong dự đoán của hắn. Nếu như hắn thực sự không đến mới là quỷ quái. CHỉ là hi vọng tên điên này tại thời điểm mấu chốt sẽ không đến gây chuyện sinh sự. Nếu không, 11 sẽ không để ý nữa đem hắn bán cho Long hồn.
Ra khỏi sân bây, Dâm tặc nhận được điện thoại của Vịt Bầu cũng đã sớm chờ ở bên ngoài. Mắt nhìn thấy 11 đi ra, Dâm tặc ở xa xa vung tay hô lớn: “Lão đại! Ở đây!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui