Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

“Hân Hân.” Trong điện thoại không phải là âm thanh của Na Na, mà là thanh âm của một người đàn ông.
Trương Hân Hân vừa mới bước một chân ra ngoài cửa liền dừng lại ở trên không, miệng há hốc vẻ mặt kinh ngạc. Ngay sau đó, nàng vội vàng nhìn lên màn hình của máy di động, quả thực là một dãy số lạ, lập tức nói :” Sở Nguyên ca ca ?”
“Ừm.”
Trương Hân Hân miệng lập bập, hình như có rất nhiều ủy khuất muốn phát tiết ra, một lúc lâu sau, nàng mới nói một câu như tự hỏi :” Thật là anh sao ?”
“Ừm.”
Trương Hân Hân dùng sức nín khóc, nàng chưa phát hiện ra mắt nàng đã ướt đẫm sương, khóe môi đã cong lên, không hiểu là đang khóc hay đang cười., nói :” Anh vì sao không đến tìm em?”
“Anh có chuyện.” Không đợi Trương Hân Hân nói tiếp , Mười Một lại hỏi :” Em định đi ra ngoài ?”
“Vâng... a không. Em không có ra ngoài, anh đang tới đây sao ?”
“Em cứ đi đi, anh sẽ đến sau vậy .”
“Sở Nguyên ...” Trương Hân Hân còn chưa kịp nói xong thì Mười Một đã cúp máy , lúc này hai chữ cuối mới bật ra từ trong cổ họng nàng “...ca ca”
Lại nhìn điện thoại di động một chút, Trương Hân Hân vội vã đánh máy ngược trở lại , kết quả lại là thuê bao quý khác vừa gọi hiện đang tắt máy. Trương Hân Hân buồn bực đến mức thiếu chút nữa đập luôn điện thoại di động, nàng thở phì phì tự nói :” Lần nào cũng vậy. Đến cả nói cũng không cho người ta nói xong.”
Lúc này điện thoại nàng lại run lên, nàng không đợi chuông vang đã vội vàng cầm máy, vừa cúi đầu xuống nhìn thì thấy tên Na Na trên màn hình, một bầu hưng phấn nhất thời bị một gáo nước lạnh dội lên. Nàng uể oải nghe máy, âm thanh hữu khí vô lực nói :” Chuyện gì ?”
“Nhanh lên một chút xuống a, chúng ta chờ lâu lắm rồi.”
“Biết rồi.” Ngắt máy , Trương Hân Hân lại thử gọi lại cho Mười Một, kết quả vẫn là tắt máy.
Nhìn điện thoại đang an tĩnh nằm trong lòng bàn tay một lát, rốt cuộc nàng vẫn chỉ thở dài, rồi nhẹ nhàng đi tới cửa.
Dưới nhà Trương Hân Hân đã đỗ một chiếc xe thương vụ bảy chỗ, Na Na từ trong cửa sổ vẫy tay kêu :” Hân Hân, ở đây, nhanh lên.”
Trương Hân Hân lên xe, trong xe đã có tam nam hai nữ. Hai nữ là hai người bạn học kiêm bạn tốt Na Na và Lộ Lộ. Ba nam thì hai trong số đó nàng đã gặp qua, là bạn trai của Na Na và Lộ Lộ. Hân Hân có một năm nằm viện không thể tiếp tục học, còn hai người này thì thi trượt, hiện ba người đang cùng nhau học lại, chuẩn bị không lâu sau tiếp tục thi.
Bất quá Trương Hân Hân không thích hai người bạn trai của Na Na và Lộ Lộ, nàng cảm giác trên người bọn họ bỉ khí rõ mười phần, trăm phần trăm là lưu manh. Nhất là mỗi lần bọn họ nhìn nàng, nàng đều có cảm giác giống như đang ở trong quán bar ngày nào.
Ngoài trừ hai người kia, bên trong xe còn có một người nam sinh nàng chưa từng gặp qua, chắc hẳn hắn là hỗn huyết suất ca theo như lời Na Na nói .
Trương Hân Hân để ý quan sát hắn một chút. Suất ca này ấn tượng đầu tiên đích xác rất dễ nhìn, từ bề ngoài có thể nhìn thấy hắn không quá ba mươi tuổi, làn da trắng của phương Tây cùng khuôn mặt đậm chất phương Đông, đặc biệt là đôi mắt xanh thăm thẳm, cảm giác như đại dương vô bờ. Không hề nghi ngờ, suất ca này quả thật là một người con lai.
Cuối cùng , Trương Hân Hân chú ý tới lỗ tai trái của hắn có một chiếc khuyên tai, khác biệt là chiếc khuyên tai này không giống bình thường, có màu đen lại mang những hoa văn như tơ máu màu đỏ sậm, nhìn không ra chất liệu gì. Mặt trên chiếc khuyên tai có hai chữ tiếng anh, phân biệt là “D” và “K”.
Trương Hân Hân đặt mắt trên người hắn một thoáng liền dời đi, co người bước vào trong xe, sau đó nhìn trái nhìn phải mới phát hiện ra trừ chỗ bên cạnh hỗn huyết suất ca kia, thì không có chỗ nào khác. Cũng không biết là ai bố trí như thế này. Bạn trai Na Na ngồi ghế lái xe, đương nhiên là Na Na phải ngồi ghế phó lái. Lộ Lộ và bạn trai nàng thì chiếm ghế giữa không thèm kiêng kỵ tình chàng ý thiếp, duy chỉ có một mình hỗn huyết suất ca ngồi ghế sau.
Trương Hân Hân không hề lên tiếng ngồi xuống. Hỗn huyết suất ca mỉm cười với nàng, nhẹ gật đầu một cái . Trương Hân Hân cũng đáp lễ lại, nàng nhẹ cười rồi không nhìn hắn nữa.
Hỗn huyết suất ca đưa tay về phía Trương Hân Hân, nói :” Xin chào.”
Suất ca này nói tiếng Long quốc không chuẩn lắm, thậm chí có thể nói là phi thường sai, hai chữ “Xin chào”(nhĩ hảo) nghe như “nghịch hảo” , Trương Hân Hân sửng sốt nửa ngày mới biết hắn đang nói xin chào, vội vàng nhẹ nhàng đưa tay ra cầm tay hắn, đồng thời gật đầu nói :” Xin chào.”
Hỗn huyết suất ca vừa cười vừa nói :” Khánh khánh tiếu tá, nghịch...” nói đến đây, suất ca nhíu mày, vắt óc suy nghĩ nửa ngày, mới phun ra được một chữ :” ...mị.”
“Phốc!” Lộ Lộ cùng Na Na không nhịn được cười, khanh khách cười rộ lên, mấy người bạn trai lại càng không nhịn được. Mặc dù nghe không được tự nhiên cho lắm, nhưng vẫn khá rõ ràng, người trên xe vẫn nghe được ý hắn là “ Hân Hân tiểu thư, ngươi rất đẹp” . Bất quá tiếng Long quốc của anh chàng này không khả quan cho lắm, nói đến chữ “ngươi” chỉ quên mất, liền nhảy thẳng đến chữ “đẹp “ đằng sau .
(DK nói “Khánh khánh tiếu tá, nghịch mị” còn đúng chính tả là “Hân Hân tiếu tả nhĩ ngận mỹ” thằng cha DK này nói thiếu chữ “nhĩ” =”ngươi” , còn mấy chữ kia thì đọc sai )
Trương Hân Hân hé miệng cười khẽ :” Cảm ơn.” Dừng một chút, nàng lại hỏi :” Xin hỏi, anh là người nước nào ?”
“Ánh quá” (ý nó muốn nói là Ưng Quốc ==)
“Phốc!” Lộ Lộ cùng Na Na lại nhìn không được cười ha hả. Hỗn huyết suất ca cũng không ngại bản thân thành trò cười cho kẻ khác, vẫn mỉm cười nhìn Trương Hân Hân. Chỉ là nếu chú ý một chút, thì tuy trên mặt hắn cười rất rạng rỡ, nhưng trong mắt không có đến nửa phần tiếu ý, thậm chí sâu trong mắt còn một tia lãnh ý khó hiểu.
Nếu như có Mười Một ở đây quan sát, thì sẽ biết kỳ thực hỗn huyết suất ca này từ đầu đến cuối chưa có cười qua, trong đôi mắt sâu như biển cả kia thủy chung cất giấu sự lạnh lùng cùng lệ khí.
Chỉ là trong xe này không ai có thể nhận ra, cho dù bọn họ có nhìn chằm chằm vào hỗn huyết suất ca này cũng không nhìn ra được nửa điểm dị dạng.
Trương Hân Hân dùng tiếng Anh nói một câu :” Anh là người Ưng quốc sao ?”
Hỗn huyết suất ca lộ ra vẻ mừng rỡ, đồng dạng dùng tiếng Ưng quốc trả lời :” Nguyên lai Hân Hân tiểu thư cũng biết tiếng Ưng quốc, thật là tốt quá.”
Trương Hân Hân cười nói :” Tiếng Ưng quốc của tôi không tốt lắm, chỉ có thể giao tiếp đơn giản mà thôi.”
“Như vậy cũng đủ rồi.” Hỗn huyết suất ca gật đầu nói :” Được rồi, còn chưa có giới thiệu,ta là Charles, ta có một nửa huyết thống Long Quốc, mẹ ta là người Long Quốc.”
Trương Hân Hân hơi kinh ngạc :” Vậy sao tiếng Trung Quốc của anh ...”
Trong ánh mắt Charles lộ ra một tia bi thương :” Mẹ ta qua đời từ khi ta còn rất nhỏ. Ta từ khi đó đã sống ở Ưng quốc cùng cha. Nga, cha ta là người Ưng quốc, ông vẫn báo Long Quốc so với nước ta thua kém nhiều, cho nên chưa từng dạy ta tiếng Long Quốc.”
Trương Hân Hân áy náy nói :” Xin lỗi.”
Charles cười cười :” Không sao, mẹ ta đã qua đời lâu thật lâu rồi. Lần này ta muốn đến thăm quan quê hương của mẹ ta, cho nên mới cấp tốc học hai tháng tiếng Long quốc rồi tới đây .”
Trương Hân Hân giật mình nói :” Trời ạ , anh học hai tháng đã có trình độ như vậy, thực sự quá lợi hại. “ Trương Hân Hân chính là khen thật sự, chính nàng học tiếng Ưng quốc đã năm sáu năm, bây giờ vẫn còn lộn xộn, thế nhưng người ta mới học có hai tháng, mặc dù nói còn rất gượng gạo, nhưng ít ra đã làm cho người khác có thể hiểu được. Trình độ học tập như vậy so sánh với nàng, quả thực đúng là một trời một vực.
Charles cười cười, mặc dù trên mặt cười rất khiêm tốn, thế nhưng trong mắt không thể giấu được sự kiêu ngạo.
Trương Hân Hân hỏi :” Anh ở Long Quốc còn có người thân không ?”
Charles nhún vai :” Ta cũng không biết, hình như trong nhà mẹ ta vẫn còn thân thích nhưng chúng ta chưa từng liên lạc qua. Ta lần này tới đây cũng chỉ là để du ngoạn, không có dự định gì thêm.”
“Vì sao anh không tìm bọn họ ?”
Charles cười, hỏi ngược lại :” Ta cho tới bây giờ chưa từng gặp qua bọn họ, cũng không biết bọn họ tên gì, trông như thế nào, tìm thế nào được ?”
“Chỉ cần có tấm lòng là có thể tìm được.”
Char les nói :” Có khi cô cũng là thân thích của ta cũng nên?”
Trương Hân Hân cười nói :” Tôi không có người thân ở nước ngoài.” “Ách .” Những lời này vừa nói ra, nàng lập tức nhớ tới Mười Một hình như là cũng đến từ Ưng quốc. Còn có a di nàng chưa bao giờ gặp, và cũng không bao giờ có thể gặp được nữa, cũng từng định cư tại Ưng quốc. Trương Hân Hân cũng biết, Mười Một không phải là con thân sinh của a di nàng Sở Hải Lan, nhưng trong ý thức nàng vẫn coi Mười Một là đại ca ca của mình.
“Sao vậy ?” Charles thấy nàng nói đang dang dở tự nhiên ngừng lại, không khỏi ngạc nhiên hỏi .
“Nga , không có việc gì.”
Trương Hân Hân lắc đầu, vô ý thức nhìn chiếc điện thoại nàng vẫn đang nắm chặt trong lòng bàn tay. Từ nãy tới giờ điện thoại nàng vẫn chưa có cuộc điện thoại nào gọi đến. Trương Hân Hân không khỏi bắt đầu lo lắng, ca ca thúi này, mãi mới gọi được một cuộc điện thoại cho nàng, nói chưa được hai câu đã cúp máy. Mà hắn nói sẽ đến tìm nàng sau , sau bao lâu ? Vài ngày ? Hay dăm bữa nửa tháng nữa ? Hoặc là lâu hơn.
“Chờ điện thoại?” Charles nói
“ Nga... Không, tôi xem giờ thôi.” Trương Hân Hân ngẩng đầu nói :” Tôi chỉ có thể đi mười lăm phút.”
“ Mười lăm phút ?” Charles kinh ngạc hỏi :” Vì sao ít vậy ?”
“Cha ta sắp về, ông mà biết muộn thế này rồi ta vẫn đi ra ngoài, nhất định sẽ mắng ta.”
“ Như vậy à ...” Charles gật đầu nói :” Tiếc là không thể cùng cô giao tiếp tận hứng được. Bất quá mười lăm phút cũng miễn cưỡng đủ cho chúng ta ăn với nhau một bữa.”
Na Na ngồi ở phía trước đảo mắt, nhỏ giọng nói mà chỉ có cô ta mới nghe được :” Lại gạt người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui