Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Câu “Ta là cảnh sát” đúng là có tác dụng an thần rất lớn, hầu hết những trường hợp lâm vào cảnh nguy hiểm, người ta đều nghĩ tới gọi cảnh sát trước tiên. Khi chắc chắn Diệp Tiêu là cảnh sát, Trương Hân Hân cùng Triệu Linh không hẹn mà cùng thở phào một cái.
Lúc này, Trương Hân Hân thoáng nhìn thấy Mười Một đang bước về phía hai chiếc xe đỗ ven đường, vội vàng hô : “Anh.”
Diệp Tiêu nghe tiếng liền quay đầu lại, thấy Mười Một đi, nhất thời càng hoảng sợ, vội vàng chạy tới hỏi :
-Sở thủ trưởng, ngài đi đâu vậy ?
Mười Một nhàn nhạt nói :
-Đi về.
Diệp Tiêu cười khổ : “Ngài không thể đi a.” Hắn chỉ lên gác, vẻ mặt khó khăn nói : “Ngài phải ở lại làm khẩu cung đã, bằng không rất khó cho ta a.”
“Sẽ có người giải quyết.”
Diệp Tiêu biết Mười Một thần thông quảng đại, gây ra chuyện gì cũng sẽ có người giải quyết phiền phức cho. Thế nhưng Mười Một thì khỏe rồi, còn hắn thì sao ? Một hồi nữa có cảnh sát tới, thấy mấy cái xác chết và một mình hắn ở đây, hắn giải thích thế nào ? Hung thủ đâu ? Con tin đâu ? Nếu như người ta biết hắn để hung thủ bỏ đi cùng con tin, phỏng chừng cách chức còn nhẹ.
Nhìn vẻ mặt khó khăn sầu khổ của Diệp Tiêu, Mười Một nói :
- Ngươi sẽ nhận được điện thoại sớm thôi. Chuyện này ngươi không cần phải xen vào.
Sau khi nói xong, hắn lướt qua Diệp Tiêu tiếp tục đi về phía trước. Vừa đi được hai bước thì thấy Trương Hân Hân vẫn đang đỡ Triệu Linh đứng nguyên ở đó, Mười Một liền nói :
- Còn không đi?
“Đi?” Trương Hân Hân ngẩn người, sau đó mừng rỡ gật đầu, rồi đỡ Triệu Linh còn đang hoang mang về phía xe của Mười Một. Bỏ lại mình Diệp Tiêu đứng đó, cản không được, thả cũng không xong, cơ mặt liên tục co quắp, thực hối hận tại sao bản thân lại chạy theo Mười Một làm gì ?
Có lẻ là vì có Mười Một bên cạnh nên lá gan của Trương Hân Hân lớn lên rất nhiều, lúc này tinh thần nàng đã khôi phục lại gần như bình thường. Nàng lên xe xong liền kéo tay áo Triệu Linh sắc mặt còn đang tái nhợt :
-Cô, đừng sợ, hắn là anh trai của em, anh trai của em vô cùng lợi hại đó .
Triệu Linh nhẹ nhàng kéo tay áo Trương Hân Hân, vẫn còn mang theo chút đề phòng nhìn Mười Một đang ngồi trên ghế lái xe :
- Anh trai em rốt cuộc là làm nghề gì ?
“Hả ?” Vấn đề này quả là làm khó Trương Hân Hân, nàng gãi đầu cả ngày vẫn chưa biết phải nói gì cho đúng. Chẳng lẽ lại nói cho cô giáo rằng : Anh trai em là sát thủ ? Triệu lão sư còn không xuống xe bằng đường hàng không mới là lạ. Hơn nữa vừa rồi ,nhìn Mười Một có vẻ rất quen thuộc với viên cảnh sát kia, viên cảnh sát kia còn xưng Sở thủ trưởng với ảnh, trong đầu Trương Hân Hân lóe lên một ý tưởng, vội vàng nhỏ giọng nói :
-Anh trai em là bộ đội, là một đặc vụ vô cùng lợi hại.
Đây là cái mỹ danh mà Sở Phàm vẫn luôn nói với nàng. Giờ nàng dùng luôn nó để nói có lệ với Triệu Linh.
Nghe Trương Hân Hân nói xong, Triệu Linh thở phào nhẹ nhõm gật đầu. Cũng chỉ có cách giải thích như vậy mới hợp lý, đặc chủng binh không như bộ đội bình thường, mỗi người đều là tinh lọc từ hàng ngàn hàng vạn quân nhân. Có người còn nói, tỉ lệ đào thải của đặc chủng binh lên tới từ 50-90%, đủ để thấy độ khó cao đến như thế nào. Cũng chỉ có đặc chủng binh mới có thể một hơi giết luôn bốn người, ngay cả mắt cũng không nháy một cái, rồi nàng lại nhớ tới thái độ cung kính của viên cảnh sát đối với Mười Một, trong lòng Triệu Linh đã tin đến chín phần.
Mười Một lái xe rời đi, còn Diệp Tiêu vẫn đứng ngu người tại chỗ, độ vài phút sau, cuối cùng hắn cắn răng quyết định gọi cho cục trưởng. Mặc kệ ra sao, thông báo một tiếng cho lãnh đạo cũng không vấn đề gì. Hắn vừa lấy điện thoại di động ra, thì một chiếc Ferrari màu trắng bên đường bỗng nhiên sáng đèn lên làm hắn chú ý. Diệp Tiêu nhìn chiếc xe ấy cho đến khi nó bỏ đi về hướng xe Mười Một vừa chạy , hắn không khỏi tỏ vẻ nghi hoặc. Mặc dù hắn không chú ý bên kia đường lắm, nhưng linh giác của hắn chắc chắn rằng không có ai đi qua đó. Như vậy người lái xe lên xe từ bao giờ ? Hay là hắn vẫn ở trong xe từ trước tới giờ ? Do bệnh nghề nghiệp hắn vốn nghi ngờ cẩn thận, Diệp Tiêu liền lưu biển số xe vào điện thoại, rồi mới gọi điện cho cục trưởng.
Cùng lúc đó, trong chiếc Audi của Mười Một –Sở Nguyên.
Triệu Linh từ khi lên xe tới giờ vẫn cúi gằm mặt xuống. Sắc mặt vẫn còn chút bàng hoàng, khó trách, ai vừa trải qua tao ngộ bắt cóc tống tiền diệt trừ manh mối mà vẫn còn cười nói được thì tâm lý đúng là bị bất thường. Mà Trương Hân Hân bởi vì đã từng bị bắt cóc một lần, hơn nữa còn có Mười Một bên cạnh, nên tinh thần phục hồi nhanh hơn Triệu Linh rất nhiều. Trên thực tế Trương Hân Hân luôn luôn rất can đảm, tính cách của nàng vô cùng độc lập, khi mà Mười Một chiến đấu với Trần gia, nàng luôn thể hiện sự “lâm nguy bất loạn”. Cho nên lần này bắt cóc, nàng cũng không chịu thương tích gì, hồi phục cũng nhanh hơn.
Trong lúc này, Trương Hân Hân đang nhệch miệng chăm chăm nhìn phía bên mặt Mười Một. Lâu lắm rồi không gặp ca ca này. Cho dù thỉnh thoảng có tìm nàng một hai lần, bất quá cũng chỉ là gọi vài cuộc điện thoại mà thôi. Khó khăn lắm mới có thể ở gần hắn như vậy, trong lòng nàng có một cảm giác rất khó nói. Rất an tâm, rất hài lòng, rồi một cảm giác nói không nên lời khác, nếu như có thể nói ra, nàng hy vọng con đường này dài hơn một chút.
Mười Một mặt không cảm tình vẫn tiếp tục lái xe, đối với ánh mắt cháy bỏng kia của Trương Hân Hân coi như không thấy, chỉ thỉnh thoảng nhìn qua kiếng bên của xe một chút. Theo sau bọn họ là một chiếc Ferrari trắng có rèm che, chiếc xe này theo đuôi bọn họ đã rất lâu rồi, không nhanh không chậm bám sát phía sau, xem hành tung của nó dường như là cố ý để cho Mười Một phát hiện ra. Đương nhiên Mười Một phát hiện ra từ rất lâu rồi, cũng đoán được ai ở trong xe, chỉ là không thèm quản mà thôi. Người kia theo hắn không biết có mục đích gì, tựa như chó đánh hơi theo không bỏ, nhưng Mười Một cũng không làm gì được, DK không phải là loại muốn giết thì giết, ngay cả Mười Một cũng không nắm chắc , không khẻo người toi mạng lại chính là mình. DK cũng thực sự quá giảo hoạt, mỗi lúc muốn tìm hắn thì hắn cứ như bốc hơi mất, lúc không muốn gặp thì hăn lại gióng trống giương cờ đi ra, khiến cho người ta cay mắt ngứa răng mà không làm gì được.
“Anh.” Trương Hân Hân ôm lấy cái gối tựa bên ghế phó lái , nghển đầu lên nhìn hắn : “Tại sao anh tìm được chúng ta?”
Mười Một liếc mắt nhìn nàng qua gương chiếu hậu , không nói gì mà thò tay vào cái khay để đồ. lấy ra một cái điện thoại di động đã banh ta lông.
“Điện thoại của em !” Trương Hân Hân lúc này mới chú ý đến cái điện thoại của nàng được đặt ở một vị trí rất dễ thấy, nhưng nàng lại không thấy. Cầm điện thoại trong tay lất qua lật lại vài lần, tiếc rẻ nói : “Xong. Bị quăng thế này làm sao dùng được nữa. Bọn xấu xa kia thật đáng ghê tởm.”
Nghe được tiếng của Trương Hân Hân, Triệu Linh mới ngẩng đầu nhìn qua chiếc điện thoại di động, lúc này nàng mới giật mình nhớ ra điện thoại di động của nàng bị bọn bắt cóc tịch thu chưa lấy lại. Bất quá lúc này nàng có nhớ ra cũng chả dám lấy lại, lại càng không dám lục lọi mấy cái xác chết để tìm một cái điện thoại!
Trương Hân Hân từ điện thoại lấy ra được cái SIM, lúc này mới chắp tay thở phào nhẹ nhõm nói : “Hoàn hảo, cái SIM không sứt mẻ gì. May mà em dùng điện thoại cắm SIM chứ không dùng điện thoại cố định cầm tay(là cái loại không SIM đó) , bằng không em khóc luôn ở đây đó.” Nói rồi Trương Hân Hân chu mỏ, làm ra vẻ mặt giả vờ khóc không ra nước mắt.
Mười Một nhìn nàng qua kính chiếu hậu, nhàn nhạt nói : “Anh sẽ đền.”
Trương Hân Hân mắt sáng như sao, mừng rỡ nói : “Thật chứ? Nói thì phải giữ lời a.”
Mười Một không lên tiếng trả lời, chỉ tập trung lái xe.
Trương Hân Hân đã sớm miễn dịch với thái độ của Mười Một, tiến đến gần tai hắn nhỏ giọng hỏi : “Anh, anh có biết là ai muốn bắt cóc em không ?”
Mười Một thản nhiên nói : “Em không cần phải xen vào, anh sẽ giải quyết.” Cuối cùng hắn còn bồi thêm một câu : “Đừng để cha mẹ em biết là anh cứu em ra.”
Trương Hân Hân kinh ngạc hỏi vì sao, rồi nàng vỗ trán kêu lên : “ Đúng vậy, bố mẹ em còn chưa biết chuyện, họ mà biết chắc vội chết.”
“Bọn họ giờ đang ở đồn cảnh sát.” Mười Một đưa điện thoại di động của hắn đưa cho nàng, nói : “Em gọi một cuộc điện thoại cho Thanh Ngữ, bảo nàng báo tin bình an cho cha mẹ.”
Trương Hân Hân nhận điện thoại, hỏi : “Em gọi luôn cho bố mẹ không được sao?”
“Không được, số điện thoại của anh không thể để cha mẹ em biết được.”
Trương Hân Hân thè lưỡi, mặc dù không rõ vì sao Mười Một phải phòng bị cha mẹ mình như thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo ý của Mười Một. Ngón tay để lên phím số, Trương Hân Hân suy nghĩ một chút, rồi hỏi :
-Số điện thoại của Thanh Ngữ tỷ là bao nhiêu a ? Em quên mất rồi.
Mặc dù nàng với Nguyễn Thanh Ngữ gọi cho nhau không dưới trăm nghìn lần, nhưng số điện thoại đã lưu thẳng vào trong máy, về phần số bao nhiêu thì nàng không nhớ.
Mười Một không cần nghĩ ngợi gì đọc ra số điện thoại của Nguyễn Thanh Ngữ, đầu óc hắn không khác gì một cỗ máy vi tính, không cần suy nghĩ cũng có thể lập tức tìm ra tư liệu cần dùng.
Trương Hân Hân gọi điện tới, tít ngắn được vài tiếng thì bên kia có tiếng của Nguyễn Thanh Ngữ : “Alo ?”
“Chị Thanh Ngữ.”
“Hân Hân ?” Nguyễn Thanh Ngữ kinh hô : “Em ở đâu thế ? Cha em vừa gọi điện nói em đã xảy ra chuyện, chúng ta đang vội muốn chết đây.”
“Em không sao, em đang ở...”
Mười Một bỗng nhiên gập ngón tay lại gõ lên trán của Trương Hân Hân một cái, nàng “ Ai da” một tiếng, bĩu môi nhìn Mười Một.
Nguyễn Thanh Ngữ vội la lên : “Hân Hân, em làm sao vậy ?”
Trương Hân Hân nói :” Em không sao, em được cảnh sát cứu ra.”
Nguyễn Thanh Ngữ thở phào nhẹ nhõm nói : “Không có việc gì thì tốt rồi, chúng ta cũng bị dọa chết mất. Được rồi, em chắc đang trở về cục cảnh sát chứ gì ? Chị cũng đang tới đó đây, cha mẹ nuôi ở đó cả rồi.”
Trương Hân Hân thè lưỡi nói : “Đang tới a. Được rồi, Thanh Ngữ tỷ, chị gọi cho ba mẹ em, nói là em không sao , có được không?”
“Ừ được.” Nguyễn Thanh Ngữ thuận miệng trả lời, lập tức nghĩ ra cái gì, hỏi : “Sao em không tự gọi lấy ?”
“Em...” Trương Hân Hân gãi đầu, nhất thời không nghĩ ra được cớ gì.
Nguyễn Thanh Ngữ hỏi : “Em đang ở cùng Sở Nguyên, là anh ta cứu em ra phải không ?”
“Em...” “Khụ khụ” Trương Hân Hân đắc ý ho khan với Mười Một, em không nói, là Thanh Ngữ tỷ yêu quý quá thông minh đó nha.
Trương Hân Hân không biết, cuộc điện thoại giữa nàng và Nguyễn Thanh Ngữ đã bị Cuồng Triều bắt trộm, truyền đến tai Mười Một.
Nguyễn Thanh Ngữ thở phào nhẹ nhõm nói : “Có hắn bên người em thì chị an tâm rồi. Anh ta không muốn để cho cha mẹ em biết cũng phải. Thế các ngươi định đi đâu ?” Đến đây, Mười Một nói : “Nói cho nàng, anh đưa em về nhà.”
Trương Hân Hân muốn mở miệng, trừng mắt nhìn hắn. Rõ ràng là nàng đang nói chuyện điện thoại cùng Thanh Ngữ, vì sao Mười Một cũng có thể nghe thấy. Bất quá nàng kinh hãi một tí nhưng cũng không để trong lòng, nói :”Sở Nguyên ca ca nói muốn đưa em về nhà.”
“Được rồi, chị không đi sở cảnh sát nữa, chị sẽ đến thẳng nhà em.”
“Chị gọi trước cho cha mẹ em nha.”
“Đã rõ, chị đi đây.” Lập tức ngắt máy, trong tích tắc nàng còn nghe thấy Nguyễn Thanh Ngữ nói : “Hải Đào, chúng ta không đi cục cảnh sát nữa. Đưa tôi đến nhà Hân Hân, này , nhanh một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui