Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Ngày hôm nay là ngày Dương gia đại loạn, mà việc Dương Triệt bị ám sát chính là ngòi nổ. Tiếp đó lại đến bốn người Dương Chí Cao, Dương Hoài Phong, Dương Hoài Cổ, Dương Lan lần lượt bị tập kích. Trong vòng một ngày, Dương gia đã có năm người bị giết chết.
Dương gia tức giận, một góc kinh thành xôn xao, tất cả mọi người đều nhắm vào Băng sát thủ. Mà lúc này Băng sát thủ lại biến mất không chút tăm hơi.
Hoàng hôn, ở nhà họ Dương.
Dương tộc trưởng ngồi ở phía trên, mặt âm trầm. Ngồi phía dưới hắn là nhóm các trưởng lão. Bọn họ đã tốn nước miếng bàn luận chỉ trích lẫn nhau ba tiếng đồng hồ rồi, vậy mà tới bây giờ vẫn còn ồn ào chưa yên.
“Đánh!” Dương Phương hung hăng đánh mạnh vào mặt bàn, đỏ mặt tía tai mà quát: “Chúng ta đường đường là Dương gia mà sợ hắn sao? Giết hắn đi, cả những người có dính líu hay liên quan tới hắn cũng xử lý một lượt!”
Dương Thiên Hoa cau mày, nói: “Lão Phương đừng nóng. Ta biết cháu trai ngươi đã chết hẳn trong lòng ngươi rất khó chịu, nhưng ngươi không thể vì báo thù riêng mà đem toàn bộ gia tộc đánh cược kiểu được ăn cả ngã về không được đâu!”
“Cái rắm!” Dương Tiểu Ba mặt đỏ như con gà chọi, năm ngón tay đập mạnh vào bàn, đứng lên quát: “Như thế nào gọi là báo thù riêng? Hắn rõ ràng là đang muốn đối đầu. Dương gia chúng ta đã bị xúc phạm như thế, ngươi còn để một đám chúng ta ngồi ở đây mà bàn bạc. Hiện tại cả kinh thành đều đang nhìn vào Dương gia chúng ta mà chê cười, Dương gia đường đường là một gia tộc lớn mà không có chút mặt mũi nào như thế liệu có được không?”
Dương Quần ngồi ở một bên mà cười thầm. Cháu trai duy nhất của Dương Phương đã chết, Dương Tiểu Ba lại còn thảm hại hơn, cả hai đứa cháu trai là Dương Hoài Phong và Dương Hoài Cổ cũng đều đã chết, cả hai người này xem như là không có người nối dõi rồi. Ngay cả Dương Chí Cao, em trai của Dương Chí Viễn, tâm phúc của Dương gia tộc trưởng cũng đã chết. Lần này Dương Chí Viễn cầm đầu phái chủ chiến chắc chắn là không đơn độc. Đáng tiếc là tộc trưởng một mực không tỏ thái độ, làm cho người khác không đoán biết được hắn nghĩ gì. Dương Thiên Hoa và Dương Đại Vĩ thì lại kiên quyết chủ hòa, hai bên tranh cãi hơn ba tiếng đồng hồ đến giờ vẫn không phân thắng bại, cũng không ai chịu nhượng bộ đổi ý. Còn lại Dương Thiên không có chủ ý gì, xem như là “gió chiều nào che chiều ấy”, những trưởng lão khác thì lại đều đang không có mặt ở kinh thành. Tình hình hiện tại phái chủ chiến đang chiếm ưu thế, đương nhiên quyết định cuối cùng vẫn còn nằm trong tay tộc trưởng.
Bỗng nhiên Dương Thiên Hoa nói tiếp: “Các ngươi có nghĩ cho Dương gia chút nào không? Chẳng lẽ thật sự phải kéo cả toàn bộ gia tộc xuống vũng nước mới chịu hay sao? Đừng quên trước kia Trần gia đã bị tiêu diệt như thế nào.”
Dương Tiểu Ba chỉ vào mũi của hắn, nói mà như hét: “Dương Thiên Hoa ngươi thật là làm ta tức chết, đừng có suốt ngày lôi Trần gia ra mà nói nữa. Trần gia chỉ là lũ phế vật, bọn chúng bị diệt là đáng đời. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng Dương gia chúng ta sẽ đi vào vết xe đổ của chúng sao? Mẹ kiếp, ta thấy ngươi chỉ là một kẻ nhát gan, ngại phiền phức, nhu nhược, thiểu năng … Ngươi không xứng đáng là người họ Dương!”
Con giun xéo lắm cũng quằn, bị người ta chỉ thẳng vào mũi mà chửi như thế, Dương Thiên Hoa cũng không nhịn được mà nổi giận. Hắn vỗ mạnh một chưởng vào mặt bàn, đang định mắng lại, đúng lúc này tộc trưởng cũng cất tiếng quát: “Được rồi! Các ngươi làm loạn đủ chưa?”
Trong giây lát, không khí bên trong phòng họp bỗng lặng ngắt như tờ. Dương tộc trưởng hướng ánh mắt lướt qua tất cả mọi người, trầm giọng nói: “Muốn đánh cũng phải có lí do để đánh, muốn không đánh cũng phải có lí do để không đánh. Đại Vĩ, ngươi có ý kiến gì không?”
Dương Đại Vĩ mới ngoài bốn mươi tuổi, hắn chính là người trẻ tuổi nhất trong đám trưởng lão của Dương gia, mà độ tuổi này cũng là thời điểm người đàn ông có được sự bình tĩnh và cẩn trọng nhất. Sau một lúc trầm ngâm, Dương Đại Vĩ đáp: “Ta chỉ cảm thấy có chút gì đó kỳ quái.”
Dương Quần định nói: “Có cái gì kì quái?”
Lời nói chưa ra tới miệng đã bị Dương tộc trưởng trừng mắt nhìn, hắn lập tức im lặng. Dương tộc trưởng nhìn Dương Đại Vĩ, nói: “Ngươi nói tiếp đi!”
Dương Đại Vĩ trả lời: “Năm đó Sở Nguyên ám sát người Trần gia đều nhằm vào những người nắm giữ thực quyền hoặc là những người nắm giữ vị trí trọng yếu về kinh tế. Làm như thế rõ ràng là làm cho Trần gia rối loạn, một mặt làm cho người ta hoảng loạn, mặt khác là Trần gia không kịp đưa người lên thay thế vào vị trí vừa bỏ trống. Như những vị trí trong giới kinh tế, người của Trần gia vừa chết lập tức đã bị người của Long gia chiếm lấy. Nhưng chuyện của ngày hôm nay, các ngươi nhìn xem, những người của Dương gia chúng ta bị tập kích là ai? Đều là con cháu đời thứ hai, đời thứ ba, không có thực quyền, chỉ là một lũ nhị thế tổ. Ta còn chưa hiểu Sở Nguyên giết bọn họ để làm gì? Còn không bằng trực tiếp giết mấy người chúng ta, làm cho Dương gia hoàn toàn rơi vào hỗn loạn có phải nhanh hơn không?”
Dương Phương giọng lạnh lùng đáp: “Chẳng lẽ hắn giết những người kia không làm Dương gia chúng ta hỗn loạn sao? Chẳng lẽ mạng của cháu ta không đáng giá sao? Bọn họ dù sao cũng là người của nhà họ Dương!”
Dương Đại Vĩ đứng thẳng người, nói: “Ý của ta không phải như thế.”
Dương Tiểu Ba cười lạnh, đáp: “Ý của ngươi là muốn giải vây cho hắn, muốn chúng ta tin rằng bọn họ không phải là do hắn giết, đúng không?”
Dương Quần cũng nói thêm vào, giọng đầy vẻ châm chọc: “Không phải hắn thì còn có thể là ai? Ai có thể mang mối thù lớn như vậy đối với Dương gia chúng ta? Chẳng lẽ là Đán Đao đội mồ sống lại trả thù sao?” Dương Đại Vĩ đáp: “Ý của ta là chúng ta cần phải thận trọng một chút, tốt nhất là phải điều tra rõ ràng trước đã.”
“Tra, tra, tra!” Dương Tiểu Ba vỗ mạnh vào mặt bàn, nhảy dựng lên mà mắng: “Tra được thì cả nhà ngươi đều chết sạch rồi, ngươi còn tra cái rắm gì!”
“Lại nữa!” Dương tộc trưởng trầm giọng quát.
Đúng lúc này, từ bên ngoài có một đệ tử Dương gia vội vàng chạy vào, người mới chạy tới cửa đã hô lớn: “Chú Hoa! Dương Nhị bị người ta bắt đi trên đường đi học về!”
“Loảng xoảng!” Dương Thiên Hoa mặt tràn đầy phẫn nộ, nhảy dựng lên. Những người còn lại trong phòng đều giật mình, im lặng.
Dương Nhị là cháu gái của Dương Thiên Hoa, em họ của Dương Tư Vũ, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, đúng là một bông hoa vừa chớm nở. Nàng hiện đang học cấp ba, năm sau sẽ thi vào đại học. Bởi vì Dương Nhị từ nhỏ đã tỏ ra rất thông minh lanh lợi, hơn nữa càng lớn càng xinh đẹp nên rất được Dương Thiên Hoa yêu chiều. Thậm chí Dương Thiên Hoa còn giao nhiệm vụ cho lái xe riêng của mình mỗi ngày đều phải đưa đón nàng đi học, sự ưu đãi đặc biệt này đến cả cháu gái lớn Dương Thi của hắn cũng không được hưởng.
Buổi chiều hôm nay, lái xe như thường lệ đón Dương Nhị ở trường sau đó lái xe về Dương gia theo đường cũ. Không ngờ vừa đi được nửa đường, tới một quãng đường vắng xe đột nhiên một chiếc xe tải chạy ngang qua rồi chắn trước xe hắn. Tiếp đó từ trong xe tải có hai gã đàn ông đội mũ trùm đầu nhảy xuống, một tên bắt Dương Nhị lên xe tải, tên kia bắn một phát súng qua cửa sổ trúng lái xe, sau đó bọn chúng liền bỏ chạy mất dạng.
Sau khi nghe đầu đuôi sự việc, Dương Thiên Hoa rốt cuộc ngồi không yên, hắn vội vàng chạy ra ngoài tự mình điều tra manh mối. Hắn vừa chạy ra khỏi phòng họp, trên khóe miệng Dương Quần bỗng hiện ra một nét cười.
Dương Thiên Hoa rõ ràng là không có bản lĩnh lớn đến thế. Dương gia cũng không có một nhóm hacker tập hợp từ những hacker hàng đầu thế giới như Hắc Ám Thập Tự để có thể nhờ cậy. Sau nguyên một đêm Dương gia cùng cảnh sát phối hợp điều tra tìm kiếm, vẫn không tìm thấy được chút manh mối nào.
Cả đêm hôm đó, Dương Thiên Hoa thức trắng không hề chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, cuối cùng cảnh sát cũng thông báo đến Dương gia rằng đã tìm được Dương nhị. Dương Thiên Hoa không kịp nghe xong tin tức liền gọi cả con trai và con dâu cùng đi. Ai mà ngờ rằng lúc đến nơi, thứ mà hắn nhìn thấy chính là thi thể của cháu gái.
Cô thiếu nữ mười bảy tuổi, toàn thân xích lõa không có một mảnh vải nằm ở bờ song, mắt trợn trừng nhìn bầu trời. Trên gương mặt còn nguyên nét hoảng sợ cùng đau đớn.
Cảnh sát đã dựng lên một cái hàng rào an ninh, bên ngoài hàng rào có rất nhiều người dân cùng phóng viên đứng nhìn và chỉ trỏ.
Diệp Tiêu ngồi xổm bên cạnh thi thể cô gái xinh đẹp, khuôn mặt không tức giận mà có vẻ như đang sầu não tột độ. Chết tiệt, gần đây kinh thành bị làm sao thế? Đầu tiên là cô sinh viên Nguyễn Thanh Ngữ bị bắt cóc, liên quan tới người tên Sở Nguyên cùng cả Từ Khiêm. Tiếp theo đó một tài xế taxi bị người ta bắn chết ngay trong xe. Sau đó em gái của Sở Nguyên lại bị người ta bắt cóc, vừa cứu được người ra, đang trên đường trở về thì lại nhận được thông báo, có một cô gái bị vặn gãy cổ chết ở bên trong một chiếc xe BMW màu trắng. Nạn nhân là con gái của một người giàu có, khi chết quần áo có chút xộc xệch nhưng rõ ràng là không phải bị cưỡng gian. Hung thủ chắc hẳn là một tên biến thái hoặc một kẻ yếu sinh lý, lực bất tòng tâm. Diệp Tiêu lập tức phóng xe từ Dương Đông Sơn tới hiện trường vụ án ở nội thành. Thực ra thì … chỗ đó hẳn không phải là hiện trường mà chỉ là nơi người ta dời thi thể tới. Sau khi nhìn thấy chiếc BMW màu trắng hắn thực sự kinh ngạc. So sánh với giấy phép xe, rõ ràng đây chính là chiếc xe bám theo Sở Nguyên từ Dương Đông Sơn trở về.
Vụ án này còn chưa kịp tiến hành điều tra, lại có cấp dưới chạy tới báo cáo, ở trung tâm giải trí Trân Châu tại đường Phiếm Ba có xảy ra bắn nhau. Diệp Tiêu lại giao người lại tiếp tục tìm chứng cứ ở hiện trường vụ án xe BMW, sau đó dẫn người chạy thẳng tới đường Phiếm Ba. Vừa mới tới nơi, hắn lại nhận được tin báo ở trong một căn hộ trên tầng mười bảy tòa nhà Phỉ Thúy xảy ra một vụ giết người, cả một gia đình gồm chủ nhà cộng thêm một bảo mẫu và một vệ sĩ, toàn bộ đều đã bị giết chết.
Điên rồi, Diệp Tiêu chỉ cảm thấy cả thế giới đều điên hết rồi.
Bận bịu suốt cả đêm, vất vả đem tất cả hồ sơ bản án đi phân loại, lại nhận được tin báo, Dương Triệt người nhà Dương Gia bị người ta bắn chết trên đường đi học. Sao đó là Dương Chí Cao, Dương Hoài Phong, Dương Hoài Cổ, Dương Lan lần lượt từng người bị giết chết. Tối ngày hôm qua, Dương Nhị tiểu thư nhà họ Dương lại bị người ta bắt cóc, sáng sớm hôm nay nhận được tin báo có người phát hiện ra thi thể Dương Nhị ở bờ sông.
Ngồi xổm bên cạnh thi thể Dương Nhị, gương mặt Diệp Tiêu có chút thất thần. Đương nhiên không phải hắn thất thần vì ngắm nhìn cơ thể xích lõa của Dương Nhị, vì trên thi thể của nàng sớm đã được phủ một tấp drap trải giường màu trắng, dù sao thì cũng phải giữ chút thể diện cho Dương gia. Diệp Tiêu chỉ là suy nghĩ liên kết các vụ án xảy ra trong mấy ngày vừa rồi. Cuối cùng hắn mơ hồ cảm thấy, những sự kiện vừa xảy ra dường như đều có liên quan tới tên Sở Nguyên kia.
Nguyễn Thanh Ngữ bị bắt cóc, chính Sở Nguyên là người cứu nàng ra. Trương Hân Hân cũng là được Sở Nguyên trực tiếp giải cứu, hơn nữa sau khi tra xét thân phận bọn cướp thì bọn chúng đúng là tay chân của người trong Dương gia. Sau đó Cuồng bang, bang hội thuộc Dương gia bị tiêu diệt, lần lượt từng người nhà họ Dương bị ám sát, tất cả những chuyện này đều không tránh khỏi liên quan tới Sở Nguyên. À đúng rồi, còn có cô gái bị vặn cổ chết trong xe BMW, chiếc xe đó cũng chính là chiếc xe bám theo Sở Nguyên từ Dương Đông Sơn trở về.
Diệp Tiêu thở dài, những vụ án thế này, rốt cuộc là hắn nên xử lý hay là nên mặc kệ luôn nhỉ?
Thi thể của Dương Nhị được phủ drap trắng che gần hết, chỉ lộ ra khuôn mặt, hai mắt mở to nhìn thẳng lên bầu trời, tựa như than khóc với ông trời về cái chết oan ức của mình.
Mẹ của Dương Nhị đang quỳ gục ở bên cạnh mà khóc đến chết đi sống lại. Tiếng khóc thảm thương đến mức những người nghe thấy cũng muốn rơi lệ.
Diệp Tiêu ngẩng đầu lên, thấy Dương Thiên Hoa cũng đang đỏ bừng cả hai mắt, hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, cả người run rẩy. Diệp Tiêu biết rõ ràng thân phận của Dương Thiên Hoa, hắn vốn đã ngồi ở ghế trưởng lão của Dương gia suốt hơn ba mươi năm chưa bị hạ bệ, nhất định là một kẻ cực kỳ thủ đoạn. Hiện tại cháu gái hắn đã chết, mà lại là bị người ta cưỡng gian rồi giết. Có khả năng hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn để báo thù cho cháu gái lắm chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui