"Trời ạ!" DK vỗ trán, đau khổ nói: "Ta đã cứu cô đó."
Trương Hân Hân bĩu môi nói: "Ngươi cũng chẳng tốt lành gì."
DK khẽ gật đầu nhã nhặn: "Cảm ơn cô có lời khen."
Trương Hân Hân dở khóc dở cười, nàng đã thấy nhiều người vô sỉ, nhưng chưa từng thấy kẻ nào vô sỉ đến mức này.
Chờ một lát thấy DK vẫn không hành động, Trương Hân Hân thoáng cảm thấy DK chỉ cố ý nói vậy để trêu chọc mình. Nhưng nàng vẫn lùi lại phía sau một đoạn, muốn tránh xa nam nhân này.
Đk cười cười, chăm chú nhìn động tác rón rén của Trương Hân Hân. Dường như hắn phát hiện ra một món đồ chơi thú vị, mặt mày có vẻ rất vui, đợi đến khi Trương Hân Hân lui đến khoảng cách mà nàng nghĩ là ''an toàn", DK mới hỏi: "Công chúa thân mến, cho phép ta đưa ngươi về nhà nhé?"
Trương Hân Hân bỗng lui một bước dài, mắt ra vẻ đề phòng nhìn chằm chằm vào DK. Tin rằng chỉ cần DK có hành động gì, nàng sẽ kêu to lên sau đó chạy trốn thật nhanh. Nụ cười trên mặt DK càng sáng lạn, dường như đối với hắn, trêu chọc Trương Hân Hân là một chuyện thú vị. DK hỏi: "Công chúa, cửa nhà nàng bây giờ bị khóa mất rồi, nàng mang chìa khóa chứ?"
Trương Hân Hân hơi biến sắc, vội vàng sờ túi, sau mặt mày tiu nghỉu.
Nụ cười của DK tươi rói, nói: "Nếu như nàng không ngại... ta có thể cống hiến chút sức lực được chăng?"
Trương Hân Hân hoàn toàn không nhớ mình bị DK lừa gạt như thế nào, cuối cùng lại ngây ngốc theo hắn về nhà, sau này nghĩ lại cảm thấy quả thực không thể tin nổi. Đương nhiên nàng cũng chỉ để cho DK giúp nàng mở cửa, sau đó liền tống hắn ra ngoài. Mà từ đầu tới cuối, DK dường như chẳng để ý gì đến chuyện khác, vẫn dùng thứ tiếng Trung lưu loát nói chuyện cùng Trương Hân Hân.
Đưa Trương Hân Hân lên phòng xong, DK liền đi xuống lầu. Thực ra là hắn bị Trương Hân Hân đuổi đi, điều này làm cho hắn rất buồn bực, đường đường DK đại nhân lại có ngày bị nữ nhân tống ra khỏi cửa, việc này nếu truyền về chắc chắn sẽ trở thành trò cười khắp Ma Quỉ. Ra khỏi cao ốc, DK liền thu lại nụ cười, gương mặt trở nên lạnh lùng như cũ. Nếu để cho Trương Hân Hân chứng kiến biểu lộ của hắn lúc này, nàng sẽ không ngờ DK, người vốn luôn cho nàng ấn tượng ôn hòa và thân thiện, lại có một khuôn mặt không chút cảm xúc thế này.
DK trở lại công viên đối diện, bốn thi thể vừa bị hắn giết vẫn nằm nguyên ở đó, chưa có ai phát hiện ra. DK đi đến trước những thi thể liền dừng bước, lạnh giọng hỏi: "Tra được là ai chưa?"
''Đã tra được." Không biết từ lúc nào, một thân ảnh nhỏ nhắn đã xuất hiện sau lưng DK, chính là Diệu, thủ hạ của hắn.
Diệu cúi đầu nói: ''Là người của Ưng bang."
"Ưng bang?" DK nhíu mày, vẻ mặt âm u, cười lạnh nói: "Thật là to gan..., Trương Chấn vừa đi, Ưng bang đã tới. Là lệnh của Vương gia?"
''Đúng vậy."
DK gật đầu nói: "Xem ra nước cờ kia bắt đầu có tác dụng rồi. Nhưng Từ Khiêm cùng Vương gia cũng thật độc ác, sử dụng cả thủ đoạn hèn hạ như vậy. Diệu!''
Diệu nhanh chóng đáp: "Có, trưởng quan."
"Từ hôm nay trở đi, ta muốn ngươi âm thầm bảo vệ Trương Hân Hân hai bốn trên hai bốn, nếu như nàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ lấy mạng ngươi. Rõ chưa?"
"Rõ, trưởng quan."
DK khoanh tay lại, trên mặt hiện lên sự phấn khích đầy tà mị: "Như vậy, ta cũng nên tham gia trò chơi này rồi rồi."
"Ha ha, trò chơi này sẽ rất thú vị đây, tuyệt đối không thể bỏ qua. "
※※
"Sở Nguyên." Mười Một vẫn ở trong chiếc xe tải, thanh âm của Cuồng Triều vang lên từ laptop: "Vừa có người báo án, phát hiên bốn thi thể đàn ông tại công viên gần đường ."
Người của Vận Mệnh gọi hắn là Mười Một, người của Hắc Ám Thập Tự gọi hắn là Sở Nguyên, dù sao bất luận gọi bằng tên gì cũng đều như nhau. Như lời Mười Một, tên chẳng qua cũng chỉ để gọi.
Mười Một đang nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức, nghe thấy vậy liền mở mắt ra, nhíu mày nói: "Hân Hân?"
Cuồng Triều nói: "Ừm, đoán đúng rồi. Hẳn là có người muốn ra tay với Hân Hân, nhưng đã bị kẻ khác ngăn cản."
"Cuồng Triều, gọi điện cho Hân Hân."
Laptop yên lặng trong chốc lát, sau đó bỗng vang lên tiếng tút tút, đầu kia bắt máy rất nhanh, thanh âm Trương Hân Hân vang lên: "A lô?"
"Hân Hân."
Trương Hân Hân ngẩn người trong chốc lát, sau đó mừng rỡ kêu lên: "Anh Sở Nguyên!"
"Ừm, ngươi không sao chứ?"
"Em? em không sao."
"Ừm. Vậy ta cúp máy đây."
"Á?" Trương Hân Hân kêu lên bất mãn: "Không phải anh gọi điện chỉ để hỏi em một câu "Ngươi không sao chứ ?”
"Ừm."
Trương Hân Hân bĩu môi, bất mãn thì thầm vài câu.
Mười Một nói: "Gọi điện thoại quá lâu ta sẽ bị kẻ khác tra được vị trí."
Trương Hân Hân hoảng sợ, vội vàng nói ra: "Vậy cúp máy nhanh đi. Sở Nguyên ca ca, anh phải cẩn thận đó."
"Ừm."
Mười Một gác máy, Hỏa Điểu và Thiên Táng đều nhìn hắn với vẻ quái dị, có điều Tuyết Linh Nhi vẫn lạnh lùng như cũ, dường như chẳng có bất cứ chuyện gì gây hứng thú được cho nàng.
Thanh âm của Cuồng Triều lại vang lên từ Laptop: "Là DK sao?"
"Ừ." Mười Một khẽ gật đầu.
Thiên Táng hỏi: "Tại sao hắn lại bảo vệ Trương Hân Hân à?"
Lần này là thanh âm của Lục Đạo vang lên từ máy tính: "Mặc kệ hắn, hắn là người điên, làm chuyện gì cũng đều theo ý thích của bản thân, hoàn toàn không thể suy đoán bằng những lý lẽ thông thường."
"Ồ?" Thiên Táng chớp mắt hỏi: "Ngươi còn chưa ngủ à?"
"Ta đang đợi tin tức."
Thiên Táng ngạc nhiên nói: "Tin tức gì?" Lục Đạo nói: "Đợi xem tối hôm nay có xảy ra chuyện gì không?"
Thiên Táng hỏi: "Tối nay có chuyện xảy ra à?"
Lục Đạo tức giận nói: "Không phải đã xảy ra sao? Ngu thế."
Thiên Táng gãi gãi đầu nói: "Ngươi đang nói đến chuyện của Trương Hân Hân?"
"Ừm. Nếu như buổi tối hôm nay không xảy ra chuyện gì, có lẽ một thời gian kế tiếp sẽ khá an bình. Nếu như buổi tối hôm nay xảy chuyện, chứng tỏ có người muốn ra tay rồi."
"Ai?"
Lục Đạo không trả lời, hỏi: "Cuồng Triều, là kẻ nào ra tay?"
Cuồng Triều nói: "Ưng bang."
"Hắc hắc." Lục Đạo cười khẽ, nói: "Quả nhiên là vậy."
Thiên Táng ngạc nhiên hỏi: "Quả nhiên cái gì?"
Lục Đạo thở dài ngao ngán, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại giải thích: "Ưng bang là tay chân của Vương gia, Ưng bang ra tay đã chứng tỏ Vương gia đã muốn hành động, tại sao Vương gia không chọn người khác mà lại chọn Trương Hân Hân?"
Thiên Táng hỏi: "Vì sao?"
Lục Đạo ngán ngẩm nói: "Trời ạ, Thiên Táng, ngươi tự mình suy nghĩ một chút được không?"
Thiên Táng khoát tay, nói thẳng: "Ta không nghĩ ra."
''Là ý của Từ Khiêm?" Hỏa Điểu hỏi.
"Ừm." Lục Đạo nói: "Điều này cho thấy Từ Khiêm đã bắt đầu hành động rồi, kế tiếp nhất định là một loạt hành động nhằm vào Mười Một để trả thù."
"Đợi chút." Thiên Táng kêu lên: "Tại sao lại là Từ Khiêm?"
"Hỏa Điểu, ngươi giải thích cho hắn, ta lười giải thích."
Hỏa Điểu làm bộ huênh hoang một chút sau đó đắc ý nói với Thiên Táng: "Rất đơn giản, ở bên cạnh Mười Một có ba nữ nhân, Âu Dương Nguyệt Nhi, Trương Hân Hân, Nguyễn Thanh Ngữ. Vương gia khẳng định không dám động đến Âu Dương Nguyệt Nhi, chỉ còn Trương Hân Hân và Nguyễn Thanh Ngữ. Thế nhưng Nguyễn Thanh Ngữ lại là nữ nhân mà Từ Tử Dương theo đuổi, cho nên lựa chọn duy nhất là Trương Hân Hân. Hiểu không?"
"Không hiểu." Thiên Táng dứt khoát lắc đầu.
Hỏa Điểu trợn trắng mắt, nói: "Nói rõ ràng như vậy vẫn không hiểu? Làm sao Vương gia biết Từ Tử Dương đang theo đuổi Nguyễn Thanh Ngữ? Chắn chắn là Từ Khiêm nói cho bọn họ. Nếu như lão không nói, lựa chọn tốt nhất của Vương gia là Nguyễn Thanh Ngữ mà không phải Trương Hân Hân, hiểu không?"
Thiên Táng cúi đầu suy nghĩ cẩn thận một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: "Không hiểu lắm."
Hỏa Điểu hoàn toàn bó tay với hắn, chán nản nói: "Thôi, ta cũng lười giải thích cho ngươi, ngươi chỉ cần biết là Từ Khiêm bày mưu cho Vương gia là được rồi.''
"Ah." Thiên Táng gật đầu đồng ý, nhưng một lúc sau hắn lại hỏi: "Thế nhưng tại sao Từ Khiêm lại phải làm như vậy?"
"Đây cũng là điểm ta và Mười Một lo lắng." Lục Đạo nói: "Sau khi con trai hắn bị giết, Từ Khiêm đã hoàn toàn nổi điên, tiến hành trả thù một cách liều lĩnh. Lần này ra tay với Trương Hân Hân mới chỉ là bắt đầu, nhưng không cần lo lắng cho nàng. Bên cạnh Trương Hân Hân ngoại trừ DK còn có người của Vận Mệnh chúng ta đang bí mật bảo vệ, nếu như DK không cứu nàng, người của chúng ta sẽ ra tay."
Thiên Táng gật đầu, thảo nào Mười Một có thể bình tĩnh như vậy, thì ra hắn đã sớm biết.
Lục Đạo tiếp tục nói: "Người như Từ Khiêm rất cố chấp, một khi đã nhận định việc gì thì bất cứ kẻ nào cũng không thể thay đổi được suy nghĩ. Hiện giờ lão nghĩ Mười Một là kẻ giết chết con trai mình, chắc chắn sẽ quyết một mất một còn."
Thiên Táng hỏi: "Ngươi nói đang chờ tin tức chính là chờ tin tức của Từ Khiêm?"
"Ừm." Lục Đạo đáp: "Nếu tối nay Từ Khiêm không tiếp tục động thủ thì cho thấy lão còn có lý trí, có lẽ sẽ sắp đặt bẫy rập lừa Mười Một mắc vào, sau cùng chỉ việc bắt cá trong lưới, nếu thật sự như vậy lão sẽ án binh bất động, nhưng một khi đã động chắc chắn là một đòn trí mạng. Nhưng như vậy mới có lợi cho chúng ta, ít ra chúng ta còn có một chút thời gian. Nếu tối hôm nay lão tiếp tục động thủ, cho thấy lão đã liều mạng rồi, bất cứ thủ đoạn gì đều có thể sử dụng, chúng ta nhất định phải cẩn thận ứng phó."
"Ứng phó như thế nào?"
"Không biết." Lục Đạo bất đắc dĩ nói: "Ta không phải thần, không đoán được ý nghĩ trong lòng kẻ khác. Có điều ta có thể khẳng định, Từ Khiêm nhất định sẽ điên cuồng dùng mọi thủ đoạn để giết Mười Một.''
"Phù." Lục Đạo thở dài, có điều giọng điệu của hắn lại có chút hưng phấn: "Sắp tới sẽ rất thú vị, nếu ta đoán không nhầm, sẽ có một cuộc hỗn chiến có một không hai.