Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Cùng với tiếng súng giảm thanh, hơn ba mươi người còn lại của Vương gia và Dương gia cũng lần lượt chết đi. Mười Một đã thay đến băng đạn thứ ba, khi băng đạn chỉ còn một nửa, những người vừa nằm trên mặt đất rên ri thống khổ rốt cuộc chẳng bao giờ phát ra âm thanh gì được nữa.
Mười Một cất súng, vẻ mặt bình thản. Khuôn mặt hay ánh mắt hắn đều không có chút dao động nào, một lúc giết chết ba mươi kẻ yếu ớt không thể phản kháng, đối với hắn cũng chỉ bình thường như ăn một bữa cơm. Đôi tay hắn sớm đã nhuộm đầy máu tanh, thêm ba mươi mạng người nữa thì có là gì?
Trong mắt những người như họ, mạng sống chẳng là cái gì.
Bởi vì máu của bọn họ, sớm đã lạnh rồi.
Lương tri, đã vứt bỏ từ lâu.
Trong thế giới của họ, ngươi không máu lạnh, không hung ác thì nhất định ngươi sẽ không sống sót được. Đó là một thế giới nơi mà người ăn thịt người, mạnh thì sống, yếu thì chết, đó chính là quy luật muôn đời nay trên thế giới này. Đạo lý này" Mười Một đã hiểu ngay từ nhỏ.
Khi Mười Một trở lại bốn người kia đang đứng trên sườn núi nhìn những binh lính đang xông lên núi.
Thiên Táng đi đến bên cạnh hắn, nhìn khung cảnh tấp nập dưới núi. cười khổ nói: "Hi vọng cái danh thành viên Long Hồn của ngươi có tác dụng, nếu không thì năm người chúng ta chẳng thể rời khỏi đây."
Mười Một liếc nhìn hắn, không nói gì. Hắn là người Long Hồn, lại còn có chứng nhận là người của cục quốc an, vì vậy bọn họ rất an toàn. Hiện giờ phải chờ xem Âu Dương Bác sẽ giao hắn cho Long Hồn, hay là sẽ niệm tình xưa mà thả hắn đi rồi.
Mấy người bọn họ cứ đứng như vậy trên sườn núi, không hề di chuyển. Quân đội dưới núi đã dần dần tiến lên núi.
Hơn sáu trăm người chia ra tìm kiếm, tiến dần lên núi, nhanh chóng có người phát hiện ra đám Mười Một, hét lớn lên sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ họ.
Đám Mười Một bình tĩnh đứng đó, không cầm vũ khí, cũng không có ý chạy trốn, bình thản nhìn mấy tiểu đội binh lính này bao vây họ.
Hơn ba mươi khẩu súng đồng loạt chĩa vào bọn họ, người có quân hàm cao nhất trong đó gào lên: "Không được nhúc nhích!"
Thiên Táng giơ hai tay lên, ra vẻ vô tội, nói: "Chúng ta có nhúc nhích đâu..."
Vịt Bầu ở bên cạnh không nhịn được bật cười, lúc nào rồi mà Thiên Táng vẫn còn có tâm trạng nói đùa.
Tên sỹ quan vừa nãy lại hô: "Các ngươi là ai?"
Thiên Táng chỉ vào mặt mình, nói : "Ta là người da trắng." Sau đó hắn lại chỉ vào bọn Mười Một, nói: "Bọn họ là người da vàng."
"Hahahaha..." Vịt Bầu không nhịn được nữa ôm bụng cười ha hả. Ánh mắt của Tuyết Linh Nhi cũng lộ ra chút ý cười.
Tên sỹ quan kia tức giận nói: "Mẹ kiếp. Trêu chúng ta à?"
Thiên Táng lập tức giơ hai tay lên cao, kêu oan: "Ta đâu có làm gì? Ta quả thật là người da trắng, có lẽ tiếng Trung của ta không tốt, hiểu sai ý ngươi? Đúng rồi, trêu là có ý gì?"
"Mẹ kiếp!" Tên sỹ quan mắng lớn một câu, lại trừng mắt hỏi Mười Một: "Các ngươi là ai?" Sau đó hắn nhìn đống thi thể gần đó, nhíu mày nói : "Những người là do các ngươi giết?"
Mười Một không nói gì, chỉ mở túi, lấy ra một ít giấy tờ, ném qua.
Tên sỹ quan bắt lấy thứ Mười Một vừa ném, khi nhìn thấy chữ ''Cục quốc an'' hắn không khỏi sửng sốt. Tên sỹ quan quân cầm đèn pin soi, cẩn thận so sánh ảnh chụp với Mười Một, sau đó khép giấy tờ lại, đi tới trả cho Mười Một, giọng điệu đã lịch sự hơn rất nhiều, nói: "Ta không thể xác định được giấy tờ của ngươi là thật là giả, vậy nên các ngươi phải theo chúng ta một chuyến, đi gặp cấp trên của chúng ta."
Mười Một khẽ gật đầu, nhận lại giấy tời, hỏi: "Âu Dương tướng quân cũng ở đây?"
"Thủ trưởng không tự mình tới đây, lần hành động này do tiểu đoàn trưởng Hứa chỉ huy."
Nghe được Âu Dương Bác không tới, Mười Một cũng không lộ ra biểu hiện gì khác thường, lạnh nhạt hỏi: "Âu Dương Lâm thì sao?"
Tên sỹ quan này lại ngẩn người, giọng điệu lại hòa hoãn hơn rất nhiều, nói: "Âu Dương thượng tá có tham dự lần hành động này."
"Ta muốn gặp Âu Dương Lâm."
Tên sỹ quan kia do dự một chút, sau cùng gật đầu nói: "Được, nhưng ta không biết giờ Âu Dương thượng tá đang ở đâu, hay là trước hết mấy vị cứ xuống, chúng ta sẽ thông báo cho ngài ấy."
Mười Một đầu nói: "Dùng bộ đàm liên lạc với hắn, nói cho hắn biết ta đang chờ hắn ở đây."
Tuy bây giờ là thời đại công nghệ, mỗi người đều có điện thoại, nhưng Mười Một biết kỷ luật của quân đội rất nghiêm, lúc thực hiện nhiệm vụ tuyệt đối không được mang điện thoại. Cho dù bây giờ Âu Dương Lâm có mang di động đi thì chắc chắc cũng đang tắt máy, muốn tìm hắn thì chỉ có thể nhờ vào bộ đám.
"Việc này..." Tên sỹ quan cấp úy này lộ ra vẻ khó xử, đúng ra hắn không thể quyết định chuyện này, nhưng là người ta rõ ràng là biết hai cha con Âu Dương Bác và Âu Dương Lâm, hơn nữa nghe giọng điệu của hắn thì dường như Âu Dương Lâm còn phải nghe mệnh lệnh của hắn. Việc như vậy, người sỹ quan này cũng không biết nên làm gì cho ổn thỏa, ngẫm nghĩ hồi lâu sau đó gật đầu nói: "Được. Nhưng trước khi Âu Dương thượng tá đến, Các ngươi không thể rời khỏi tầm mắt của chúng ta. Được chứ?"
Mười Một gật đầu đồng ý, tên sỹ quan bèn xoay người bước đi. Mà đồng thời cái kia chỉ vào. Hơn ba mươi khẩu súng đang chĩa vào bọn họ cũng thu lại, có điều hơn ba mươi binh sỹ này vẫn chưa rời đi.
Bảy, tám phút về sau, từ xa có một đám người vội vã chạy đến. Người đi đầu chính là Âu Dương Lâm.
Thấy Mười Một vẫn bình yên vô sự, Âu Dương Lâm thở phào nhẹ nhõm, cười mắng: "Tiên sư nhà ngươi, làm ta mệt chết. Thì ra các ngươi đều đang ở đây, mất công ta chạy lung tung tìm kiếm." Âu Dương Lâm nói xong liền quay sang phát tay với hơn ba mươi binh sỹ đang trông chừng đám Mười Một: "Được rồi, chỗ này không có chuyện gì đâu, tiếp tục đi làm nhiệm vụ đi."
Tên sỹ quan vừa gọi hắn đến do dự nói: "Thượng tá, bọn họ..."
Âu Dương Lâm trừng hắn một cái, lớn tiếng quát: "Bọn họ cái gì? Ngươi rất rảnh rỗi sao? Không thấy trên mặt đất toàn là người chết à? Chuyển đi cho ta. Ngoài ra đi tìm xem có ai còn sống không.
Thấy Âu Dương Lâm nói vậy, tên sỹ quan kia cũng không dám nói gì thêm, chào điều lệnh hô "Rõ!" Sau đó, hắn chỉ huy ba mươi binh sỹ kia chuyển thi thể đi.
Sau khi những binh sỹ này rời đi, Âu Dương Lâm quay đầu lại nhìn Mười Một, ngắm nghía chán chê vẫn không thấy trên người hắn có vết thương nào. Trong năm người, ngoài gã tóc đỏ cả người đẫm máu đang bất tỉnh kia, những người khác hình như đều không bị thương.
Kết quả như vậy khiến cho Âu Dương Lâm cảm thấy rất khó tin, choáng váng hồi lâu, sau đó hắn nhỏ giọng hỏi: " Các ngươi có mấy người?''
Mười Một thoáng nhìn về sau lưng.
"Chỉ có năm người các ngươi?'' Âu Dương Lâm trợn tròn mắt, nói: "Năm người mà giết nhiều người như vậy? Các ngươi dùng vũ khí gì? Bom nguyên tử à?"
Mười Một cũng chẳng buồn giải thích cho hắn, chỉ thản nhiên nói: "Đưa bọn ta xuống núi."
Giọng điệu của hắn rất vô sỉ, trong giọng nói lãnh đạm lại mang theo chút ý ra lệnh, ít ra là khiến những người Âu Dương Lâm mang theo nghe không lọt tai. Nhưng Âu Dương Lâm dường như coi việc này là đương nhiên, gật đầu nói: "Vốn ta đến để tìm các ngươi, nếu sớm biết các ngươi ở chỗ này thì ta sẽ không mất công chạy lung tung đi tìm như vậy. Đi theo ta, xuống núi xong các ngươi có thể đi luôn. Ê, nói cho ta trận chiến này các ngươi đánh như thế nào? Năm người đánh hơn hai trăm người, vậy mà chỉ có một người bị thương? Hay là có người giúp các ngươi?''
"Ngươi rất lắm lời.'' Mười Một lạnh lùng nói với hắn sau đó quay người đi xuống núi.
"Ơ.'' Cơ mặt Âu Dương Lâm co quắp, quay đầu lại nhìn bọn Thiên Táng với vẻ mong chờ.
Thiên Táng nhặt khẩu súng bắn tỉa trên mặt đát lên, mở miệng cười với Âu Dương Lâm sau đó liền đuổi theo Mười Một. Tuyết Linh Nhi thì lại càng không cần nói, vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí không thèm nhìn hắn lấy một lần.
Vịt Bầu cõng Hỏa Điểu, cúi đầu đi theo Mười Một. Hắn cũng không dám khoe khoang, bởi vì từ đầu đến cuối hắn cũng không tham gia trận chiến, ngay cả việc trận chiến này thắng như thế nào cũng không biết. Hắn chỉ biết mình trốn trong một khe đá, một lúc sau thì đã thắng lợi rồi. Cho nên lúc Âu Dương Lâm nói năm người đánh hơn hai trăm người thì người mặt dày như Vịt Bầu cũng phải cảm thấy hổ thẹn, đâu còn mặt mũi nói gì.
Thấy đám người này chẳng thèm quan tâm đến mình, Âu Dương Lâm đành bất đắc dĩ phất tay, dẫn người của mình đi cùng đám Mười Một xuống núi rồi. Đáng nói là, những người Âu Dương Lâm dẫn theo cũng không thuộc biên chế hai tiểu đoàn được phái ra tối nay, những người này đều thuộc đội thân vệ của Âu Dương Bác, bọn họ trung thành với Âu Dương Bác giống Tiểu Hậu trung thành với Từ Khiêm vậhy. Vậy nên trước mặt bọn họ Âu Dương Lâm cũng không cần phải giấu diếm, ngay cả việc năm người bọn Mười Một đánh bại hơn hai trăm người cũng nói ra trước mặt họ. Bởi vì hắn biết những người này hiểu cái gì nên nói, cái gì không.
Trên đường đi, Âu Dương Lâm vẫn không bỏ ý định tìm hiểu chuyện kia, đáng tiếc chính là mấy người này đều rất kín miệng, sắp đi đến chân núi rồi mà hắn vẫn không thể nào moi được tin tức gì từ họ. Trên đường xuống núi, bọn họ cũng gặp không ít binh lính, những người này tuy rất kinh ngạc khi nhìn thấy đám Mười Một nhưng sau khi nhìn thấy Âu Dương Lâm thì đều làm như không biết gì.
Sắp đến chân núi, trước mặt họ xuất hiện một nhóm người, nhìn thấy một người trong đó, Âu Dương Lâm liền nhíu mày.
Hai nhóm người dần dần lại gần, Âu Dương Lâm lên tiếng chào hỏi: "Tiểu đoàn trưởng Hứa, sao ngươi lại đi lên vậy?''
Tiểu đoàn trưởng Hứa là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, vóc người khá thấp, thân hình rắn chắc. Thực ra tiểu đoàn trưởng Hứa đã đợi ở đây từ lâu, tên sỹ quan kia sau khi bị Âu Dương Lâm đã báo chuyện này cho tiểu đoàn trưởng Hứa, hơn nữa ban nãy bọn Âu Dương Lâm đi xuống núi, những người khác cũng không bị mù, sao lại có thể không thấy Mười Một? Tất nhiên bọn họ thấy vậy sẽ báo cáo cho tiểu đoàn trưởng Hứa, vậy nên hắn mới đợi ở chỗ này xem Âu Dương Lâm giải thích thế nào. Phải biết rằng, Âu Dương Bác giao ch hắn phụ trách lần hành động này, nói cách khác nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ phải gánh chịu. Do vậy, tiểu đoàn trưởng Hứa cũng không dám chủ quan.
Tiểu đoàn trưởng Hứa nghe thấy Âu Dương Lâm lên tiếng, gật đầu nói: "Ừ, ta ở dưới không yên tâm lắm nên lên đây xem tình hình thế nào." Nói xóng hắn nhìn đám Mười Một, hoài nghi hỏi: "Bọn họ...''
Âu Dương Lâm lập tức ngắt lời hắn, nói: "Vừa rồi ta lục soát cả buổi trên núi nhưng ngay cả cái bóng cũng không thấy nên xuống nghỉ một lúc. Ngươi đang muốn lên núi phải không? Hai chúng ta đổi chỗ?''
Miệng tiểu đoàn Hứa giật giật. Không tìm được người? Cái bóng cũng không thấy? Vậy mấy người đi theo hắn là gì? Quỷ sao? Sao lại có thể như vậy. Tiểu tử Âu Dương Lâm này dám trợn mắt nói dối trước mặt hắn!
Ngươi muốn lừa ta cũng được, nhưng ít ra phải chuyên nghiệp một chút chứ? Kiếm cho bọn họ vài bộ quân phục để ngụy trang cũng được. Chứ bây giờ, một người nước ngoài tóc trắng đeo súng ngắm. Một người tóc đỏ bị thương, được tên tóc vàng nhìn giống côn đồ kia cõng. Ba người ba màu tóc, mở hội hóa trang sao? Càng quái lạ là, trong đó có một người là nữ? Binh lính của hắn đều là nam... Bỗng nhiên lại xuất hiện một cô gái? Trong năm người cũng chỉ có người trẻ tuổi kia nhìn có vẻ bình thường, nhưng ánh mắt hơi lạnh lùng.
Dẫn mấy kẻ kỳ quặc này nghênh ngang đi xuống, vậy còn gọi là giấu giếm sao? Đây quả thực là công bố công khai.
Tiểu đoàn trưởng Hứa thở ra, lúc trước hắn vẫn cảm thấy lạ là tại sao Âu Dương Bác phái Âu Dương Lâm, thậm chí còn cho đội thân vệ đi theo Âu Dương Lâm, giờ hắn đã hiểu. Xem ra hai cha con nhà này muốn làm việc mờ ám! Dùng đội thân vệ để làm chuyện mờ ám!
Ông trời ơi, ông ở đâu vậy? Nếu họ đã sớm tính trước thì sao còn để hắn làm tổng chỉ huy? Chẳng lẽ họ muốn hắn gánh trách nhiệm thay?
Nếu đã đoán được đây là ý của Âu Dương Bác, tiểu đoàn trưởng Hứa còn dám nói gì? Hắn phiền muộn nhếch miệng "Ừ'' một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nói: "Ánh trăng hôm nay rất đẹp, ngươi nghỉ ngơi một chút đi.'' Sau đó tiểu đoàn trưởng Hứa dẫn người của mình lên núi.
"Ánh trăng?'' Âu Dương Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, ngạc nhiên nói: "Ánh trăng ở đâu ra?"
------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui