Phía ngoài nhà hàng Hồng Môn Yến ở ngoại ô kinh thành, Mười Một đang ngồi trong xe.
"Hai tư cặp nhiễm sắc thể?" Mười Một nhíu mày hỏi cộc lốc.
Giọng nói của Hàn Nguyệt Dung vang lên từ tai nghe: "Tên điên nói như vậy."
"Biết rồi."
Mười Một khẽ gật đầu. Về việc gien của hắn đang tự động tiến hóa lên hai tư cặp nhiễm sắc thể, trước khi Vịt Bầu rời khỏi căn cứ Hàn Nguyệt Dung đã nói qua với hắn, nhưng lúc ấy Hàn Nguyệt Dung chưa hiểu được sự nghiêm trọng của việc này, mà Mười Một cũng chẳng mấy quan tâm. Có điều lúc này theo lời tiến sỹ điên, nếu như gien của hắn lại tiếp tục tự động tiến hóa thì Mười Một có thể chết bất cứ lúc nào.
"Lúc nào ngươi về căn cứ một chuyến đi, để cho tên điên kiểm tra thử, xem hắn có nghĩ ra được biện pháp nào không?" Hàn Nguyệt Dung lo lắng nói.
"Chuyện đó tính sau, gần đây ta không có thời gian."
"Rất nhiều chuyện phiền phức?"
Mười Một nhìn về phía nhà hàng, nói: "Tạm thời giải quyết được một ít."
Hàn Nguyệt Dung đã trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Hay là ta đến giúp ngươi? Để Vịt Bầu quay lại căn cứ."
Mười Một phản đối ngay lập tức: "Không cần, Vịt Bầu không có sức chiến đấu, Hầu Tử vẫn chưa thể hoạt động, ngươi cần phải ở lại bảo vệ căn cứ. Nếu như ngươi không ở đó, tên điên có gây ra chuyện gì thì cũng chẳng ai cản được hắn."
Nói đến tiến sĩ điên, ngay cả Hàn Nguyệt Dung cũng phải cảm thấy đau đầu. Tên điên này, không ai chọc tới hắn thì tốt, nếu là có ai ngu ngốc làm hắn tức giận, chắc chắn hắn sẽ làm cho căn cứ loạn đến mức gà bay chó chạy. Nhớ lại lúc trước hắn vác hỏa tiễn đuổi giết Tiểu Bạch khắp nơi trong căn cứ cũng đủ để làm cho người ta sợ toát mồ hôi lạnh. Nói đến chuyện đó, Hàn Nguyệt Dung mới nghĩ đến một việc, tiến sỹ điên nhìn gầy yếu như vậy lấy đâu ra sức mà khiêng được cả hỏa tiễn?
"Trong căn cứ vẫn bình thường chứ?" Mười Một hỏi.
Nói đến việc này, Hàn Nguyệt Dung lại cảm thấy rất bất đắc dĩ. Không những chỉ có tiến sỹ điên, hiện giờ lại thêm Tiểu Bạch làm loạn, khiến cho bọn Hạ Tuyết Nhi phải ở trong phòng máy suốt ngày, không dám ra ngoài.
Mười Một đợi mãi không thấy Hàn Nguyệt Dung nói gì, hỏi: "Sao thế?"
Hàn Nguyệt Dung cười khổ nói: "Ngươi có thể đưa Tiểu Bạch đi không?"
"Nó lại gây hoạ rồi hả ?"
Hàn Nguyệt Dung thở dài, nói những ''kiệt tác'' của Tiểu Bạch trong thời gian này cho Mười Một. Mười Một nghe xong cũng cảm thấy rất nhức đầu, xé hết quần áo người ta khiến họ phải trần truồng? Không chỉ có vậy, nó còn đái vào miệng Hầu Tử? May rằng lúc đó Hầu Tử đang hôn mê, nếu lúc ấy hắn tỉnh lại, không chừng hắn sẽ cắn đứt JJ Tiểu Bạch cũng nên? Nói đến chuyện đó, đến giờ Mười Một vẫn không biết Tiểu Bạch là đực hay cái, cũng không biết nó có JJ hay không?
Mười Một khẽ gật đầu, nói: "Biết rồi, lúc nào tiện ta sẽ mang nó đo."
Nghe Mười Một hứa như vậy, Hàn Nguyệt Dung cuối cùng cũng có thể thở phào, vị tổ tông kia thật sự là khó hầu hạ, ngay cả nàng cũng không muốn trêu chọc đến nó. Nàng ngừng lại một lúc, lại lo lắng đến tình hình của Mười Một, hỏi: "Chỗ ngươi quá ít người, liệu có sao không?"
"Vương gia và Dương gia tạm thời không dám ra tay với ta, chỉ cần lôi kéo được Vương gia thì việc đối phó với Dương gia cũng không khó."
Mười Một không nhắc đến Từ Khiêm, bởi ai cũng biết Từ Khiêm đã tiêu rồi, không còn khả năng làm được gì. Một vị tướng đã hết thời, không đáng phải quan tâm.
Hàn Nguyệt Dung nói: "Ngươi định xử lý Trương Chấn thế nào?"
Mười Một trầm mặc, đây là một vấn đề khá đau đầu, không phải hắn không dám giết Trương Chấn, cũng không phải sợ phiền phức, có điều nếu Trương Chấn chết..., Dương Tư Vũ sẽ ra sao? Trước khi chết Đán Đao đã gửi gắm Dương Tư Vũ cho hắn, thế nhưng Dương Tư Vũ lại cự từ chối ra nước ngoài, lòng và lòng vòng thế nào lại gả cho Trương Chấn. Vốn đây là sự lựa chọn của chính nàng, Mười Một cũng không thể nhúng tay, nhưng tên Trương Chấn ngu ngốc kia lại chạy đến gây chuyện với hắn. Nếu hắn giết Trương Chấn thì đương nhiên sẽ giải quyết được vấn đề, thế nhưng Dương Tư Vũ sẽ trở nên không nơi nương tựa. Phải biết rằng, vì Mười Một mà cha mẹ của Dương Tư Vũ mới phải chết, vì thế Mười Một mắc nợ nàng.
"Cứ từ từ." Mười Một nói: "Không biết Lục Đạo muốn lợi dụng Trương Chấn làm gì, cứ để cho hắn xử lý."
Nguyệt Dung vốn muốn tự ra tay để tránh cho Mười Một phải khó xử, giờ có Lục Đạo lại muốn ra tay thì lại càng tốt.
"Còn chuyện gì không?"
"Không còn, ngươi cứ yên tâm hành động, ta sẽ trông chừng căn cứ."
"Được."
"Ngươi phải cẩn thận."
Mười Một ngắt máy, không khỏi lắc đầu. Không chỉ có những thứ này làm cho hắn phiền não, DK vẫn còn đang ở kinh thành, không biết kẻ này đang có âm mưu gì mà cứ suốt ngày bám riết Trương Hân Hân, thỉnh thoảng lại nhảy ra phá đám chuyện của Mười Một. Có điều hắn vừa lộ mặt xong đã lại biến mất ngay, rất khó tìm được vị trí của hắn. Hơn nữa cho dù có tìm được hắn thì cũng rất khó giết được hắn.
Nhưng sự có mặt của DK cũng có chỗ tốt, đó là Ma Quỷ sẽ không phái người đến giết hắn nữa, DK tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ khác giành miếng mồi của hắn. Nếu Ma Quỷ lại phái người đến đây, chỉ sợ kẻ đó chưa thấy được mặt Mười Một thì đã chết ở trong tay DK rồi.
Ngoài ra, Mười Một cũng không thể không đề phòng Vận Mệnh, tuy họ tạm thời là đồng minh, nhưng đừng quên việc Lục Đạo giỏi nhất chính là bán đứng đồng minh, không để ý thì sẽ bị hắn lừa. Vì thế mỗi lần tiếp xúc với Lục Đạo, Mười Một đều hết sức tập trung, phân tích kỹ từng lời nói của hắn, khi đã chắc chắn không có cạm bẫy gì thì mới trả lời. Chẳng hạn như kế hoạch lôi kéo Vương gia lần này, bề ngoài thì Mười Một là người có lợ, nhưng ai biết Lục Đạo có bí mật giở trò gì hay không.
Ngoài ra còn có Ngõa Khả, gã thổ hoàng đế đất Thái kia lâu rồi không có động tĩnh gì, có lẽ sau khi liên tiến gặp thất bại hắn hiểu Mười Một cũng không dễ đối phó, vì thế khi chưa chắc chắn thì hắn sẽ không ra tay. Nhưng dù thế nào Mười Một cũng sẽ không để mặc một mối uy hiếp như vậy, nhất định phải đến Thái Lan, nhưng giờ còn chưa phải lúc.
Nhưng việc phiền nhất lúc này, chính là Long Hồn....
Mười Một thở dài một hơi, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tửu Quỷ. Chuông kêu được hai lần thì đầu kia đã vang lên thanh âm giận dữ la mắng của Tửu Quỷ: "Khốn khiếp! Tên khốn này, ngu ngốc, đồ con lừa, đồ con bò, đồ con heo..."
Mười Một khẽ nhíu mày, lập tức hiểu ra đang có người ở bên cạnh Tửu Quỷ, hắn chửi liên tục như vậy có lẽ là để cho những người bên cạnh không xen vào.
Tửu Quỷ chửi bới hồi lâu sau đó thở phì phò nói: "Ngươi... đồ ngu, đồ đầu đất,..."
"Chửi xong chưa?" Mười Một hỏi.
"Cũng gần xong, còn một từ..." Tửu Quỷ nghĩ mãi mới phun ra một từ: "Xéo đi."
Mười Một cúp máy.
Hai giây sau, chuông điện thoại di động vang lên, Mười Một bắt máy, đầu kia vang lên tiếng của Tửu Quỷ: "Tổ sư ngươi, ngươi đủ lông đủ cánh rồi phải không, dám cúp máy?"
"Là ngươi bảo ta xéo đi."
"Ặc, vậy ngươi có lý hả? Ta... Ừm, được rồi, ta sợ ngươi rồi."
Mười Một nghe thấy có người ho khan cạnh Tửu Quỷ, hắn nhớ giọng nói này, là tổ trưởng tổ võ học Thiên Hải.
Tửu Quỷ bỏ điện thoại ra, tức giận mắng to: "Khục cái rắm a... Khục, không thấy lão tử đang bận sao? Cút ngay, đừng làm phiền ta."
Thiên Hải "Hừm..." một tiếng, hắn còn kịp chưa cãi lại thì Liệt Hỏa vội vàng lên tiếng: "Được rồi, hai người các ngươi cãi nhau suốt cả đêm mà không thấy mệt sao? Đừng cãi nhau nữa. Lão Tửu Quỷ, ngươi hỏi hắn xem khi nào hắn trở lại. Ta đang muốn nghe xem hắn giải thích như thế nào."
"Được rồi, có gì mà phải vội, hắn cũng sẽ. không chạy mất." Tửu Quỷ nói tốt vài lời cho Mười Một.
Thiên Hải cười lạnh nói: "Có phải ngươi muốn hắn tranh thủ thời gian chạy mất không?"
"Ngươi lại muốn cãi nhau phải không? Nói cho ngươi biết, vừa rồi ta đã nhịn ngươi một lần rồi, đừng nghĩ là ta sợ ngươi."
Thiên Hải vỗ bàn nói: "Ngươi nói lại xem rốt cuộc là ai nhịn ai?"
"Muốn đánh nhau phải không? Được, chúng ta làm một trận!"
"Ngươi nghĩ lần nào ta cũng nhịn là vì sợ ngươi?"
"Đến đi.., ai sợ ai .... Ai không đánh là con chó, sủa gâu gâu gâu."
Lúc này, có một giọng nữ vang lên can ngăn: "Cãi nhau đủ chưa? Hai người các ngươi cộng lại cũng hơn hai trăm tuổi, sao lần nào gặp mặt cũng cãi nhau? Già rồi mà chẳng ra sao."
Mười Một nhíu mày, nghe giọng nói thì có vẻ như nữ nhân này tầm tuổi trung niên, có điều hắn chưa từng nghe thấy giọng nói này trước đây, nhưng có thể ở cùng một chỗ với Tửu Quỷ, Liệt Hỏa, Thiên Hải thì chắn chắn là nhân vật quan trọng. Hơn nữa nàng vừa mở miệng thì Tửu Quỷ và Thiên Hải đều im bặt, có vẻ như họ có chút e ngại nữ nhân này. Nàng là ai?
Lúc này, Tửu Quỷ lại mở miệng kêu oan: "Ta... Ta cũng chẳng muốn cãi nhau với hắn. Không thấy ta đang bàn chuyện công việc thì hắn lại quấy rối sao. Ta mặc kệ ngươi... Ta, ta ra ngoài nghe điện thoại, thấy mặt ngươi là ta đã buồn nôn."
"Ngươi..." Thiên Hải nói được một từ "Ngươi" rồi không thấy nói gì, xem ra rất tức giận.
Tửu Quỷ rời đi, cũng không biết hắn đi đến chỗ nào, Mười Một đợi hơn một phút thì giọng nói Tửu Quỷ mới lại vang lên, hơn nữa hắn còn bụm lấy điện thoại, nhỏ giọng nói: "Này, thằng nhóc, còn đó không?"
"Ừm."
"Ừm cái rắm, suýt chút nữa thì ta bị ngươi hại chết. Ngươi có biết vì chuyện của ngươi mà ta bận rộn từ đêm quá tới giờ không? Ngoài ra, tối hôm qua ngươi ở chỗ quái nào vậy?"
"Về nhà, ngủ."
"Phù phù!" Tửu Quỷ đặt mông ngồi dưới đất, trợn mắt, há hốc mồm, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: "Ngủ... Ngủ?"
Ngay sau đó, hắn gào lên một cách hung dữ: "Mẹ kiếp, ngươi quay về đi ngủ? !"
Mười Một ngoái ngoáy lỗ bị quát cho ù ù, nói: "Ngươi cứ thử đánh với hai trăm người xem."
"Ít ra, ít ra ngươi... ngươi cũng nên gọi điện thoại cho ta chứ? Ngươi còn có lương tâm hay không? Ngươi có cảm thấy nguy cơ hay không? Ngươi có biết mình gây phiền phức lớn thế nào không? Ngươi không biết ta phải ấm ức thế nào không? Từ hôm qua đến giờ ta vẫn chưa được chợp mắt, chưa được uống ngụm rượu nào, ta lo lắng cho ngươi mãi, vậy mà ngươi lại nói với ta ngươi về nhà đi ngủ?" Tửu Quỷ nói miệng đắng lưỡi khô, móc bình rượu ra, ngửa đầu uống hai ngụm.
Mười Một hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Tửu Quỷ tức giận nói: "Uống rượu."
"Không phải ngươi nói không uống ngụm rượu nào sao?"
"..." Một lúc lâu sau, Tửu Quỷ phun ra hai chữ: "Cái c**."
----------oOo----------