Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Sau quán bar có hai căn phòng nhỏ, nhỏ đến mức chỉ cần bốn năm người chen vào là không thể động cựa được gì, không biết lúc trước sao ông chủ quán bar lại thiết kế phòng trọ nhỏ như vậy, có lẽ ngoài những cặp tình nhân thì chẳng ai muốn chui vào căn phòng chật hẹp thế này. Nhưng cũng không thể không khen ngợi khả năng cách âm của hai gian phòng này rất tốt, nói chuyện ở trong phòng cũng không cần lo người ở bên ngoài nghe được.
Khi Lãnh Dạ đi đến thì A Tra đã đứng đợi hắn trước cửa một căn phòng, ngoắc tay với hắn sau đó liền đi vào. Lãnh Dạ theo hắn vào trong phòng, thấy ngoài A Tra thì trong phòng khách còn có một người đàn ông lạ mặt. Người đàn ông kia cũng nhỏ gầy, ngăm đen giống A Tra, nhìn rất giống người Thái Lan.
A Tra liền lên tiếng giới thiệu: "Đây là đồng sự của ta, Lý Sai." Sau đó hắn nới với Lý Sai: "Hắn chính là Lãnh Dạ."
Lý Sai chắp tay cúi chào Lãnh Dạ, Lãnh Dạ cũng học theo chào đáp lễ.
A Tra nói với Lãnh Dạ: "Ta đã nhận được lệnh của cấp trên, lập tức phải về nước. Chuyện của ngươi ta đã bàn giao cho Lý Sai, sau này hắn sẽ phụ trách việc liên lạc của ngươi."
Lãnh Dạ hỏi: "Có đường về an toàn chứ?"
A Tra gật đầu nói: "Nơi này rất gần Tam Giác Vàng ta sẽ qua Tam Giác Vàng để đến Lào, qua Lào là đến biên giới, chỉ cần đến đó thì ta đã an toàn."
"Vậy thì chúc ngươi thuận buồm xuôi gió." Lãnh Dạ vốn muốn mời hắn một chén rượu nhưng trong căn phòng này ngay cả chén nước cũng không có.
A Tra cười nói: "Cảm ơn. Các ngươi cũng phải cẩn thận, vùng này khác với Bangkok, nơi này rất gần Tam Giác Vàng nên rất loạn, thường hay có xô xát đấu đá."
"Việc đó thì ta không sợ." Lãnh Dạ ngừng một chút sau đó hỏi: "Khi nào thì bọn họ đến?"
A Tra nghe liền nhìn sang Lý Sai, Lý Sai cười khổ nói: "Chúng ta cũng không biết tình hình cụ thể thế nào, hiện giờ toàn Thái Lan đang truy tìm bọn họ. Nhưng chỉ cần bọn họ xuất hiện ở Chiang Rai ta sẽ biết ngay, lúc đó ta sẽ lập tức thông báo cho ngươi."
Lãnh Dạ cười nói: "Tên đó vẫn giỏi gây chuyện như trước."
Lý Sai và A Tra liếc nhau, bất đắc dĩ cười khổ. Mười Một đâu phải chỉ giỏi gây chuyện? Cả Thái Lan vì hắn mà loạn hết cả lên. Đến hiện giờ không chỉ cảnh Bangkok mà gần như toàn bộ cảnh sát Thái Lan đã được huy động để truy tìm bọn họ. Có điều bọn Mười Một cứ như đã bốc hơi khỏi Thái Lan, phía Thái Lan dốc sức truy tìm nhưng vẫn không có tin tức gì về họ. Đây là một việc mà Lý Sai và A Tra vô cùng bội phục Mười Một, nếu là họ thì e rằng đã bị tóm ngay khi còn ở Bangkok rồi.
"Phải rồi." Lãnh Dạ lại hỏi: "Mạng lưới tình báo của các ngươi ở Chiang Rai cũng không tồi đúng không?"
Lý Sai lắc đầu nói: "Đây là bí mật quốc gia, ta không thể nói cho ngươi. Ta chỉ có thể bảo đảm với ngươi rằng, chỉ cần ngươi muốn tìm người ở Chiang Rai thì dù hắn trốn ở nơi nào chúng ta cũng có thể nhanh chóng tìm được cho ngươi."
"Vậy thì được." Lãnh Dạ nói: "Vậy phiền các ngươi lưu ý giúp ta mọi động tĩnh của Ngõa Khả và Đại Quyển."
Lý Sai xoa xoa trán, khổ não nói: "Có chút khó khăn. Dù sao bọn họ đều là thế lực trong Tam Giác Vàng, nơi này lại gần Tam Giác Vàng, vì thế..."
"Ta hiểu." Lãnh Dạ gật đầu nói: "Ngươi chỉ cần giúp ta chú ý động tĩnh của bọn họ, như gần đây bọn họ có phái ra đội tinh nhuệ nào không, hoặc là bọn họ có vũ khí trang bị gì."
"Nói vậy ta lại nhớ đến một chuyện." Lý Sai cẩn thận quan sát phản ứng của Lãnh Dạ, nói: "Trưa nay Đại Quyển có phái một đội sáu người đến Chiang Rai, họ đi thẳng tới sân bay. Thế nhưng không bao lâu sau có tin từ Phuket là sân bay ở đó tạm thời đóng cửa. Khoảng một hai giờ sau, lại có mười người của Đại Quyển đến, hiện giờ mười sáu người đều đang trọ trong một khách sạn gần sân bay . Còn vũ khí... Bọn họ mang khá nhiều hòm, theo đồng sự của ta đoán thì rất có thể họ mang nhiều vũ khí có hỏa lực mạnh."
Lãnh Dạ thở dài, nói: "Mười sáu người, cộng thêm sáu người đi cùng Trương Chấn, tổng cộng hai mươi hai người. Trận chiến này không dễ đánh chút nào."
Vừa nghĩ tới con số hai mươi hai này là Lãnh Dạ đã cảm thấy đau đầu. Nếu đối mặt với hai, ba người của quân đội hay các thế lực khác thì hắn không cần phải lo lắng như vậy, nhưng Đại Quyển vốn được xưng là đoàn lính đánh thuê tinh nhuệ nhất phương đông, năm xưa ngay cả Ma Quỷ cũng phải e ngại bọn họ nên mới không dám vươn bàn tay của mình đến phương đông, có thể tưởng tượng sức chiến đấu của Đại Quyển đáng sợ tới nhường nào. Đại Quyển quanh năm chiến đấu ở ở trong rừng rậm, những người có thể sống sót trong hoàn cảnh hiểm ác đó đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Huống hồ bọn họ đều là quân nhân xuất ngũ, có tính kỷ luật rất cao, những tổ chức ô hợp khác không thể nào sánh được với họ.
Hai mươi hai lính đánh thuê Đại Quyển có thể sánh với một tiểu đoàn quân chính quy, thậm chí nếu như một tiểu đoàn quân chính quy chiến đấu với họ thì rất có thể cuối cùng tiểu đoàn đó sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Cũng khó trách Lãnh Dạ đau đầu như vậy, nếu có thể tránh được thì chẳng ai muốn đối đầu với Đại Quyển. Có trách thì chỉ trách Mười Một gây rắc rối quá giỏi, chọc đến Ma Quỷ, chọc vào Nhật Bản, Indonesia, Ngõa Khả, hiện giờ lại xung đột với Đại Quyển.
Tên này lúc nào mới chịu sống yên bình đây? Lãnh Dạ khổ não nghĩ thầm.
"Phải rồi." Lãnh Dạ hỏi: "Sân bay đảo Phuket đã khắc phục được sự cố chưa?"
Lý Sai biết hắn muốn hỏi việc gì, nói: "Đã khắc phục, có điều đám Trương Chấn vẫn chưa lên máy bay. Có lẽ tối hôm không bay được, phải đợi tới sáng mai."
Lúc này A Tra đứng lên nói: "Được rồi, các ngươi cứ nói chuyện đi, ta đi đây. Càng chậm trễ thì ta lại càng gặp nguy hiểm."
Lãnh Dạ đứng lên bắt tay với hắn, trước khi đi A Tra liếc Lý Sai ý nói "giao cho ngươi" sau khi thấy Lý Sai gật đầu đáp lễ hắn mới yên tâm rời đi.
Sau khi A Tra đi, Lãnh Dạ lại hỏi: "Vậy sau này ta sao liên hệ được với ngươi?"
Lý Sai cười nói: "Ngươi không cần liên lạc ta, khi nào cần ta sẽ liên lạc với ngươi."
"Cũng được." Lãnh Dạ cười khổ, nói: "Nhờ phúc tên kia, ta cũng bị lộ rồi, liên lạc với ta càng ít thì ngươi càng an toàn."
Lý Sai nhìn đồng hồ, đứng lên nói: "Ta đoán có lẽ bọn họ cũng sắp đến rồi, ta đi ra ngoài lo liệu mọi việc, ngươi ở lại chỗ này chờ tin của ta."
''Ở đây à?" Lãnh Dạ chỉ phòng khách.
Lý Sai nói: "Tốt nhất là ở đây, ngươi càng ít lộ mặt càng tốt."
"Ta có thể ra bên ngoài chờ ngươi không?" Lãnh Dạ nhíu mày, lộ ra vẻ mặt mờ ám.
Lý Sai ngẫm nghĩ một chút, hỏi: "Ngươi muốn tìm ba người Jessica?"
"A." Lãnh Dạ dựng ngón tay cái với hắn: "Thậm chí ngươi còn biết cả tên mấy cô nàng đó?"
Lý Sai cười nói: "Ba cô gái này ngày nào cũng đến quán bar, họ rất nổi danh ở vùng này."
Lần này đến lượt Lãnh Dạ giật mình: "Rất nổi danh? Bọn họ làm cái gì?"
"À, bọn họ là đàn ông."
"Phụt..."
※※※※※※※※
Lúc này đã hơn mười giờ tối, một chiếc xe ba bánh cũ nát chậm rãi chạy vào Chiang Rai. Rất nhiều du khách đến Thái Lan thích ngồi loại xe này để du lãm, ngồi ở bên trong có một cảm giác rất khác lạ.
Thế nhưng Mười Một dùng chiếc xe này không phải để du lãm mà là để chạy trốn. Chiếc xe ba bánh này không biết đã là chiếc thứ bao nhiêu Mười Một đổi ở trên đường, Thiên Táng và Walker thấy hắn đổi xe nhiều lần như vậy cũng phải đầu hoa mắt váng. Cứ đi một đoạn Mười Một lại đổi một chiếc xe, mặc kệ Thiên Táng và Walker có đồng ý hay không, chiếc xe trước đó hoặc là tiêu hủy hoặc tìm một chỗ không người giấu đi. Dù Mười Một làm vậy rất nhiều lần nhưng không ngờ họ vẫn có thể đến Chiang Rai trong thời gian ngắn.
Khi còn cách Chiang Rai khoảng hai, ba cây số thì Mười Một dừng xe lại cạnh một cái hồ.
Xe vừa mới dừng lại thì Thiên Táng đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi ở phía sau không cần mở mắt ra mà đã hô lên theo phản xạ: "Lại đổi xe?" Nói xong hắn mới mở mắt ra nhìn quanh, xung quanh là cây cối rậm rạp, bên trái là núi từng, bên phải là một hồ nước rất lớn.
Thiên Táng gãi đầu, hỏi Walker: "Chúng ta đến đâu rồi?"
Walker nhún vai, ý bảo mình cũng không biết.
Thiên Táng ngáp một cái, nói: "Trời ạ, ngủ cũng không được yên thân." Tuy rất bực tức nhưng Thiên Táng vẫn nhảy xuống xe, bởi vì hắn biết mỗi lần Mười Một đỗ xe ở nơi hẻo lánh có nghĩa là hắn muốn xử lý chiếc xe.
Quả nhiên là vậy, sau khi hắn, Walker và Tiểu Bạch nhảy xuống xe, Mười Một cởi quần áo và giầy vứt lên mặt đất sau đó đạp chân ga cho xe lao về phía hồ nước. Chiếc xe ba bánh chìm phân nửa xuống hồ rồi chết máy, Mười Một đã đoán trước việc này, nhanh chóng nhảy xuống xe, vòng tới phía sau đẩy chiếc xe xuống sâu hơn, mãi đến tận khi không thể thấy dấu vết gì nữa thì mới bơi về.
Thái Lan nằm ở vùng nhiệt đới, vì thế nơi này không có mùa đông, nhiệt độ trung bình hàng năm khoảng hai mươi tám độ. Tháng một, tháng hai ở phía bắc Trung Quốc gió lạnh thấu xương nhưng ở Thái Lan lại là mùa dễ chịu nhất, nhiệt độ khoảng tầm hai mươi độ, vì thế bơi dưới nước cũng không sợ cảm lạnh. Có điều việc không sợ lạnh này là với người bình thường, với Mười Một thì dù phải xuống nước trong trời đông đầy băng giá hắn cũng chẳng hề ngại ngần. Người sống sót ra khỏi trại huấn luyện của Ma Qủy không yếu ớt như vậy, cởi trần hành động trong nhiệt độ âm ba bốn mươi độ C với họ cũng chỉ là chuyện bình thường.
Mười Một bơi về bờ, mặc quần áo, xách túi du lịch lên sau đó nói: "Đi."
Thiên Táng bước nhanh theo hắn, hỏi: "Giờ chúng ta đang ở đâu?"
Mười Một cũng không quay đầu lại, trả lời: "Chiang Rai."
"A?" Thiên Táng nhìn quanh, nhìn thế nào cũng chỉ thấy núi rừng: "Nơi này chính là Chiang Rai?"
"Còn ba cây nữa."
"Sau này ngươi phải nói rõ một chút, tránh làm cho người khác hiểu lầm."
Mười Một tiếp tục đi về phía trước, lạnh nhạt nói: "Ngươi quá ngu."
"..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui