Trúc Hải thôn là một tiểu sơn thôn cách biệt với thế giới, có lẽ gọi nó là một nơi "thế ngoại đào viên" cũng không quá.Cả thông trang tọa lạc trong một thung lũng, bốn phía núi cao bao bộc, do tám ngọn núi lớn sừng sững quay chặt cái tiểu thôn chẳng hề bắt mắt này vào giữa. Bởi vì không khí lạnh đã bị chặn lại tại những ngọn núi lớn bên ngoài cho nên bên trong thủy chung bốn mùa xanh tốt, từ đầu năm tới cuối năm khí hậu đều rất dễ chịu. Hiện giờ đang trong mùa lạnh nhất trong năm, thế giới bên ngoài sớm đã phủ đầy băng tuyết, nhưng trong này thì nơi nào cũng có thể thấy những bóng cây xanh biếc, trừ cây thân gỗ ra thì thứ có thể nhìn thấy nhiều nhất chính là trúc, đây đại khái có lẽ là nguyên nhân cái thôn này được mang tên Trúc Hải thôn.Điểm đặc sắc nhất của Trúc Hải thôn này không phải là cảnh sắc đẹp đẽ mà là kiến trúc của thôn này. Cả thông đều là dùng gạch xanh ngói đen xây lên, chính giữa còn xen vào mấy ngôi nhà gỗ, đặc biệt là tại những đồng ruộng gần đó còn có mấy gian nhà cỏ tranh chỉ có thể nhìn thấy trong điện ảnh cổ trang. Kết cấu của các gian phòng vẫn còn mang theo mùi vị của phong cách kiến trúc Long Quốc cổ đại, trên đỉnh ngói mấy tòa nhà còn khảm những bức điêu khắc hình đầu rồng. Đặc biệt là trung tâm của thôn là một hồ nước, tại chính giữa hồ nước có một đạo quán được xây bằng gạch xanh ngói đỏ, một cây cầu cong cong bằng gỗ màu đồng cổ đạo quán với bên bờ. Đi trên chiếc cầu gỗ, nhìn mặt hồ trong xanh và những khu dân cư cổ kính, luôn khiến người ta cảm thấy tâm thần thoải mái.Một quần thể kiến trúc mang phong cách cổ như thế này, ở Long Quốc cũng chẳng còn được bao nhiêu, hơn nữa còn có thể để người ta an tĩnh mà thưởng thức phong cảnh và cảnh sắc núi non tự nhiên thì càng thêm ít ỏi. Giống như trong cảm nhận của người dân Long Quốc về thánh địa phật môn, những ngôi cổ miếu ngàn năm như Thiếu Lâm tự đó, hiện hay cũng sớm đã biến thành nơi tụ tập của các con buôn và những đoàn khách du lịch, đến cả trễn quảng trưởng của Thiếu Lâm tự cũng đã bày đầy những quầy hàng bày bán những thứ được gọi là vật kỉ niệm. Mà đám đệ tự Thiếu Lâm được xưng là lục căn thanh tịnh, trảm đoạn tam thiên phiền não bây giờ thì mỗi ngày chỉ biết đứng bên hòm công đức mà chờ đếm tiền. Dưới ma lực của đồng tiền, ngôi thánh địa cổ tự ngàn năm hiện giờ đã giống như một cái chợ bán rau vậy, huyên náo vô bỉ, sớm đã chẳng còn cái vẻ trang nghiêm và thần thánh năm đó rồi. Điều này thực không thể không khiến người ta đau long. Nhưng, nghe nói mạch Thiếu Lâm võ tông chân chính hiện nay sớm đã rời khỏi ngôi cổ tự ngàn năm này mà ẩn cư nơi núi cao rừng thẳm tiếp tục thanh tu. Chỉ là cái truyền thuyết này có phải là thực tế hay không, sợ rằng số biết được cũng không nhiều.Mười Một đứng trên chiếc cầu gỗ nối liền đạo quán và bờ hồ, ngẩng đầu nhìn tới đạo quán trang nghiêm cổ kính trước mặt. Diện tích của đạo quán không lớn, chỉ chừng hơn trăm mét vuông, tọa lạc tại vị trí trung tâm hồ nước. Bậc thềm bốn phía được xây bằng đá xanh để người ta có thể thưởng thức phong cảnh trong hồ. Chỉ là cửa lớn của đạo quán quanh năm đóng chặt, không biết bên trong có thứ gì hay đang cung phụng vị thần tiên nào. Phía trên đạo quán có khảm một tấm hoành phi làm bằng đá xanh, trong tấm hoành phi có khắc hai chữ Long Quốc cổ, trông như rồng bay phượng múa, Mười Một lại không hiểu hai chữ này là chữ gì.Mười Một sau khi từ trong nhà của Lục Huyền đi ra liền nhàn nhã dạo chơi bốn phía. Nói rằng nhàn nhã dạo chơi cũng chưa chính xác bằng nói là làm quen với hoàn cảnh trước, đây là thói quen mà trước nay hắn vẫn duy trì. Mười Một không hề để lời của Lục Huyền vào lòng, trong suy nghĩ của hắn, bản thân chỉ có thể rơi vào trong tay của ba thế lực. Một, đúng là Lục Dương nhờ Long gia đem mình đưa tới bản môn Kiếm tông. Hai, hắn rơi vào tay Lục Thanh, nhưng Lục Thanh tại sao lại phải lừa hắn, cái này thì chẳng thể biết được. Ba, hắn bị Long Hồn giam lỏng, đây có lẽ chính là nơi Long Hồn dùng để chuyên môn giảm long những phản đồ phản bội tổ chức. Nhưng khả năng này là nhỏ nhất, theo Mười Một được biết, người trong Long Hồn, đặc biệt là những cao thủ đời cũ thì đều cực kì cao ngạo, rất coi khinh chuyện lừa gạt người khác. Cho nên nếu rơi vào trong tay Long hồn, bọn họ chắc sẽ trực tiếp nói mình là người của Long Hồn chứ chẳng thèm nói là Kiếm Tông kiếm phái gì đó.Nhưng mặc kệ là thế lực nào, hắn xác thực không thể tùy tiện rời đi. Nếu thực sự là Kiếm Tông thì còn tốt, có lẽ đợi sau khi phong thanh bên ngoài qua rồi, Lục Dương sẽ tới dẫn hắn trở về, Nhưng ít nhất bây giờ còn chưa được. Bởi vì chỉ cần hắn vừa xuất hiện, cái chờ đợi hắn sẽ chính là sự đuổi giết và tấn công của thế lực các phương. Nếu rơi vào tay hai thế lực còn lại, lúc đó thì khỏi cần nghĩ rồi. Có thể cho hắn tự do hoạt động trong một phạm vi nhất định đã là một ân huệ cực lớn rồi.Trên đường đi Mười Một đã phát hiện, tất cả nam nữ già trẻ, thậm chí là những tiểu hài nhỏ xíu hắn gặp cũng đều biết công phu. Chủ yếu là bọn họ cước bộ trầm ổn, hô hấp nhỏ dài, đây là dấu vết của việc đã từng luyện qua công phu. Hơn nữa một đám tiểu hài tử năm sáu tuổi vừa chạy quan bên cạnh Mười Một cũng đều bước chân nhẹ nhàng, chẳng giống những tiểu hài tử phổ thông bên ngoài, khi chạy thì cứ lảo đảo loạng choạng.Cái thôn này, quả thực là một nơi chuyên sản xuất võ lâm cao thủ. Trong lòng Mười Một không khỏi cảm khái vạn phần.Khi còn ở tại huấn luyện doanh, hắn đã không chỉ một hai lần nghe thấy giáo quan nhắc đến đất nước thần bí nhất phương đông, Long Quốc. Thân là Long Quốc, một trong tứ đại văn minh cổ quốc, không thể nghi ngờ chuyện nó sẽ tràn ngập những sắc thái thần bí và truyền kì (cũng có người nói là ngũ đại văn minh cổ quốc, người viết lấy cái đầu tiên). Mười Một vẫn luôn cảm thấy rất thích thú nền văn hóa Long Quốc, cho nên khi hắn ở huấn luyện doanh cũng đã nỗ lực học tập ngôn ngữ Long Quốc. Đặc biệt là sau khi quen biết Lục Dương trong thời gian làm vệ sĩ cho Mardy, hắn càng cảm thấy chấn kinh vì võ học cổ của Long Quốc, cũng cực kì đề cao hứng thú của hắn đối với đất nước thần bí này. Lòng hiếu kì này cho đến sau khi hắn tới Long Quốc mới dần mất đi, trong mắt hắn cái văn minh cổ quốc này sau khi vén lên bức màn bí mật đã chẳng còn sung mãn sắc thái thần bí nữa. Nó chẳng giống như trong tưởng tượng của hắn, thần tiên bay đầy trời, cao thủ chạy đầy đất, sự kiến thiết và xây dựng thành thị cũng chẳng có gì khác với những quốc gia khác, có thể nói Long Quốc trừ việc có Long Hồng, một tổ chức võ lực cường đại ra thì chẳng có thứ gì có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú nữa. Có lẽ giống như Lục Dương đã nói, văn hóa của Long Quốc sớm đã mai một rồi, nền võ học cổ, ảo học đạo thuật và công pháp tu chân đã từng làm thế giới chấn kinh giờ đều đã bị chôn vùi trong dòng lịch sử, chẳng thể nào hồi phục được thời thịnh thế của võ học năm đó nữa rồi.Có lẽ cái thời đại thần tiên bay đầy trời, cao thủ chạy đầy đất giống như trong điện ảnh kia thực sự đã trở thành lịch sử rồi.Nhưng sau khi đến nơi này, cái tâm đang dần dần nhạt đi của Mười Một đã lại một lần nữa bị chấn động một sâu sắc rồi. Trong mắt hắn, nơi đây có không ít người công phu thực sự không yếu, đặc biệt là Lục Huyền đó, thực lực gần như có thể ngang với những cao thủ trong Long Hồn.Nơi này thực sự chỉ là một nơi không bắt mắt, chẳng có ai hỏi tới sơn thôn nghèo này sao? Sợ rằng chỉ cần tùy tiện chọn ra vài người ở nơi đây rồi huấn luyện một quãng thời gian là đều có thể trở thành những cao thủ cận chiến hợp cách nhất. Hơn nữa Mười Một tin rằng, chỉ riêng cái sơn thôn nghèo này là đã có thể đối phó với tam đại gia tộc còn lại của Long Quốc mà chẳng hề thua kém chút nào rồi."Cái đạo quán này thế nào?" Trong lúc Mười Một còn đang suy nghĩ về vấn đề của cái thông trang này thì sau lưng đột nhiên có một thanh âm vang lên. tại TruyenFull.vnMười Một quay người lại, phát hiện một lão giả tuổi tác xấp xỉ với Lục Huyền không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Hắn trong lòng hơn giật mình một chút, với sự cảnh giác của hắn, không ngờ lại có người dễ dàng đứng sau lưng hắn mà hắn không hề phát hiện ra, như vậy tu vi của người này có thể dùng từ đáng sợ để hình dung.Tuy Mười Một trong lòng kinh ngạc không ít, nhưng trên mặt vẫn chẳng có biểu hiện gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn lão giả này hai cái rồi quay đầu lại. Đồng thời hắn cũng chú ý tới, ánh mắt của những thôn dân qua đường gần đó nhìn về phía hắn đều mang theo thần săc kính sợ, nhưng khi nhìn lão giả này thì đều là một sự tôn kính xuất phát từ nội tâm. Xem ra uy vọng của lão giả này ở trong thông cũng không thấp.Lão giả đi đến bên cạnh Mười Một, đứng sóng đôi với hắn, cùng ngẩng đầu nhìn về phía đạo quán ở giữa hồ như hắn, thản nhiên nói: "Tòa Kiếm Trủng* này là do tiên tổ khi mới tới đây định cư xây dựng nên, tiên tổ vốn có xuất thân là đệ tử đạo gia, từ nhỏ đã trưởng thành trong đạo quán. Sau khi tới nơi này định cư cũng y theo đạo quán người ở lúc nhỏ mà xây dựng nên cái tiểu đạo quán này, tiên tổ vốn là muốn hoài niệm nơi ở xưa, nhưng sau này thì nơi đây đã biến thành từ đường của tông môn."* Kiếm Trủng: Mộ kiếmDừng lại một chút, lão giả lại tiếp: "Nơi này trước đây gọi là Lục Gia Trang, sau khi lập quốc mới đổi tên thành Trúc Hải Thôn. Từ đời tông chủ thứ ba mươi nhăm, sau khi tổ tiên di cư tới đất này, đệ tử Lục gia đời đời đều ẩn cư sinh sống rại nơi đây, không còn hỏi tới chuyện trong giang hồ nữa."Mười Một đột nhiên hỏi: "Người nơi đây đều họ Lục?"Chú: Liên quan tới ngũ đại văn minh cổ quốc, hình như thế giới đã công nhận có ngũ đại văn minh cổ quốc, đó là Trung Quốc cổ, Ấn Độ cổ, Hi Lạp cổ, Babilon cổ, Ai Cập cổ.