Nhân Gian Băng Khí

"Keng keng!" Mấy đồng tiền cũ kỹ từ trong một chiếc mai rùa rỗng rơi xuống, lăn vài vòng sau đó mới từ từ nằm xuống.Vấn Thiên chú mắt vào vị trí mấy đồng tiền rơi xuống, nhíu mày lẩm bẩm nói: "Sơ cửu, thượng cửu, thượng lục… Lôi hỏa phong, Chấn trên Ly dưới, ôi…""Lại đang than thở cái gì thế?" Một thiếu phụ tuổi hơn ba mươi, ung dung quý phái, vóc dáng đầy đặn bưng một cốc cà phê đi vào. Nhẹ nhàng đặt cốc cà phê ở trên bàn, sau đó đi ra đằng sau Vấn Thiên xoa bóp bả vai cho hắn.Vấn Thiên lắc đầu nói: "Anh tính ba lượt nhưng đều là kết quả khác nhau."Thiếu phụ tò mò nói: "Ngay cả Tiên Thiên Nhãn Quái của anh cũng tính không ra?"Vấn Thiên thở dài nói: "Không phải tính không ra mà là biến số trong đó quá lớn.""Biến số?"" Trong số mệnh ẩn chứa vô số biến số, mỗi một biến số lại sản sinh ra kiếp số tương ứng, thiên biến vạn hóa trong đó nhất thời rất khó giải thích với em."Thiếu phụ vẻ mặt không tán thành nói: "Vậy thì không cần giải thích với em, dù sao anh có nói em cũng không hiểu."Vấn Thiên mỉm cười vỗ vỗ tay nàng, nói: "Anh thích nhất chính là điểm này của em, tựa như năm ấy anh bảo em giả chết, em cũng chưa từng hỏi anh nguyên nhân, cam tâm tình nguyện theo anh trốn ở cái nơi tối tăm này hơn hai mươi năm."Thiếu phụ cười hì hì nói: "Em quả thực không phải cả ngày đều ở đây. Mỗi khi anh ra ngoài làm việc em đều lén lút chạy ra ngoài chơi đó.""Có từng về nhà gặp cha mẹ em không?"Thiếu phụ sắc mặt thoáng ảm đạm nhưng rồi lập tức lộ ra vẻ tươi cười nói: "Cha mẹ em đều tưởng rằng em đã chết hơn hai mươi năm rồi. Nếu đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, có phải là muốn dọa họ sợ chết khiếp hay sao."Vấn Thiên thở dài nói: "Hai mươi năm qua em cũng chưa từng hỏi anh nguyên nhân. Thực ra…""Haizz! Đừng nói." Thiếu phụ khẽ chặn môi Vấn Thiên rồi nói: "Hai mươi năm trước em chưa từng hỏi anh. Vì thế hôm nay em cũng không muốn biết.""Vậy vị hôn phu của em thì sao? Có đi thăm hắn không?""Hắn à? Đã từng kết hôn hai lần rồi. Cũng may năm ấy em giả chết nên chưa gả cho hắn, bằng không hiện giờ đã ly hôn, còn không phải tự hại mình."Vấn Thiên lắc đầu nói: "Hắn thực ra không bỏ em được. Người vợ đầu tiên của hắn, dáng vẻ rất tương tự với em. Người vợ thứ hai dung mạo lại tương tự em vài phần."Thiếu phụ đưa miệng sát bên tai hắn, khẽ thốt: "Sao? Ghen à?"Vấn Thiên cười cười không nói. Text được lấy tại Dường như không thích tiếp tục dây dưa vào vấn đề này, thiếu phụ lảng tránh hỏi: "Vừa rồi tính ra kết quả gì?"Vấn Thiên dựa lưng lên ghế, nhíu chặt mày nói: "Họa dấy lên từ phía Đông, máu nhuộm địa cầu.""Phía đông…" Thiếu phụ lẩm bẩm hai tiếng, hỏi: "Có phải chỉ Đông Hải chăng?"Vấn Thiên gật đầu: "Anh đúng là tính vì chuyện này.""Nhưng anh không phải nói chuyến đi Đông Hải lần này, Băng là người ứng kiếp sao?""Biến số…" Vấn Thiên lẩm nhẩm: "Anh ban đầu tính đúng là họa kiếp phía Đông ứng kiếp vào Băng."Thiếu phụ cười nói: "Cho nên ai ai đều cho rằng anh tạm thời thay đổi chủ ý để Băng đi thay anh chứ thực ra anh đã sớm có dự mưu. Đúng không? Thầy bói của em."Vấn Thiên cười gượng nói: "Anh cũng không có biện pháp, vốn anh thực sự định tự mình đi một chuyến. Vụ án Đông Hải lần này, luôn khiến tâm lý anh cảm thấy âm ỉ bất an, như là có đại họa gì đó sắp xảy ra vậy. Nhưng đúng vào buổi tối một ngày trước khi anh sắp đi, Băng lại gây ra chuyện lớn như vậy. Anh lúc đó mới ngộ ra đây là chú định không thể trốn tránh trong số mệnh của hắn, chứ không cũng sẽ không chẳng sớm chẳng muộn một mực ở lúc anh xuất phát gây ra chuyện.""Thế nên anh bèn hạ quyết tâm để Băng đi ư?""Ừ." Vấn Thiên chẳng tỏ rõ ý kiến gật đầu.Thiếu phụ nhẹ nhàng bóp trán Vấn Thiên hỏi: "Nếu Băng đã đi ứng kiếp rồi, vì sao anh vẫn còn vẻ luôn hồi hộp lo lắng thế?""Chính vì hắn đi nên anh mới càng lo lắng hơn."Thiếu phụ che miệng cười nói: "Rõ ràng là kiếp nạn của hắn, vì sao anh phải lo lắng?"Vấn Thiên cười khổ: "Đó là vì em không hiểu Băng."Thiếu phụ bĩu môi nói: "Anh chớ xem thường em, cho rằng em cả ngày ở đây thì cái gì cũng không biết. Anh quên năng lực của em là gì ư? Hơn nữa, em cũng thường xuyên lén lút chạy ra ngoài chơi, muốn thu thập tin tức còn không phải đơn giản. Băng là vương bài sát thủ của Ma Quỷ thế giới phương Tây trọng điểm bồi dưỡng ra, trong vòng một năm sau khi xuất đạo liền nhảy lên chiếm cứ vị trí đầu tiên bảng sát thủ thế giới phương Tây.Mã số tên 11 nhưng bên ngoài chẳng có ai biết mã số của hắn nghĩa là gì, chỉ biết hắn mỗi lần trước khi hành động sẽ gửi một viên đạn băng trước, sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ để lại một viên đạn băng nữa, cho nên bên ngoài bèn gọi hắn là Băng sát thủ. Sau đó, hắn không biết vì nguyên nhân gì phản bội lại Ma Quỷ, dưới sự truy sát của Ma Quỷ bỏ trốn sang Trung Quốc chúng ta, đổi tên là Sở Nguyên. Sau khi đến Trung Quốc, hắn lần thứ hai lẻn vào Nhật Bản, giải cứu một loạt các nhà khoa học của Trung Quốc bị Nhật Bản bí mật bắt cóc, đồng thời phóng thích vũ khí sinh vật bệnh độc và cơ nhân chiến sĩ của Nhật Bản nghiên cứu. Xuất sắc nhất chính là, hắn không chỉ phá hủy siêu não của Nhật Bản mà dưới sự vây bắt của một nhóm bộ đội đóng quân còn có thể bình yên đào tẩu, làm náo loạn long trời lở đất ở Nhật Bản, khiến cho Nhật Bản bạo động toàn dân. Sau khi trở về Long Quốc lại khai chiến với Trần gia, một mình lật tung Trần gia. Tiếp đó mất tích hơn nửa năm, mãi đến khi được phó tổ trưởng phát hiện hắn mất trí nhớ, bèn chiêu dụ vào trong Phượng tổ Long Hồn, ban tặng danh hiệu Băng. Đúng không?"Vấn Thiên cười nói: "Là lão Liệt Hỏa nói cho em biết?"Thiếu phụ chép chép miệng không hài lòng nói: "Anh cái gì cũng không nói với em, em đành đi hỏi tổ trưởng thôi."Vấn Thiên bật cười: "Là em không hỏi anh mà, em biết rõ chỉ cần em hỏi anh chắc chắn sẽ nói. Ôi, được rồi, cũng sắp năm mươi tuổi rồi, sao còn có vẻ của một cô nương đáng yêu thế."Thiếu phụ gõ mạnh lên gáy hắn một cái, bực mình nói: "Đừng lúc nào cũng lấy tuổi em treo cửa miệng! Còn anh không phải là một lão già vô tích sự bảy tám mươi tuổi đầu rồi sao?""Được rồi, sau này anh không nói thế là được chứ gì."Vấn Thiên lắc đầu cười khổ: "Khi em gặp lão Liệt Hỏa, không ai nhìn thấy chứ?""Anh yên tâm, em vẫn rất cẩn thận. Ngoài anh, tổ trưởng và tổ đội phó, không ai biết em còn sống."Ngừng lại một chút, thiếu phụ đẩy đẩy hắn hỏi: "Tư liệu em nói đúng hay không?""Đúng, toàn bộ đúng."Vấn Thiên mỉm cười nói: "Nhưng những gì em nói đều là sự tích trước kia của hắn, chưa bao gồm cả cách xử sự làm người và tính cách hắn.""Tổ trưởng nói, tên Băng này rất khó ở chung, tính tình vừa xấu xa lại khó hòa đồng.""Băng thật ra không phải xấu, hắn chỉ là không quen giao tiếp với người khác.""Ui, anh có vẻ rất hiểu hắn thì phải."Vấn Thiên cười nói: "Chỉ là quan sát bình thường của anh đối với hắn mà thôi, em am hiểu nhất chính là nhìn thấu lòng người, nếu em gặp qua hắn, chắc chắn có thể nhìn thấu đáo hơn anh."Ngưng một chút, Vấn Thiên tiếp tục nói: "Thực ra tính tình xấu chút, không hòa đồng… những thứ này đều không liên quan, chỉ cần hắn có thể toàn tâm toàn ý làm việc cho Long Hồn, những phương diện này đều có thể bỏ qua, hơn nữa chúng ta còn phải trọng điểm bồi dưỡng hắn.Tên Băng này là nhân tài hiếm có, vô luận trí tuệ, võ công dị năng hay tiềm lực phát triển, anh hiểu hắn càng nhiều thì càng cảm giác được tên này rất đáng sợ."Thiếu phụ không nén được hỏi: "Nếu đã như thế, vì sao lúc trước ở Vệ Thiên Phong anh còn thả hắn đi?""Anh thả hắn đi là vì anh biết chuyện căn cứ Phượng tổ bị người tập kích không liên can tới hắn, hơn nữa anh cũng hy vọng trong tương lai hắn có thể toàn tâm toàn ý ở lại Long Hồn."Thiếu phụ nhức đầu nói: "Em càng nghe càng hồ đồ. Nếu anh đã hy vọng hắn có thể toàn tâm toàn ý ở lại Long Hồn, vì sao lại không an tâm đối với hắn?""Biến số sinh ra trên người hắn quá lớn, anh thực sự không nắm chắc.""Nếu anh trước sau đã không an tâm đối với hắn, vì sao không thừa dịp sớm đưa hắn…" Bàn tay thiếu phụ đặt thành đao gạt gạt xuống dưới.Vấn Thiên thở dài nói: "Băng là một người có thể coi như quả bom nổ chậm cực kỳ nguy hiểm, lại có tiềm lực và lực phá hoại rất lớn, chẳng ai có thể biết được hắn ngày nào sẽ đột nhiên nổ tung. Nếu chúng ta có thể sử dụng tốt, lợi ích của hắn đối với chúng ta vượt xa so với lừa gạt. Hơn nữa hắn còn là đồ đệ của Thần Kiếm, tư cách của Thần Kiếm trong Long Hồn vốn rất có uy tín, người ủng hộ ông ấy có hàng đống. Nếu chúng ta thực sự chỉ vẻn vẹn vì sự nghi ngờ của mình đã động tới Băng thì nội bộ Long Hồn chắc chắn phải chia rẽ, cho dù mọi người cuối cùng vì quốc gia giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng đáy lòng sớm sẽ dấy lên sự xa lánh, điều này đối với tương lai Long Hồn rất bất lợi. Huống chi trước mắt còn có Thần Kiếm ở đây, cách làm người của Thần Kiếm mọi người đều rõ, chỉ cần có ông ấy dẫn dắt Băng, tin rằng Băng tạm thời sẽ không có hành vi gì quá khích."Thiếu phụ như nghĩ đến điều gì đó, bỗng vỗ trán nói: "Ôi, anh không phải biết đoán mệnh sao? Vì sao không đoán thử tương lai của hắn?"Vấn Thiên cười khổ: "Đoán không phải là vạn năng, nó chỉ có thể cho em thấy một con đường có khả năng sẽ xảy ra nhất. Nếu mọi chuyện đều có thể tính ra rõ ràng rành mạch, vậy chính là Thần rồi.""Nói đi nói lại, anh vẫn muốn nhắc tới cái biến số kia. Đúng không?"Vấn Thiên "Ừm" một tiếng rồi nói: "Trong số mệnh mang theo vô số biến số, nói cách khác nhé, chẳng hạn như anh tính ra một người nào đó ngày mai sẽ bị xe đụng, sau khi hắn biết thì cả ngày hôm sau sẽ trốn trong nhà không ra khỏi cửa, nếu không ra khỏi cửa thì sẽ không bị xe đâm chết, điều này sẽ sinh ra biến số. Mà trong biến số sẽ dẫn tới kiếp số, nếu số mệnh hắn chú định phải chết lúc này thì cho dù trốn được rủi ro bị xe đụng cũng chắc chắn không thoát mạng. Có thể lúc hắn trốn trong nhà bất ngờ bị điện giật mà chết, hoặc xảy ra hỏa hoạn chết cháy… vv…, điều này chính là chạy trời không khỏi nắng như mọi người thường nói. Mà biến số của Băng thực sự quá lớn, anh từng tính cho hắn rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là kết quả khác nhau. Mệnh hắn thay đổi theo từng lúc, ngay cả Tiên Thiên Quái Nhãn của anh cũng không tính ra kết quả. Anh chỉ có thể tính được, cả đời hắn đều sẽ mang số mệnh chém giết, vì chiến mà sống, vì chiến mà vong."Nói tới đây, Vấn Thiên lại thở dài nặng nhọc.Thiếu phụ xoa nhẹ trán hắn khuyên nhủ: "Bỏ đi, cái gì phải đến luôn sẽ đến, anh đừng nghĩ nhiều như vậy."Vấn Thiên bóp bóp trán nói: "Anh hiện giờ quan tâm nhất chính là họa phía Đông ứng kiếp vào Băng, họa dấy từ phía Đông máu nhuộm địa cầu, đây rốt cuộc là muốn ám chỉ điều gì? Hay là Băng và Thủy Nhu lần này tới phía Đông sẽ xảy ra chuyện gì, mà chuyện này thậm chí sẽ gây hại tới cả địa cầu?""Được rồi, đừng nghĩ nhiều như thế. Nếu anh thực sự không an tâm thì phái thêm vài người âm thầm yểm trợ."Vấn Thiến cười khổ: "Vấn đề là Long Hồn bây giờ thực sự không còn người để phái đi. Hai tổ Hổ, Lang đều có nhiệm vụ bí mật riêng, Báo tổ gánh vác trọng trách bảo vệ phần lớn lãnh đạo quốc gia, không thể điều động. Nhân thủ hai tổ Long, Phượng có thể điều động toàn bộ đều đã phái ra ngoài rồi. Bây giờ ngay cả Đán Đao và Mười Ba bên kia chúng ta đều không điều ra nhân thủ, nếu không anh cũng không cần phải lo lắng như vậy. Hai người này không sớm không muộn đúng lúc này lần lượt trở về Trung Quốc, anh thực sự lo rằng họ sẽ gây ra chuyện gì đó."Thiếu phụ không tán đồng nói: "Em thì không cảm thấy Mười Ba và Đán Đao là hai người xấu, hai người bọn họ một người mệt mỏi vì thân nhân, một người cuồng nhiệt vì yêu, cũng chỉ là những người đáng thương mà thôi.""Anh cũng không nói bọn họ là người xấu mà."Vấn Thiên cười nói: "Mười Ba vốn có tên trong danh sách Long Hồn chúng ta chuẩn bị tuyển nhận. Đáng tiếc đột nhiên xảy ra chuyện ấy, buộc hắn trong một đêm trở thành phản đồ lớn nhất của Long Quốc, nói tới cùng vẫn là vận mệnh trêu người. Đán Đao cũng không hề đại ác, hắn giết chết Thiên Tiêu cũng thực sự không phải do chủ ý. Đáng tiếc hắn vì yêu thành cuồng, không tiếc huyết chiến tứ đại gia tộc, mắc nợ chồng chất. Anh hiện giờ chỉ lo lắng hai người này ở ngoài phiêu bạt vài chục năm, tâm báo cừu sẽ khiến họ đi vào cực đoan, lúc này lần lượt trở về Long Quốc sẽ tạo thành tai họa càng lớn.""Chi bằng…" Thiếu phụ mấp máy môi, muốn nói lại thôi.Vấn Thiên ngẩng đầu hỏi: "Chi bằng cái gì?""Chi bằng khởi động "thần thoại" đi?""Không được!"Vấn Thiên sắc mặt căng thẳng, nghiêm mặt nói: " "Thần thoại" của Long Hồn không đến lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt không thể dễ dàng khởi động. Lúc trước chúng ta đối phó với Hoa Hồng Máu đều chưa từng động tới bộ đội thần thoại, lần này sao có thể vì đối phó hai người mà khởi động?""Nhưng…""Được rồi, đừng nói nữa."Vấn Thiên nghiêm nghị cắt ngang: "Thần thoại bộ đội là bí mật lớn nhất của Long Hồn, lúc phó tọa thành lập chi đội này từng cảnh cáo, thần thoại Long Hồn không đến lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt không thể dễ dàng khởi động, một khi khiến chi đội bí mật này hiện thế, sẽ đối mặt với sự kiêng kỵ và quần công của các nước lớn."Thấy ý tốt của mình không được tán thành mà ngược lại còn bị mắng, thiếu phụ bĩu môi đứng ở bên không nói gì nữa.Vấn Thiên thở dài, theo thói quen nhấc chén đăng đặt trên bàn lên miệng vừa muốn uống thì đột nhiên mũi giật giật, ngoái đầu nói: "Em biết anh không uống cà phê mà."Thiếu phụ bĩu môi: "Em pha cho mình uống, không phải cho anh."Vấn Thiên cười khổ đặt tách cà phê xuống nắm tay thiếu phụ, khẽ giọng nói: "Thôi nào, vừa rồi anh có hơi nặng lời với em, anh xin lỗi được chưa?""Xin lỗi mà hỏi được chưa? Một chút thành ý cũng không có."Vấn Thiên cười nói: "Được rồi, là anh không đúng, anh sai, Tâm Ngữ đại tỷ đại nhân, đại lượng."Thiếu phụ cố ý xịu mặt nói: "Gì mà đại tỷ? Em còn nhỏ hơn anh hơn hai mươi tuổi đấy.""Vâng vâng, là tanh sai, Tâm Ngữ tiểu thư.""Em cũng một đống tuổi rồi, không phải tiểu thư."Vấn Thiên nhăn nhó nói: "Không phải đại tỷ cũng không phải tiểu thư. Vậy anh nên gọi ngươi thế nào? Tâm Ngữ nãi nãi hay Tâm Ngữ đại thẩm?"Thiếu phụ trừng mắt la lên: "Anh dám!"Vấn Thiên thoải mái cười rộ lên, sự lo lắng không gạt bỏ nổi giữa hai hàng lông mày cũng dường như biến mất vô tung trong nháy mắt.Thiếu phụ xoa xoa trán hắn: "Như vậy mới tốt, cười nhiều hơn một chút sẽ trẻ lâu. Nếu ngày nào cũng nhíu mặt nhăn mày, con người cũng dễ mau già."Tựa như bị chạm vào tâm sự, Vấn Thiên lại thở dài.Thiếu phụ mất hứng nói: "Xem anh kìa, vừa còn vui vẻ, thoáng cái lại than ngắn thở dài. Lại đang lo lắng chuyện Đông Hải à?"Vấn Thiến gật đầu nói: "Không biết vì sao, lòng anh luôn có cảm giác thấp thỏm bất an. Hi vọng… Băng đừng khiến anh thất vọng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui