Tích tắc! Tích tắc! Tích tắc. Thanh âm ''tích tắc'' vang lên đều đặn từ chiếc đồng hồ treo tường. Trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, tựa như thế giới đã biến mất, vẻ cô tịch đầy u ám.Có sáu ''pho tượng'' đứng nghiêm trước bàn đọc sách, dù là động tác hay là tư thế đều giống nhau như đúc. Bọn họ đã đứng đó hơn nửa tiếng, nếu không phải lồng ngực vẫn phập phồng đều đặn, có lẽ chẳng ai cho rằng sáu ''pho tượng'' này lại là người.Âu Dương Bác lẳng lặng ngồi sau bàn không có cử động gì, đầu cúi thấp, mày khẽ nhíu, qua vẻ mặt lạnh lùng không thể biết hắn đang suy nghĩ điều gì. Ngón tay kẹp một điếu thuốc đã cháy hơn nửa, nhìn độ dài của tàn thuốc thì có vẻ như hắn đã quên trên tay mình đang cầm điếu thuốc.Đồng hồ treo tường vẫn kêu tích tắc, bảy người trong thư phòng tựa như đã biến thành những pho tượng sáp, chỉ có làn khói thuốc lượn lờ kia là có thể cho thấy sự tồn tại của bọn họ. Tiếng điện thoại bỗng vang lên, ngón tay Âu Dương Bác khẽ run, tàn thuốc rốt cuộc cũng bật ra, rơi lả tả xuống mặt bàn.Âu Dương Bác nhíu mày, bộ dáng có chút bất đắc dĩ, dụi mạnh điếu thuốc đã sắp hết vào gạt tàn sau đó mới bắt điện thoại.Trong thư phòng vẫn yên lặng như trước, Âu Dương Bác nghe điện thoại, từ đầu tới cuối vẫn không mở miệng nói một câu nào. Hắn chỉ yên lặng nghe, nét mặt lạnh lùng làm cho người ta khó có thể đoán được nội dung của cuộc điện thoại.Sau một lúc lâu, Âu Dương Bác bình thản nói: "Biết rồi."Gác điện thoại, ánh mắt hắn chầm chậm lướt qua sáu quân nhân đã đứng hơn nửa tiếng trước bàn đọc sách. Sáu người này đều đứng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, kể cả khi chuông điện thoại vừa reo cũng không có ai đảo tầm mắt.Bởi vì bọn họ đều là quân nhân, hơn nữa đều là sĩ quan cấp tá.Ánh mắt Âu Dương Bác lần lượt lướt qua khuôn mặt từng người từ phải qua trái, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt viên thượng tá đứng ngoài cùng bên trái chừng hơn nửa giây.Cảm giác được ánh mắt của Âu Dương Bác dừng trên người mình, Âu Dương Lâm ưỡn ngực ra, nhưng câu nói tiếp theo của Âu Dương Bác làm cho hắn vô cùng tức giận.Âu Dương Bác nói: "Lần diễn tập quân sự" này, Hứa doanh trưởng làm chỉ huy."Hứa doanh trưởng đứng bên phải Âu Dương Lâm, chức vụ của hắn là doanh trưởng, quân hàm trung tá. Hứa doanh trưởng bước lên một bước, chào kiểu điều lệnh, lớn tiếng nói: "Rõ!"Âu Dương Lâm ngây ra một chút, bất đắc dĩ nhếch miệng.Âu Dương Bác hít nhẹ một hơi, chậm rãi đứng lên trầm giọng nói: "Nhớ rõ, cố gắng không để xảy ra những tổn thất vô nghĩa.""Rõ!" Sáu vị sĩ quan cấp tá đồng thanh đáp."Lên đường đi!""Rập!" Sáu vị sĩ quan, kể cả Âu Dương Lâm đồng thời giậm chân, đưa tay chào hắn theo nghi thức quân đội.(*)-------o0o--------"Leng keng!" Trong căn phòng ở một khách sạn giá rẻ, mấy đồng tiền cổ rơi từ mai rùa trong tay Gia Cát Hoàng xuống mặt bàn, bật lên mấy lần rồi mới chịu nằm yên.Gia Cát Hoàng yên lặng chăm chú nhìn mấy đồng tiền hồi lâu, sắc mặt càng lúc càng khó coi.Ngay cả hắn cũng không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu hắn tính mệnh cho Mười Một, oái ăm thay mỗi lần tính kết quả lại khác nhau. Nhưng Gia Cát Hoàng biết, đây cũng không phải do mình kém cỏi, nhưng vì số mệnh của Mười Một thay đổi không ngừng. Hắn đang không ngừng tạo nên kỳ tích, hắn đang cố gắng thoát khỏi sự khống chế của vận số, đáng tiếc cuối cùng cũng chẳng thể nào thoát khỏi.Bởi vì bản thân con người đã là một loại mệnh. Thân ở trong đó thì làm sao có thể phá vỡ?Gia Cát Hoành thở dài thườn thượt, đi đến bên cửa sổ nhìn khung cảnh tối tăm bên ngoài, vẻ mặt tràn đầy lo lắng bất đắc dĩ. Hắn tự nhủ: "Trăng mờ nhạt, sao không ánh sáng, ba nghìn binh Việt giết Ngô vương, Sát Phá làm chủ, Thiên Lang làm bạn. Nó là Sát Phá, vậy ai là Thiên Lang? Ai mới là quý nhân của nó? Âu Dương Bác sao? Rốt cuộc, ta nên làm như thế nào mới có thể giúp nó?"Gia Cát Hoàng lắc đầu, bỗng nhiên đi lại chiếc bàn, lấy ra một tờ giấy, dùng bút viết ra một bài thơ, đây có thể nói là những gì hắn suy diễn ra được về tương lai của Mười Một sau vô số lần tính mệnh cho hắn.Phong lâm hồng diệp tùy thân lạc Text được lấy tại Biên địa hoa hải tích trung tầmĐộc tham trường túy bất nguyện tỉnhHồi thủ bách niên yên vân quá!Dịch thơ:Lá đỏ rừng phong lả tả rơiTìm trong hoa biến khắp nơi nơiMột mình say mãi ko mong tỉnhNgoái lại trăm năm mây khói thôi.Trời! Những điều mà Gia Cát Hoàng tính ra cho Mười Một giống như đúc lời của Vấn Thiên trước đây.Đặt bút xuống, Gia Cát Hoàng thì thầm: "Vì chiến mà sinh, vì chiến mà chết, máu tươi chảy hết, chinh chiến không ngừng. Cả đời anh hùng cả đời bi ca, nhiều năm về sau, con sẽ phát hiện mình đã bỏ qua rất nhiều...những người yêu thương con, người mà con thương yêu. Dùng một đời cô độc chỉ để đổi lấy cừu hận. Có đáng không...Con trai."Gia Cát Hoàng trừng mắt, cố gắng không để dòng lệ chảy ra từ hốc mắt đã phiếm hồng, hít sâu một hơi rồi tiếp tục thì thào: "Đây là lỗi của cha, nếu như không phải ta mở cái trận pháp cấm kỵ kia ra, mẹ của con sẽ không bị mất tích, mà giờ hai chị em con cũng được sống một cách vui vẻ. Là ta hại con. Nếu đã như vậy thì hãy để người cha vô trách nhiệm như cha gánh chịu, cha sẽ cải mệnh cho con!"------o0o-------Đêm đã khuya, đường xá vốn tấp nập cũng trở nên vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có chiếc taxi hay xe riêng chạy qua, ánh đèn pha mang lại khoảnh khắc sáng rọi trong đêm tối mịt mùng.Tại ngã tư đường, một chiếc taxi lẻ loi đang đợi đèn xanh, lái xe một tay chống trên cửa sổ, má tỳ vào tay, tay kia đặt trên tay lái, ngáp dài một cách buồn chán.Hai bảy giây nữa mới đến đèn xanh.Lái xe lại ngáp một cái, vỗ vỗ miệng, thò tay chuyển kênh chiếc đài phát thanh. Quảng cáo qua đài phát thanh bây giờ thật tệ, giống như lúc xem TV, thường khi sắp đến cao trào lại chiếu nhiều quảng cáo làm người xem bực mình. Quảng cáo qua đài phát thanh cũng vậy, vừa rồi người dẫn chương trình kể một truyện cười, tuy không thật sự buồn cười nhưng vẫn còn hơn không có gì để nghe. Thế nhưng người dẫn chương trình kể được một nửa thì lại nói: "Muốn biết tiếp theo thế nào, sau khi quảng cáo xong sẽ tiếp tục." Vì vậy người lái xe liền đổi kênh ngay.Chuyển đến mấy kênh vẫn không tìm được cái gì để nghe, lái xe lắc đầu, cuối cùng tùy tiện chọn một kênh đang phát nhạc, ngẩng đầu nhìn cột đèn giao thông, còn mười chín giây...Đúng lúc này, bỗng nhiên từ phía sau vang lên tiếng xe chạy ầm ầm, chỉ nghe âm thanh đã đủ biết chắc chắn không chỉ có vài chiếc xe, hơn nữa những chiếc xe đó còn chạy rất nhanh, có lẽ là đang đua xe.Lái xe quay đầu lại nhìn về phía sau, lập tức há hốc miệng, một hồi lâu vẫn chưa khép lại.Ở phía sau hắn xuất hiện một đoàn xe khổng lồ, khoảng hai, ba chục chiếc xe đủ chủng loại đang ào ào chạy đến. Xe thể thao, xe bốn chỗ, xe việt dã, xe có mui, xe mui trần, loại nào cũng có, hơn nữa giá mỗi chiếc đều không hề rẻ. Càng khiến cho người ta giật mình chính là những chiếc xe này lại đang ''đua''.Chiếc Porsche thể thao thứ nhất lao qua ngay sát xe taxi, sau đó lại đến một chiếc xe thể thao lao qua từ bên kia. Trong nháy mắt lại có một chiếc xe vụt qua. Từng chiếc trong đoàn xe đều chạy sát qua xe taxi với tốc độ trăm năm mươi đến trăm sáu mươi km/h, đèn flash của máy giám sát đặt ở ngã tư đường liên tục lóe lên."Những người này điên hết rồi sao?" Tài xế lau mồ hôi lạnh trên trán, cài dây an toàn mà từ lúc lái xe đến giờ chưa từng cài, hết hồn nhìn từng chiếc xe lao qua, đồng thời cầu nguyện họ đừng có đâm vào xe của hắn.Phải biết rằng với tốc độ nhanh như vậy, chỉ cần khẽ quẹt phải là có thể khiến cho hai chiếc xe đều ra bãi phế liệu, xe hỏng người cũng đi tong. Có lẽ ông trời đã nghe lời cầu nguyện của hắn, cũng có thể là những tên điên đang ''đua xe'' này cũng chưa muốn chết, tóm lại lúc đoàn xe đi qua gần hết, xe của hắn vẫn chưa bị tông bẹp gí.Rốt cục, chiếc xe cuối cùng cũng chạy qua. Tài xế lau trán, nhìn dãy đèn xe phía trước mặt, thầm rủa: "Mẹ kiếp, một lũ điên."Đèn đỏ cuối cùng cũng chuyển sang đèn xanh, sau khi liên tục hoạt động khi nãy, không biết giờ chiếc máy giám sát có còn hoạt động nổi không. Tài xế nhanh chóng lái xe đi.Lúc chiếc taxi này vừa đến giữa ngã tư, bỗng nhiên từ bên phải truyền đến tiếng động cơ ầm ầm. Tài xế run lên, vội vàng quay sang nhìn thì thấy từ con đường bên phải hắn có hai, ba chục chiếc xe đang lao về phía ngã tư.Cơ mặt tài xế giật giật, rên lên một câu: "Má ơi." Sau đó, xe taxi dừng ngay giữa ngã tư.Đoàn xe của Vương gia rốt cuộc cũng đuổi kịp đoàn xe Dương gia, sau đó hai đoàn xe kết hợp lại thành một đoàn xe lớn gồm năm, sáu mươi chiếc. Cả đoàn xe lao nhanh về khu phố cổ với vẻ đằng đằng sát khí.Vương gia và Dương gia không chút che dấu, gióng trống khua chiêng đến giết Mười Một, đương nhiên không thể qua được tai mắt của các thế lực khác. Trong lúc nhất thời, khu phố cổ đã thành nơi được chú ý nhất kinh thành.Cùng lúc đó, hai tiểu đoàn bắt đầu xuất phát từ quân khu Ba.Đêm nay nhất định sẽ là một đêm khó ngủ.Vầng trăng mông lung trên bầu trời không biết đã ẩn nấp từ lúc nào, bầu trời bao la lúc này chỉ còn là một màn đen kịt.Đen, làm cho người ta bị áp lực, và còn, tĩnh mịch.