Trong lúc Vương Cao đang vô cùng hưng phấn thì Dương Chí Viễn lại cảm thấy vô cùng phiền phức với tay bắn tỉa kia, gã đó bắn một phát liền di chuyển sang vị trí khác ngay, chờ khi bọn họ đến nơi thì không biết hắn đã chạy đến chỗ nào rồi."Tổ sư mày!" Dương Chí Viễn nghiến răng chửi một câu.Đúng lúc này, phía xa vang lên một tiếng súng. Cùng lúc tiếng súng vang lên thì cũng có một chút ánh sáng lóe lên ở đó.Một gã thủ hạ chỉ vào hướng đó, kêu lên: "Viễn ca. Ở đó."Không cần gã nói thì Dương Chí Viễn cũng đã trông thấy, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ kiếp, hắn là thỏ hay sao? Chạy nhanh như vậy. Đuổi!" Dương Chí Viễn vung tay lên, dẫn hơn hai mươi người sau lưng lao về phía tiếng súng vừa vang lên.Nhưng lúc này có vẻ như hắn đã khôn hơn, mới chạy được vài bước liền kéo một gã thủ hạ lại, chỉ vào một con đường khác, nói: "Dương Lỗi, ngươi dẫn một số người vòng qua bên kia đánh úp. Mẹ kiếp, ta không tin lần này hắn vẫn có thể chạy được."Dương Lỗi khẽ gật đầu, dẫn sáu người tách khỏi đám người Dương Chí Viễn, đi vòng qua để đánh úp. Dương Chí Viễn tiếp tục dẫn những người còn lại đi theo đường cũ.Lúc này Dương gia cũng chỉ còn hơn hai mươi người, ở khu phố cổ phân nửa người của bọn họ đã bị đám Mười Một giết chết, lúc đó hai nhà tổng cộng cũng chỉ có hơn trăm người. Sau khi đuổi đến đây, bọn họ để hai bảy người canh ở chân núi để để phòng Mười Một chạy trốn, ở trên núi lại bị Hỏa Điểu và Mười Một giết mất hơn ba mươi người, có thể nói tổn thất của hai nhà Vương, Dương vô cùng nghiêm trọng, chỉ còn lại ngần này người.Kể ra thì đội của Dương gia nhờ có sự tính toán của Dương Chí Viễn nên vẫn có ưu thế hơn Vương gia, dù sao bọn họ vẫn còn bảy người ở chân núi. Tuy số người lên núi của Vương gia nhiều hơn Dương gia một chút, nhưng bọn họ lại đen đủi gặp phải tên quái vật như Hỏa Điểu, do đó số người bị thương vong của họ gấp nhiều lần Dương gia. Lúc này Vương Cao cũng chỉ còn gần hơn hai mươi người, đương nhiên là vẫn chưa tính đến hai bảy người vẫn đang ở dưới chân núi.Trận chiến này, hai nhà lên núi với lòng tin tưởng tràn đầy vào chiến thắng, nhưng sau khi liên tiếp bị thất bại thì sự tin tưởng đó đã gần như biến mất hoàn toàn. Nhất là Dương Chí Viễn, hắn có cảm giác tay bắn tỉa kia đang đùa giỡn với mình, đuổi theo hắn khắp cả ngọn núi nhưng ngay cả cái bóng của hắn cũng không thấy.Đám người Dương gia chạy một cách nhanh nhất đến nơi Thiên Táng vừa nổ súng, quả nhiên không thấy ai. Dương Chí Viễn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ, tin rằng nếu Thiên Táng rơi vào tay hắn thì không chết cũng bị lột da."Viễn ca" Gã thủ hạ tên Dương Tố nhìn hắn, tất cả mọi người đều đang đợi lệnh của hắn."Tìm!" Dương Chí Viễn căm giận nói: "Chắc chắn hắn vẫn chưa chạy xa, nhất định phải tìm ra hắn."Dương Tố khẽ gật đầu, hơn mười người lập tức tản ra tìm kiếm dấu vết của Thiên Táng. Những người này tuy không có kinh nghiệm dã ngoại, nhưng chút kiến thức thì vẫn có, mùa này trên mặt đất phủ đầy cành khô lá rụng, nếu có giẫm lên thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.Một người của Dương gia cẩn thận dùng đèn pin soi trên mặt đất, cẩn thận quan sát kỹ càng xem có gì khác thường hay không. Thế nhưng soi đi soi lại mấy lần, trên mặt đất ngoại trừ cành cây và lá khô ra cũng chỉ có đất đá, ngoài ra không có gì nữa. Hơn nữa mặt đất ở đó cũng không có vết chân người giẫm lên.Gã này lần tìm đến gần một gốc cây, dùng đèn pin chiếu đi chiếu lại vài lần rồi lại bước tiếp. Thế nhưng vừa giẫm chân lên đám lá khô, hắn lập tức cảm thấy dường như dưới chân có vật gì đó bị đứt, hình như hắn vừa giẫm đứt một sợi dây. Gã này còn chưa kịp xem xem dưới chân mình là cái gì thì đột nhiên cảm thấy mặt đất rung lên, sau đó tiếng nổ ''Ầm'' vang lên dưới chân hắn, cả người hắn bị thổi văng lên không trung sau đó rơi mạnh xuống, toàn thân đẫm máu, không biết sống chết ra sao.Tiếng nổ này làm những người quanh đó giật cả mình, quay đầu nhìn theo bản năng, vừa lúc thấy được một bóng người cùng với cành lá khô và bùn đất rơi xuống từ trên không.''Cẩn thận!" Dương Chí Viễn kêu lên: "Có mìn!"Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc. Mìn, đó là vật làm cho người ta vô cùng sợ hãi, bởi vì ngươi không biết nó giấu ở đâu, nếu chẳng may giẫm phải thì đúng là toi mạng một cách oan uổng."Mẹ kiếp!" Dương Chí Viễn nghiến chặt răng, tức đỏ cả mặt, giậm chân. Tay bắn tỉa khốn kiếp kía, không những làm cho bọn họ phải chạy khắp núi lại còn vô sỉ chôn mìn. Hiện giờ hắn cũng không dám đi lại lung tung, sợ mình đạp trúng mìn chôn ở bên cạnh.Trong lúc Dương Chí Viễn đang kêu giời kêu đất vì mìn thì dội của Dương Lỗi cũng đã đến. Bảy người Dương Lỗi định đi vòng để đánh úp, đáng tiếc là trên đường đi họ chẳng hề gặp được ai. Đến gần đây thì họ đột nhiên nghe thấy tiếng nổ sau đó nhìn thấy Dương Chí Viễn đang nổi giận ở phía xa.Dương Lỗi vẫn chưa biếy chuyện gì vừa xảy ra, thấy Dương Chí Viễn liền vội vàng chạy đến, từ xa gọi: "Viễn ca!" Bạn đang đọc chuyện tại Dương Chí Viễn quay đầu thấy đám Dương Lỗi đang chạy đến, lập tức lớn tiếng nhắc nhở: "Dương Lỗi, đừng tới đây, có...''"Ầm!!" Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên chỗ đám Dương Lỗi nổ tung, có thể cảm nhận thấy mặt đát ở xung quanh rung rung lên. Dương Chí Viễn há hốc mồm, không thể thốt ra chữ ''mìn'' cuối cùng, vẻ mặt khó tin nhìn đám Dương Lỗi bị áp lực của vụ nổ thổi bay sau đó rơi xuống mặt đất giống như thiên thạch.※※Cách đó không xa, Thiên Táng và Tuyết Linh Nhi đang dùng ống nhòm quan sát cảnh này.Thiên Táng cười nói: "Tuyết Linh Nhi, không ngờ ngươi lại có tiềm chất làm đặc công như vậy, sức mạnh của mấy qủa mìn đó thật không tồi...''Chính Tuyết Linh Nhi là người chôn mìn, trong những thứ mà Lục Đạo bảo Vịt Bầu mang đến vốn không có mìn, chỉ có lựu đạn và một lượng lớn thuốc nổ. Tuyết Linh Nhi dùng vài thứ để chế đám thuốc nổ đó thành mìn, gắn một ngòi nổ đơn giản vào nó rồi chôn xuống đất. Nhưng loại mìn này tính bí mật rất kém, Tuyết Linh Nhi cũng chỉ đủ thời gian tốc độ làm hai quả, một quả chôn dưới gốc cây khi nãy Thiên Táng nấp, một quả vùi trên đường rút lui của bọn họ. Không biết nên nói là bọn họ may mắn hay người của Dương gia quá đen đủi, lần lượt đạp trúng hai quả mìn, khiến cho hai người chết và sáu người bị thương.Thực ra con đường mà đám Dương Lỗi chọn để đánh úp không sai, đó quả thật chính là con đường mà Thiên Táng và Tuyết Linh Nhi rút lui, chỉ có điều bọn họ đã đến chậm một bước, không thể chặn được hai người, hơn nữa còn đen đủi giẫm lên quả mìn mà Tuyết Linh Nhi chôn một cách sơ sài. Muốn trách cũng chỉ có thể trách số bọn họ quá đen, giẫm chỗ nào không giẫm mà lại giẫm lên mìn.Tuyết Linh Nhi vẫn lạnh lùng như cũ, khuôn mặt cô ta dường như vĩnh viễn chỉ có một loại biểu lộ. Tuyết Linh Nhi buông ống nhòm, lạnh lùng liếc nhìn hắn, giọng nói lạnh như băng: "Hai người chết, hai người bị thương nặng, còn bốn người kia chỉ bị thương nhẹ.''"Dừng." Thiên Táng chưa kịp mở miệng thì Hỏa Điểu đã nổi trận lôi đình, gào lên trong bộ đàm: "Các ngươi còn có thời gian nói chuyện phiếm? Mau giúp ta, lão tử bị bao vây rồi! Mẹ kiếp, Thiên Táng, lão tử mà chết thì thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.''Thiên Táng cười nói:, "Không phải ngươi nói ngươi không chết được sao?'' Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn giương súng lên, ngắm vào một người trong đám người của Vương gia đang tấn công Hỏa Điểu, bóp cò."Đoàng". Tiếng súng vang lên, một vòi máu phun ra từ đầu gã thủ hạ của Vương gia kia sau đó hắn ngã gục xuống.Cùng lúc đó, Dương Chí Viễn cũng nghe được tiếng súng, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía hai người, nghiến răng kèn kẹt, căm hận nói: "Tên khốn kiếp này!"Vương Cao cũng ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, đỏ mắt nói: "Tên bắn tỉa đáng chết này!" Sau đó hắn lại nhìn về phía mà tiếng nổ vừa mang lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cả tên Dương Chí Viễn chết tiệt kia nữa! Mẹ kiếp, rốt cuộc hắn đang làm trò gì?"Trên đỉnh núi, Thiên Táng bắn xong đang định mở miệng châm chọc Hỏa Điểu vài câu, nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên có cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt, vột vàng nhào sang một bên. Cùng lúc đó, Tuyết Linh Nhi ở bên cạnh cũng làm ra động tác tương tự.Gần như cùng lúc bọn họ nhào xuống, dưới chân núi đột nhiên vang lên một tiếng súng.Thiên Táng trợn mắt kêu lên: "Tay bắn tỉa!"Có tay bắn tỉa xuất hiện? Hơn nữa lại nổ súng nhằm vào Thiên Táng, rõ ràng đây là tay bắn tỉa của kẻ địch. Thế nhưng tại sao hắn không ra tay từ sớm mà lại chờ khi trận chiến sắp kết thúc mới đột nhiên ray? Hay là tay bắn tỉa này vừa mới đến?Thiên Táng không kịp suy nghĩ vấn đề này, tuy hắn tránh được phát súng vừa nhưng cũng bị làm cho sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu không phải kinh nghiệm của hắn phong phú, cảm ứng với nguy hiểm nhạy bén hơn nhiều so với người thường thì hắn đã chết dưới phát súng vừa rồi.Tiếng súng vừa dứt, Thiên Táng và Tuyết Linh Nhi lập tức bật lên, nhanh chóng trốn vào trong rừng, sau đó không ngừng chạy vòng vèo trong rừng."Các ngươi phải cẩn thận, bọn họ có tay bắn tỉa.''"Đoàng!" Thiên Táng còn chưa dứt lời, dưới núi đột nhiên lại vang lên một tiếng súng. Thiên Táng ngây người, không lẽ tay bắn tỉa này có máy dò xét chuyên dụng nên biết được vị trí của hắn? Không thì sao lại có thể bắn hai phát liên tiếp? Thế nhưng phát súng thứ hai này hắn không cảm nhận được chút sát khí nào, chẳng lẽ mục tiêu của phát súng này không phải là hắn?Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu hắn thì tiếng rên rit của Hỏa Điểu đã vang lên từ bộ đàm, sau đó Hỏa Điểu khàn giọng nói: "Mẹ kiếp.'' Thiên Táng đang di chuyển bỗng nhiên dừng bước, giương súng lên bắn thẳng vào nơi mà tiếng nổ vừa vang lên mà không cần ngắm. Hắn bóp cò, viên đạn bay ra khỏi nòng ''đoàng'' một tiếng, gần như cùng lúc tiếng nổ vang lên, viên đạn cũng đã bắn trúng chỗ kia. Thiên Táng bắn xong cũng không thèm nhìn mà thu súng di chuyển ngay lập tức. Có thể giết một tay bắn tỉa ở cự ly xa cũng chỉ có tay bắn tỉa. Trong trận chiến giữa hai tay bắn tỉa với nhau, hai bên đều phải di chuyển không ngừng, kẻ nào dừng lại thì sẽ chết.Thiên Táng vừa chạy vừa hỏi: "Hỏa Điểu, ngươi bị thương rồi hả?''Hỏa Điểu nghiến răng nói: "Tay trái của lão tử toi rồi.