Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

“Aaaa… không thể nào, không thể nào!” Mặt mũi Lưu Hạo tái nhợt như giấy, hắn hét to mấy tiếng rồi đột nhiên rút ​​trong người ra một khẩu súng ngắn, hướng về phía tôi bóp.

Phập! Cánh tay Lưu Hạo bị một đồng xu bắn trúng, súng chưa kịp cướp cò đã rơi xuống đất.

Đột nhiên sau lưng tôi vang lên một tràng cười “hahahaha” lạnh gáy. Chu Tường chộp lấy cây đinh trấn thi, lao về phía Lưu Hạo như một con chó hoang, đúng lúc Lưu Hạo dò dẫm nhặt được khẩu súng lên, thì cây đinh đâm cũng đâm đến.

“Bùm!” Lần này viên đạn xuyên qua ngực Chu Tường, nhưng chiếc đinh thì bị chệch hướng, chỉ xược qua vai Lưu Hạo.

Chu Tường nhào tới, há miệng cắn vào cổ Lưu Hạo.

“Cút đi! Cút đi!” Lưu Hạo liều mạng đẩy Chu Tường đang treo trên người.

Tôi đứng một bên im lặng nhìn cảnh tượng này, nhìn hai mắt Chu Tường trợn trắng dã, hàm răng nghiến vào cổ Lưu Hạo. Lưu Hạo vùng vẫy đá đấm Chu Tường, đúng lúc Chu Tường rớt bịch xuống đất thì có một bóng người lóe lên ở cửa, Dương Thiên Bảo nhanh nhẹn lách vào trong.

Lưu Hạo sợ hãi đến mức chộp lấy khẩu súng, điên cuồng bóp cò. Chỉ là viên đạn rơi trúng người Dương Thiên Bảo, phát ra chuỗi âm thanh canh canh như đụng trúng sắt rồi rơi xuống đất, căn bản không có phát sinh thương tích gì.

Qua mấy lượt đạn khẩu súng chỉ còn vang lên tiếng kịch kịch báo hiệu băng đạn đã hết, “Tôi không giết Tú ​​Ngọc, tôi không giết cô ấy…” Lưu Hạo kinh hoàng hét lên, lùi lại từng bước. Nhưng bốn phía là tường sắt, có thể trốn đi đâu?

Có vẻ như cái tên Tú Ngọc thật sự là cấm kỵ của Dương Thiên Bảo, vừa nhắc xong con mắt phải vốn đen thui của Dương Thiên Bảo xẹt qua một tia đỏ nhạt, hắn ngửa cổ hú dài rồi chớp mắt xuất hiện trước mặt Lưu Hạo.

Nhưng lần này mục tiêu của hắn không phải Lưu Hạo mà là Chu Tường!

Một tay Dương Thiên Bảo tóm lấy cơ thể của Chu Tường, hắn lại gầm lên rồi vung tay ném đi như ném bao cát. Thân thể Chu Tường va mạnh vào tường, xương cốt bị đập nát dần dần ỉu xìu như bùn nhão tuột xuống sàn nhà.

Đúng lúc này, một tiếng kịch đột nhiên vang lên. Trên bức tường sắt phía đông, một khe nứt từ từ mở ra, theo tiếng bánh răng chuyển động, một cánh cửa từ từ mở rộng.

Tôi có chút kinh ngạc, không ngờ vừa rồi Dương Thiên Bảo ném thi thể Chu Tường ra ngoài lại vô tình đụng trúng cơ quan.

Một làn hơi lạnh buốt từ bên trong phả ra, thậm chí còn lạnh hơn nhiều so với nhà tù sắt giam giữ Dương Tú Ngọc.

Tôi do dự bước vào cánh cửa. Sự mở rộng không gian khiến tôi có chút choáng ngợp, không ngờ bên dưới ngôi nhà là một khối không gian ngầm khổng lồ.

Hai hộp sắt giam giữ chị em nhà họ Dương chỉ là một phần rất rất nhỏ trong không gian to lớn này.

Tầm mắt tôi nhanh chóng quét qua, không gian có hình bát giác dạng như một trận đồ bát quái.

Hai ngục sắt nằm ở trung tâm của đồ án Bát Quái, một đỏ một trắng, giống như hai cực âm dương.

Toàn bộ không gian được hình thành từ sắt nung, trên tường được khắc đủ loại bùa chú kỳ dị và hoa văn ma quái, giống hệt hệt những hình thù trong ngục sắt.

Điểm khác biệt duy nhất là trên trần sơn một đôi mắt khổng lồ. Nhãn cầu chính giữ như được chạm khắc từ một loại bích ngọc, ngay cả trong bóng tối vẫn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt làm tổng thể không gian vô cùng quỷ dị.

“Hồng…Hồng Hà…”

Tôi quay lại nhìn thì thấy Dương Thiên Bảo đang cưỡi trên cổ Lưu Hạo, nét mặt đầy sợ hãi, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hai con ngươi ngọc bảo, cổ họng mơ hồ phát ra thanh âm gì đó.

Trái tim tôi đập thình thịch không cách nào khống chế được.

Dương Thiên Bảo vươn bàn tay lên đỉnh đầu Lưu Hạo, mới niết nhẹ một cái đầu Lưu Hạo đã nát vụn như tờ giấy.

Sự tình phát sinh quá mức quái đản, tôi không còn cách nào khác đành bỏ qua nỗ lực khống chế Dương Thiên Bảo, xoay người tìm kiếm xung quanh.

Ngục sắt này có hình bát giác, tức là có tám hướng, mỗi hướng có một dãy chum đất cao khoảng nửa người đặt sát tường. Mỗi hàng có chín chiếc chum, tổng cộng có bảy mươi hai chiếc.

Tôi đi về phía đông nam, đưa tay chạm vào một chiếc chum đất, tôi cảm thấy lạnh buốt như băng châm.

Đây không phải là khí lạnh thông thường mà là do âm khí cực kỳ nặng nề tích tụ ra.

Miệng chum được bịt kín bằng sáp, không phải sáp thông thường mà là sáp chế từ xác chết.

Quanh thân có tám sợi chỉ đỏ quấn vòng rồi dùng hai tấm bùa Tụ Âm để trấn áp thứ bên trong.

Lòng tôi thắt lại khi nhìn thấy bố cục này, tôi gạt tay phá nát lớp sáp niêm phong. Một luồng khói trắng bốc lên, đó là hơi nước ngưng tụ từ băng giá.

Bên trong chum đất là thi thể của một bé trai khoảng mười tuổi đang quỳ ngồi. Thân thể bé trai được bao phủ nhiều lớp băng, từ ngoài nhìn vào giống hệt một tác phẩm khắc băng tinh tế.

Tôi lần lượt mở những chiếc lọ khác ra, tình trạng đều giống nhau, bên trong chứa thi băng, cả nam lẫn nữ, đều dưới mười bốn tuổi.

Căn cứ vào độ cứng mềm có thể đoán ra tuổi đời lớp sáp niêm phong khoảng trên mười năm.

Như vậy có nghĩa là ngục sắt này đã tồn tại dưới trạch viện ít nhất mười năm, chị em họ Dương cũng chỉ là những kẻ đến sau. Toàn bộ không gian này mới chân chính là “Bát Hàn Địa Ngục” thực sự!

Lưu Hạo và Chu Tường được phái đến đây làm chó canh, thì ra đây mới là thứ Tào gia thực sự muốn canh giữ.

Đúng như lời Lưu Hạo nói, Tào gia quả thực thâm sâu khó dò.

Tôi quay lại chính giữa ngục sắt lần nữa quan sát kỹ lưỡng con mắt kỳ lạ trên đỉnh. Sau hồi lâu tôi chợt nhận ra hình như có thứ gì đó dính bên cạnh.

Tôi dùng bích hổ công ( công phu leo trèo như thằn lằn, thạch sùng) dễ dàng bò lên cao và nhìn thấy một dấu tay màu đỏ như máu ở khóe mắt.

Có một mùi kỳ lạ thoang thoảng tỏa ra từ dấu tay. Đó không phải mùi máu mà là một loại sơn đặc biệt nào đó.

Tôi chợt nghĩ đến âm dương trang dung trên mặt Dương Thiên Bảo. Có lẽ đây là loại phấn màu được dùng để vẽ mặt cho hắn đi.

Dấu tay này in vân rõ ràng, hình dáng mảnh mai nhỏ nhắn, chắc hẳn là lòng bàn tay của một người phụ nữ. Cách dấu tay không xa, có vẽ một khuôn mặt tròn đang cười, nhắm một mắt, lưỡi thè ra đỏ chót, sinh động giống hệt như một cô bé lè lưỡi và làm mặt quỷ.

Rõ ràng, dấu tay này không phải là vô tình miết ra, mà giống như khuôn mặt cười, có người cố ý để lại. Có lẽ là người đã vẽ mặt cho âm dương cho Dương Thiên Bảo. Trên dấu tay còn có một vòng khấc mảnh giống như hình một chiếc nhẫn.

Tôi cởi áo khoác, che dấu tay và khuôn mặt cười, thì thầm niệm chú rồi dùng lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve. Khi câu chú kết thúc, dấu tay và mặt cười đã in như đúc trên áo.

Tôi nhảy xuống đất tiếp tục quan sát xung quanh nhưng không thấy có gì bất thường, đúng lúc thất vọng tràn trề thì lại tìm thấy một cánh cửa bí mật khác.

Có lẽ chủ nhân của âm dương trang dung đã đi vào từ cánh cửa bí mật này.

Cả Lưu Hạo và Chu Tường đều phủ nhận đã tra tấn Dương Tú Ngọc. Bây giờ xem ra có vẻ những gì họ nói chín phần là sự thật. Người bí ẩn tra tấn Dương Tú Ngọc đến chết có lẽ cũng ra vào từ lối này.

Ban đầu tôi cũng nghĩ liệu người bí ẩn này và chủ nhân Âm Dương trang dung có khả năng là cùng một người hay không. Nhưng sau khi suy đi tính lại, tôi nghĩ điều đó khó có thể xảy ra. Có lẽ chủ nhân của trang dung chỉ vô tình lọt vào đây, nhìn thấy tình trạng khốn khổ của chị em họ Dương, nhất thời đại phát từ bi vung tay múa bút?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui