“Đại xà?”
“Chẳng lẽ Liễu Tiên quấy phá?”
“Không phải chứ? Sao có thể?”
Lời nói của Tào Quân Vũ gây ra cả tràng sóng gió, mọi người trong đại sảnh đều bàn tán xôn xao.
Người được gọi là Liễu Bất Tử thực chất là Rắn Bất Tử trong số bốn vị Tiên trong dân gian: “Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu”.
Nếu hình dáng con người đã xuất hiện thì có nghĩa là nó đã thành khí hầu, thậm chí đã đến hóa kỳ.
Những sơn linh này tu luyện cực kỳ khó khăn, huống chi tu luyện đến hóa kỳ, lại càng là trong ngàn vạn mới có.
Vì vậy, tất cả các linh hồn đã đạt đến cấp độ này sẽ hành động cẩn trọng, thậm chí một số còn chiêu mộ đệ tử xuất mã hành thiện để tích lũy công đức.
Đây là nguồn gốc của Shaman.
*Shaman: “出马仙” là những người theo giáo Tát Mãn nguyên thủy, còn gọi là shaman, khi có thể tu luyện đến cảnh giới có thể trò chuyện và nhìn thấy linh hồn thì mới xuất sơn tế thế cứu người.
Mỗi shaman chỉ chân truyền cho một đệ tử, đệ tử đó lại tiếp tục con đường tu tập, sau đó tế thế cứu người.
Tương truyền rằng, shaman ban đầu là những linh thú, sau đó tu luyện để thành yêu, giúp đỡ cứu người để tăng công đức.
Sau đó thu nhận đệ tử chân truyền để tiếp tục con đường của mình.
Tứ đại tộc Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu là bốn gia tộc nổi tiếng nhất trong số các Shaman, và được gọi là Tứ Tiên Giáo.
Nếu thứ đó thật sự là đại tiên của Liễu gia, thì sao dám gây chuyện tày đình như vậy? Chẳng lẽ không sợ sẽ dẫn đến tai họa và khiến công sức bao năm tu tập bị hủy sao?
“Sư phụ ta cũng cho rằng không có khả năng là Liễu Tiên.” Tào Quân Vũ lớn tiếng: “Nhưng chuyện này cùng Phong Thủy giới chúng ta có quan hệ mật thiết, chúng ta không thể trơ mắt đứng nhìn!”
“Không sai, chúng ta là Mai Thành Phong Thủy sư, chuyện này chúng ta phải xử lý.”
Tôi có chút kỳ lạ hỏi Thiệu Tử Long: “Hiệp hội Phong thủy không có động tĩnh gì về vấn đề này sao?”
“Có chứ, sao lại không?” Thiệu Tử Long nói: “Chính vì Hiệp Hội Phong Thủy có hành động, mới có người không thể ngồi yên.” Vừa nói, hắn vừa nâng cằm liếc nhìn Tào Quân Vũ.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Tôi hơi bối rối.
Thiệu Tử Long xà tới, thấp giọng nói: “Vì nữ nhân đi, còn có thể vì cái gì?”
“Nữ nhân?” Tôi càng bối rối hơn nữa.
Thiệu Tử Long cười hắc hắc nói: “Đại ca cưới chị gái, em trai cũng muốn cưới em gái.”
Khi tôi trầm tư một chút cũng dần dần hiểu rõ.
“Em gái của Thẩm đại tiểu thư tên là Thẩm Thanh Dao.” Thiệu Tử Long cười nói: “Xét về ngoại hình thì xinh đẹp hơn chị gái rất nhiều, hơn nữa còn có tài năng xuất chúng, đặc biệt là về Phong Thủy, thậm chí còn được tôn xưng là thiếu nữ thiên tài.”
“Tất nhiên một cô gái vừa tài năng, vừa xinh đẹp lại có gia cảnh tốt như vậy sẽ được nhiều người nhớ nhung”.
“Có điều, cô gái có điều kiện tốt như vậy, tự nhiên có tiêu chuẩn cực cao, không dễ dàng dụ dỗ lừa gạt.”
Thiệu Tử Long nói, liếc nhìn Tào Quân Vũ đang hùng hồn diễn thuyết: “Kể cả người trước mặt chúng ta, cũng chỉ con chó vẫy đuôi chạy theo Thẩm Nhị tiểu thư thôi.”
“Anh nói lời này không sợ có người tức giận sao?” Tôi đang tập trung nghe ngóng nhất thời cảm thấy buồn cười.
Thiệu Tử Long lo lắng hỏi: “Cậu sẽ không chỉ điểm chứ?”
“Tất nhiên là không.”
“Vậy thì có gì phải sợ.” Thiệu Tử Long thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai ta nói: “Tôi rất có mắt nhìn người, huynh đệ, cậu khác với những người khác.”
Sau đó anh ta lại sáp vào tai tôi: “Sở dĩ có người mời chúng ta đến đây thảo luận việc này là để khoe khoang trước mặt cái cô Thẩm nhị đó thôi.”
Tôi hơi đổi ý nói: “Hiệp hội Phong Thủy cũng đang điều tra chuyện này, Thẩm Nhị tiểu thư là người đứng đầu à?”
“Thông minh!” Thiệu Tử Long tán thành.
“Không phải anh nói anh không biết gì về thôn Thạch Môn sao?” Tôi hỏi anh ấy.
Thiệu Tử Long ngắc ngoải, “Chuyện ở Thạch Môn thôn tôi không biết nhiều, nhưng vừa rồi tới sớm, cũng nghe được rất nhiều chuyện đàm tiếu.”
Tôi bật cười nhìn Tào Quân Vũ một lần nữa.
Quả nhiên, anh ta đang nói về việc tập hợp mọi người để điều tra thôn Thạch Môn.
“Kỳ thật sư phụ của tôi cũng rất quan tâm chuyện này, chỉ là đại sư có việc quan trọng, không thể đi xa, cho nên phái tôi đi chạy việc.”
“Cổ đại sư là Định Hải Thần Châm của cộng đồng Mai Thành Phong Thủy chúng ta, loại chuyện nhỏ này không nên phiền hà đại sư xuất thủ, cứ để chúng ta chạy việc là được!” Mọi người đều cười nói.
“Vậy thì xin cảm tạ chư vị hảo ý.” Tào Quân Vũ chắp tay trước mọi người rồi chỉ vào Ngụy Đông Đình “Ban đầu chỉ định đi điều tra, hai người chúng ta là đủ rồi, nhưng chúng ta sợ tà vật sẽ đụng chạm vào Thanh Long sơn.”
“Muốn tiến vào Thanh Long Sơn e là sẽ phiền toái.”
Mọi người nghe đến đây đều nhíu mày.
Tà vật một khi lọt vào Thanh Long Sơn muốn tìm có khác nào mò kim đáy bể.
“Cho nên ta trịnh trọng khẩn cầu chư vị góp sức nhanh chóng tìm ra thứ kia càng sớm càng tốt, bảo đảm Mai Thành chúng ta hòa bình an ổn.”
Sau một hồi diễn thuyết thực sự đã nhận được sự tán dương nhất trí của mọi người.
Tất cả đều nói rằng Tào gia có tấm lòng nhân hậu, huyến thống này truyền đến đời nào cũng không đổi.
“Sự việc ở thôn Hồng Hà thực sự rất kỳ quái.”
Trong lúc hỗn loạn, một giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên.
Tôi nhìn qua thì thấy người đang nói chuyện là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, gầy gò, trên cổ đeo một chuỗi tràng hạt màu trắng ngà.
Mỗi hạt có kích thước bằng ngón tay trỏ, nhìn chất liệu bề ngoài có lẽ được mài từ xương, nhưng không biết là loại xương nào.
Sở dĩ tôi quan tâm đến người này không phải vì điều gì khác mà là vì ông ấy nhắc đến mấy chữ “Hồng Hà thôn”.
Mấy hôm nay tôi vẫn suy nghĩ xem “Hồng Hà” mà Lưu Hạo nói trước khi chết có ý nghĩa gì?
Tôi đã kiểm tra bản đồ Mai Thành, hỏi Thiết Đầu và những người khác, nhưng không tìm thấy bất cứ điều gì liên quan đến hai chữ Hồng Hà.
Ngay cả “Hồng Giang”, “Hồng Hải” và các cách phát âm tương tự khác cũng được tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy kết quả phù hợp.
Vì vậy, khi nghe thấy “Hồng Hà thôn” ba từ, nó lập tức thu hút sự chú ý của tôi.
“Hồng Hà thôn là ở đâu? Chúng ta không phải đang nói đến Thạch Môn thôn sao?” Có người cũng bắt đầu hỏi.
“Đúng vậy, Lão Mạnh, ngươi say rồi có phải không? Sao đột nhiên lại nói đi đâu vậy?” Có người thân quen nói đùa.
Lão Mạnh trừng mắt nhìn người đó: “Ai say?Thạch Môn thôn này vốn gọi là thôn Hồng Hà, về sau mới đổi tên.
Ở đó có một con sông, hồi nhỏ tôi hay bơi qua đó!”
“Còn có chuyện như vậy sao?” Mọi người nghe được lời này đều sửng sốt.
Có người hỏi: “Con sông kia tên là Hồng Hà, vậy thôn này cũng tên là Hồng Hà thôn?”
“Đúng là vậy.” Lão Mạnh gật đầu, “Nghe thế hệ trước truyền lại, trong chiến tranh, rất nhiều thi thể bị ném xuống sông, nhuộm đỏ dòng nước, cho nên mới có tên Hồng Hà.”
“Nhưng về sau không biết có chuyện gì xảy ra, có lẽ bởi mang ý nghĩa xui xẻo nên mới đổi, thôn này đổi thành Thạch Môn thôn.”
“Mạnh tiền bối, chuyện cổ quái mà ngài nói đến rốt cuộc là thế nào?” Tào Quân Vũ hỏi.
“Tiền bối, cậu quá khách khí rồi.” Lão Mạnh xua tay cười nói: “Ta lúc nhỏ lớn lên ở gần thôn Hồng Hà, cho nên về thôn đó cũng biết chút ít chuyện ly kỳ, có thời gian khoảng năm năm không có một đứa trẻ con nào được sinh ra”.
“Thôn hộ ở đó không đông, là bởi vì có khoảng thời gian không có người sinh con sao?” Có người hỏi.
Lão Mạnh lắc đầu, “Lúc đó trong thôn còn có rất nhiều người, đến mấy trăm hộ, thời đó đều thích đông con, cũng có rất nhiều phụ nữ mang thai, nhưng không có đứa trẻ nào an ổn ra đời.”.