Editor: Linh Đang (DĐLQĐ)
Đa Ninh là vui quá mà khóc, lúc nhìn thấy avatar của lão đại Giang Mãn sáng lên, như thể một góc u ám dưới đáy lòng chợt được chiếu sáng. Nếu Giang Mãn gặp chuyện không may đúng là một góc u ám trong lòng cô; thì Giang Mãn tỉnh lại, đúng là ánh đèn làm sáng bừng thế giới của ba Giang mẹ Giang và Trương Khởi Dương.
Bởi vì Giang Mãn thật sự ngủ đã lâu, lâu đến mức không dám nghĩ đến khả năng tỉnh lại. . .
Trước khi Giang Mãn out, còn diễn một phen ân ái trước mặt các cô: "Khởi Dương không cho phép mình dùng di động nhiều, phải đi làm trị liệu hồi phục. Nói trước như này rồi nhé, mình chờ các cậu tới đấy."
Đa Ninh nắm di động hít mũi, đang muốn thò người ra lấy khăn tay, ngửa đầu thấy Chu Diệu đang đứng ở trước mặt; nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, Đa Ninh duỗi tay ôm lấy Chu Diệu, đứng lên bên khóc bên cười nói: "Chu Diệu, Giang Mãn tỉnh. . . Cuối cùng cô ấy cũng tỉnh!"
Rốt cuộc, Chu Diệu cũng thở ra một hơi. Thì ra là như vậy. . .
"Có thật không? Thật sự là không tệ." Chu Diệu nhếch môi cười nói, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhu thuận thanh nhã trong lòng, duỗi tay thay Đa Ninh lau nước mắt."Cho nên, em liền kích động thành như vậy?" Chu Diệu lại hỏi, trong giọng nói có phần không hiểu, nhưng bởi vì là Đa Dương của anh, nên cũng không quá kinh ngạc.
Đa Ninh lắc lắc đầu, ngoại trừ kích động ra, cô càng cảm động nhiều hơn. Cảm động đến tột cùng, như thể xem một bộ phim điện ảnh ấm áp làm người ta rơi lệ; nhưng còn cảm nhận thêm được sự chân thật, cùng với cảm giác nhói lòng.
"Vâng, là vô cùng cảm động." Chu Diệu gật đầu nói.
Bởi vì liên quan đến Đa Ninh, Chu Diệu cũng nhận thức Giang Mãn, cùng với bạn trai của Giang Mãn là Trương Khởi Dương. Lúc còn học đại học hai người chính là một đôi, sau khi tốt nghiệp đại học hai người cùng nhau trở về quê hương ở phương Bắc; sau khi đằng gái gặp chuyện không may, bạn trai luôn túc trực bên giường bệnh.
"Chu Diệu, nếu mà em giống lão đại. . . Anh vẫn sẽ đợi em tỉnh sao?" Ban đêm Đa Ninh ôm Chu Diệu, trước khi đi vào giấc ngủ còn cúi đầu hỏi Chu Diệu.
Đa Ninh không phải muốn so đo chuyện tình cảm, chỉ là trước kia cô từng suy nghĩ tới vấn đề của lão đại, cảm thấy dù cho kết quả như thế nào đều thật khó tiếp thu. Nếu gặp chuyện không may là cô, so với lão đại còn có cha mẹ kiên trì, trên đời này người mà đợi cô tỉnh lại có lẽ chỉ có Chu Diệu.
Nghĩ như vậy, Đa Ninh ôm Chu Diệu chặt như ôm gấu bông vậy.
"Sẽ." Nửa ngày, Chu Diệu nghiêm túc mở miệng trả lời Đa Ninh, không hỏi lại cô một số vấn đề nhàm chán như trước kia, ngược lại cho cô lý do: “Nằm ở đó còn tốt hơn không còn tồn tại."
Cùng là đàn ông, thật ra anh có thể lý giải vị Trương Khởi Dương kia.
Đa Ninh cười khẽ hai tiếng, cuộn người, hai tay càng thêm quấn lấy Chu Diệu; trước khi nhắm mắt đi vào giấc ngủ, cô nằm trong lòng Chu Diệu, cũng nói ra ý nghĩ của chính mình: "Nhưng mà, em hy vọng anh đừng đợi. . ."
Lão đại tỉnh, buổi tụ hội thứ Bảy lại nhiều hơn một lý do.
Đa Ninh muốn địa điểm gặp mặt là ở Tinh Hải Loan. Tinh Hải Loan là hôn phòng của cô và Chu Diệu, nhưng còn chưa tiếp đón bạn bè lần nào; cô cũng có hai lần muốn bán nó đi, cuối cùng cũng đều không bán. Thật ra, so với khỏe mạnh đoàn viên sống hạnh phúc bên người mình yêu, nhà ở gì đó đều là vật ngoài thân.
Buổi tối thứ Sáu, Đa Ninh cùng Chu Diệu thu dọn lại Tinh Hải Loan một chút; đi ngang qua chợ đêm mua hai bó hoa tươi, lần lượt bỏ chúng vào bình hoa ở phòng khách và nhà ăn. Đèn chùm trong phòng khách sáng choang, làm căn phòng lớn sáng trưng lại ấm áp; cô cùng Chu Diệu dọn dẹp xong cũng tương đối, mỗi người nằm một bên của sô pha, im lặng ngây người một hồi.
"Đa Ninh, anh muốn bán đi chiếc xe hiện tại, đổi thành chiếc SUV thực dụng mà tính năng lại tốt, về sau tiện cho việc chúng ta đưa Thiểm Thiểm ra ngoài chơi." Hai tay Chu Diệu đan vào nhau đặt sau gáy, hai chân vắt chéo mở miệng nói.
"Vâng, em đồng ý." Đa Ninh cười đáp ứng.
"Đợi đến lúc thích hợp, cũng rút Nhất Nguyên khỏi sàn NYSE*, một là làm giảm phí tổn, hai là tư hữu hóa Nhất Nguyên." Chu Diệu còn nói một chuyện nữa, báo với cô một lần trước khi có quyết định chính thức.
NYSE (New York Stock Exchange): sàn giao dịch chứng khoán New York
Rời khỏi thị trường có nghĩa là Nhất Nguyên không theo đuổi thị trường tư bản nữa, công ty bị giảm giá trị. Ưu việt là giảm nguy cơ, cũng có lợi cho sự phát triển lâu dài của công ty, sẽ không hùa theo kỳ vọng ngắn hạn của thị trường, xuất hiện sự không ổn định như lúc này.
Ngoài ra, cũng có thể phòng ngừa sự thu mua ác ý.
Nếu phía trước đưa Nhất Nguyên ra thị trường là vì muốn lựa chọn được nguồn vốn bị động, thì rời khỏi thị trường là sự lựa chọn chủ động của anh.
"Chu Diệu. . . Cái này em cũng không hiểu lắm." Đa Ninh mở miệng nói, ánh mắt nhìn đèn chùm sáng trưng trên trần nhà, nói thêm một câu: “Nhưng em sẽ luôn tán đồng với quyết định của anh."
"Ừ, anh cũng chỉ nói cho em biết một tiếng thôi." Chu Diệu nói.
Đa Ninh: "Ơ. . ."
Ha! Tâm tình Chu Diệu sảng khoái lắc lắc chân dài, không hề nhiều lời. Nói quyết định đổi xe với Đa Ninh, bởi vì Đa Dương là nữ chủ nhân của ngôi nhà này; nói với Đa Ninh quyết định Nhất Nguyên rời khỏi thị trường, bởi vì sau này Đa Dương cũng sẽ là cổ đông lớn nhất của Nhất Nguyên.
"Dương nhi." Chu Diệu dùng giọng nói thân thiết nhất kêu Đa Ninh đang ngồi một bên khác trên sô pha, còn ôm lấy chân dài đụng đụng vào mông Đa Ninh; Đa Ninh nghiêng người, lui mông: ". . . Làm sao!"
"Giúp anh rửa quả đào." Chu đại gia ho khan một tiếng, miệng quen thuộc phân phó: “Anh biết là em mua, để vào tủ lạnh."
". . ."
Vì buổi tụ hội ngày mai, Đa Ninh đã sớm mua rất nhiều hoa quả rau dưa để vào tủ lạnh; không nghĩ tới ngày hôm sau Nhan Nghệ lại mang thêm hoa quả và rau dưa đến nữa.
Cùng với, một bình rượu hoa điêu.
"Bình nữ nhi hồng này là ba mình ủ lúc mình được sinh ra. . ." Nhan Nghệ ghé vào bên tai Đa Ninh nói chuyện, bộ dáng thần thần bí bí. Đa Ninh vội vàng nhìn rượu nói: "Vậy mà cậu còn mang đến." Suy nghĩ chút, lại cảm thấy không thích hợp.
Nhan Nghệ cười hì hì, nói đùa thôi mà, nếu thật sự là nữ nhi hồng, ngày cô cùng Vương Diệp kết hôn đã mang ra uống. Nhưng rượu này thực sự là rượu hoa điêu ngon mà nhà cô ủ, cũng là cố ý mang tới cho Cố Gia Thụy.
Hôm nay gặp mặt nhau ngoài học trưởng Cố ra, còn có đoàn đội trung tâm của Nhất Nguyên, bao gồm tổng trợ lý Vương Tiểu Tinh. . . Cùng với vị khách ngoài ý muốn—— Hà Hạo.
Hà Hạo cùng đi với đồng nghiệp ở Nhất Nguyên tới đây, tóc nhuộm đen, bộ dáng nhìn trẻ tuổi hơn. Lúc mở cửa Đa Ninh nhìn nhìn Hà Hạo, lại nhìn nhìn Chu Diệu; Chu Diệu đi lên nắm cả bả vai cô, quay sang Hà Hạo nói đùa một câu: "Đây là mới từ cục cảnh sát rồi tới đây luôn sao?"
"Đúng, vừa đi ra. . ." Để kịp cho buổi tụ hội hôm nay, anh ta còn phải phối hợp điều tra với cảnh sát suốt đêm đấy! Dừng một chút, Hà Hạo cười hỏi Đa Ninh: "Đa Ninh, có chậu than không? Cho anh bước qua một chút đi."
"Anh cái tên phản đồ này, còn muốn chậu than à! Hôm nay có thể cho anh đến đã là không tệ rồi." Vương Tiểu Tinh đứng ở phía sau hầm hừ nói, trong lời nói lại mang theo ý cười.
Đa Ninh nhếch môi, dù cho không rõ ràng toàn bộ quá trình, cũng hiểu được sự tình không quá giống suy nghĩ ban đầu của cô.
Sau đó, Vương Tiểu Tinh giải thích hết tất cả với cô; Vương Tiểu Tinh ngoại việc là người tài ba trong công việc, còn là người khéo tay trong phòng bếp.
Trong phòng bếp nhanh nhẹn sào đồ ăn, Vương Tiểu Tinh cúi đầu nói với Đa Ninh nguyên nhân Hà Hạo vào Thiên Tín. Hạng mục U Nhất bị Thiên Tín chặn lại trong đoàn đội trung tâm của Nhất Nguyên có kẻ chân chính tiết lộ bí mật; nhưng người đó không phải Hà Hạo, hơn nữa mảnh đất bên Nghiễm Hồng xảy ra vấn đề, Hà Hạo đã bị người tố giác. . . Trong khoảng thời gian ngắn tất cả mũi nhọn đều chỉ hướng về phía Hà Hạo.
"Chu tổng anh ấy vẫn rất tin tưởng Hà Hạo." Vương Tiểu Tinh quay đầu nói với Đa Ninh: “Hà Hạo cũng không cầm tiền hoa hồng của Nghiễm Hồng, chỉ là chống cự không được dụ hoặc mua nhà với giá ưu đãi của Nghiễm Hồng, sau đó nhờ anh ấy trong lúc xét duyệt điều kiện vay tiền của Nghiễm Hồng, có thể nới tay hơn chút."
Đa Ninh gật đầu, trong lòng có phần cảm khái. Cô về nước người quen đầu tiên gặp là Hà Hạo, lúc ấy Hà Hạo đang xem phòng để mua phòng. Lại nói tiếp cũng khéo, dường như trong tất cả mọi chuyện nhân quả đều liên quan đến nhau.
“Trước kia Hà Hạo là sếp của em, cũng không phải là em vì anh ấy nói chuyện . . Chỉ là cảm thấy anh ấy cũng rất đáng thương." Vương Tiểu Tinh với giải thích Đa Ninh, đáng thương cho anh ấy vì một người phụ nữ không yêu mình thiếu chút nữa phản bội Chu tổng. Huống chi, hiện tại Hà Hạo cũng không còn là cấp trên của cô, nói không chính xác sang năm sẽ ngồi ngang hàng.
"Về phần Hà Hạo vào Thiên Tín. . ." Vương Tiểu Tinh đổ rau đã xào xong ra đĩa, quay sang Đa Ninh nâng con mắt một mí lên, chuyện cụ thể thế nào cô cũng không biết, nói thẳng suy đoán trong lòng: “Tuy rằng Chu tổng cùng Hà Hạo đều chưa nói, nhưng em cảm thấy bọn họ hẳn là thương lượng tốt rồi."
Bởi vì ngày hôm sau khi Hà Hạo rời khỏi Nhất Nguyên đã gọi điện thoại cho cô, nói cho cô biết anh phải về nhà cũ, trước khi đi nói tạm biệt với cấp dưới cũ là cô. Đây không phải nói rõ Hà Hạo căn bản chưa quyết định vào công ty của đối thủ sao? Về phần sau đó Hà Hạo vẫn vào Thiên Tín, hẳn là có liên quan đến Chu tổng.
Vương Tiểu Tinh vừa nói như vậy, Đa Ninh cơ bản cũng hiểu được. Dù sao phương diện này Chu Diệu cũng dùng thủ đoạn, cô cùng Vương Tiểu Tinh nhìn nhau cười, không có tiếp tục tán gẫu nữa Vương Tiểu Tinh là cô gái thông minh lại ngay thẳng, Đa Ninh cùng cô tiếp xúc không nhiều lắm, trong lòng cũng rất thích cô gái Vương Tiểu Tinh này, thông minh lại không có ý nghĩ đùa bỡn.
"Hôm nay em là cố ý biểu hiện trước mặt chị và Chu tổng." Vương Tiểu Tinh làm xong một món ăn, vừa chuẩn bị một món khác, cười ha ha nói ra suy nghĩ: “Để lại cho hai người ấn tượng tốt, về sau còn tiếp tục ở Nhất Nguyên nữa chứ."
Vương Tiểu Tinh thật là một cô gái thông minh, bởi vì thông minh nên biết rõ cấp trên như thế nào có thể đi theo lâu dài; vợ cấp trên như thế nào mới có thể tâm sự lời thật lòng. Nếu đổi lại là người khác, Vương Tiểu Tinh mới sẽ không nói nhiều như vậy, trong công việc tối kỵ chính là nói nhiều!
Đa Ninh bưng hai đĩa đồ ăn Vương Tiểu Tinh đã làm đi ra, học trưởng Cố đã ngồi trên sô pha trong phòng khách. Bên cạnh học trưởng Cố chính là Nhan Nghệ mặc váy màu đỏ, chân dài khẽ vắt vào nhau, giống nữ yêu tinh ngồi cạnh học trưởng Cố.
Thỉnh thoảng lại nghiêng đầu một chút.
Học trưởng Cố mặc áo vải màu trắng cùng quần đen, cùng với Nhan Nghệ là hai sắc thái, hai loại tư thế ngồi. Đa Ninh nghĩ tới kế hoạch hôm qua Nhan Nghệ nói với mình, con ngươi chỉ có thể rũ rũ.
[email protected]@[email protected]@don
Trên bàn, bình rượu hoa điêu Nhan Nghệ mang đến đặt ở chính giữa.
. . .
Cách uống rượu hoa điêu tốt nhất chính là nóng uống, bỏ vào bên trong một ít cẩu kỷ và một vài lát gừng. Lúc đoàn người vây quanh bàn ăn dài ăn cơm, Nhan Nghệ tự mình đun rượu hoa điêu, mùi rượu nồng mê người.
Trên đời này quả thật có rất nhiều dụ hoặc, dù cho là ánh mắt nhìn thấy, cái mũi ngửi được, hay là trong lòng cảm nhận được. . . Cố Gia Thụy xuất gia năm năm không phải là không có phá giới uống rượu; đêm dài lặng người đứng ở chùa miếu trên núi cũng sẽ uống hai chén nhỏ, nghĩ đến phật pháp vô biên, cũng nghĩ đến đủ loại thế tục.
Ai ai ai!
Nhưng mà hôm nay đông người náo nhiệt, Nhất Nguyên không chỉ có vượt qua tình cảnh khó khăn, đối thủ cạnh tranh lớn nhất cũng ngã xuống, thật sự là đáng giá chúc mừng một phen. Quan trọng hơn, anh cũng không muốn mọi người cảm thấy mất tự nhiên vì thân phận xuất gia của mình, nhìn mọi người uống rượu tận hứng như thế, Cố Gia Thụy cầm chai nước khoáng Chu Diệu đưa cho, mở miệng nói: "Khó được ngày cao hứng như hôm nay. . . Tôi cũng uống chút vậy."
Sắc mặt trấn định, giọng điệu lạnh nhạt, dù sao cũng chỉ là uống ly rượu nhỏ mà thôi.
Vừa dứt lời, một bát rượu hoa điêu đã được đặt trước mặt Cố Gia Thụy. Trong bát còn có hai quả cẩu kỷ màu đỏ, rượu hoa điêu được nấu chín tỏa ra mùi thơm và hơi nóng, như là hai cánh hoa kiều diễm ướt át rơi vào sóng nước mênh mông trên hồ.
Làn sóng dập dềnh dưới ánh trăng khuya.
Ban đêm dần dần buông xuống, không biết trăng tròn chói lọi đã đứng bên ngoài cửa sổ sát đất ở phòng khách tự lúc nào, tầng mây phất qua, sáng tối thấp thoáng. Tụ hội chấm dứt, Chu Diệu làm sếp và chủ nhà, tự mình đưa nhân viên của Nhất Nguyên xuống lầu.
Thời gian trước Nhất Nguyên đối mặt với tình huống khó khăn, hôm nay mỗi người ở đây đều là công thần.
Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại Đa Ninh, Nhan Nghệ cùng học trưởng Cố. Nhận được ánh mắt của Nhan Nghệ, Đa Ninh hận không thể lập tức biến mất trong nhà của mình. Học trưởng Cố đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngửa đầu bóng loáng nhìn bầu trời đêm cùng cảnh đêm ngoài cửa sổ, mở miệng nói: "Phòng này đúng là không tệ, phong thuỷ tốt."
Đa Ninh đứng ở nhà ăn gần hành lang phòng khách, không biết có nên tiếp lời học trưởng Cố hay không.
"Đa Ninh, em tiễn tôi đi." Học trưởng Cố đột nhiên yêu cầu cô, giọng điệu rất hòa thuận, cũng có mục đích khác.
Mạnh, Nhan Nghệ cũng nhìn về phía cô, chuyển tròng mắt.
Đa Ninh rối rắm mở miệng: ". . . Học trưởng Cố, em còn phải rửa bát. . . Nếu không để Nhan Nghệ đưa anh về nhé?"
Học trưởng Cố lắc lắc đầu, chỉ nhìn cô nói: "Đa Ninh, em là nữ chủ nhân."
"Đa Ninh, cậu tiễn Cố đại sư về đi." Nhan Nghệ ngồi trên sô pha ở phòng khách, tạm thời thỏa hiệp nói với cô: “Mình đi rửa bát."
Về chuyện của học trưởng Cố và Nhan Nghệ, Đa Ninh thật sự không tiện mở miệng nói gì cả. Cô đưa học trưởng Cố xuống dưới bằng thang máy. Học trưởng Cố đi ở bên cạnh nói với cô: "Đa Ninh, em thay tôi khuyên Nhan Nghệ hai câu đi."
Đa Ninh nâng mắt, học trưởng Cố không nói thẳng ra, cô đã hiểu được ý của học trưởng Cố rồi.
Học trưởng Cố cũng biết suy nghĩ của Nhan Nghệ sao?
"Học trưởng Cố. . ." Đa Ninh thử thay Nhan Nghệ nói chuyện, lời nói đến bên miệng đổi thành: “Học trưởng Cố, chuyện của Nhất Nguyên cám ơn anh."
"Không cần, việc nhỏ mà thôi." Cố Gia Thụy cười cười, vừa đi vừa nói chuyện: “Em cùng Chu Diệu đều là người có nhiều phúc, dù cho xảy ra chuyện gì, cũng đều có thể biến dữ thành lành."
Đa Ninh cười nhẹ một tiếng, cảm ơn lời nói tốt của học trưởng Cố.
"Đa Ninh, có biết vì sao tôi xuất gia không?" Học trưởng Cố lại lên tiếng nói chuyện, đi dưới tầng bóng cây, gió lạnh thổi vào bóng đêm, âm thanh mang theo một loại thanh hư cùng yên lặng.
". . ." Giờ khắc này, Đa Ninh cảm thấy học trưởng Cố thật sự vô cùng giống một người xuất gia.
"Tôi cùng chùa miếu có duyên, bởi vì hồi nhỏ tôi đã sinh hoạt ở chùa miếu." Học trưởng Cố nói, dùng giọng điệu nhàn nhạt nói chuyện của anh với Bách Gia: “Tôi thật sự là con trai của Tạ Tư Nguy, nhưng mẹ tôi sinh ra tôi ở chùa miếu, mãi đến khi mẹ tôi qua đời, tôi mới trở về nhà họ Tạ. . ."
Đa Ninh đưa học trưởng Cố lên xe taxi, trở lại phòng trệt ở Tinh Hải Loan, bên trong đã không thấy Nhan Nghệ; chỉ thấy Chu Diệu xắn tay áo đến khuỷu tay, mệt mỏi cầm khăn lau nói với cô: "Đa Ninh, anh cảm thấy chúng ta nên mời một dì giúp việc."
Dưới lầu, cửa sau của Tinh Hải Loan chỗ đi ra khúc ngoặt, một chiếc taxi định đi đến chùa miếu đột nhiên phải phanh lại, bởi vì một chiếc Macan đột nhiên chặn ở phía trước.
"Cố Gia Thụy, tôi muốn nói chuyện với anh." Nhan Nghệ nói một câu rồi hăng hái mở cửa xe, trực tiếp đi tới gõ cửa kính xe taxi.
Bác tài lái xe taxi đều lờ mờ, hạ cửa kính xe xuống, thông qua kính chiếu hậu nhìn vị khách khí chất xuất trần, lại nhìn người phụ nữ mặc váy liền áo màu đỏ bên ngoài.
Sau đó, một tờ tiền mệnh giá lớn xuất hiện trước mặt tài xế."Bác tài, bác để người trong xe xuống, cháu đưa bác một trăm tệ."
Bác tài xế: ". . ."
Tiền là Nhan Nghệ đưa từ bên ngoài vào. Cô chính là chưa từ bỏ ý định, nếu Cố Gia Thụy luôn dùng thái độ này với cô, cho dù là quả dưa cứng đầu cô cũng phải bóc trần, nhìn xem bên trong là cái dạng gì, rốt cuộc bên trong có ruột hay không!
Cố Gia Thụy vẫn là ngồi vào ghế phụ xe Nhan Nghệ, Trịnh thí chủ nói muốn tìm chỗ cũ nói rõ chuyện của hai người, Cố Gia Thụy không có cự tuyệt, cũng không có biện pháp cự tuyệt.
Anh cùng Trịnh thí chủ trước kia chưa xong, xác thực hẳn là nên nói rõ ràng, trốn tránh là không nên.
Nhưng mà, một đường từ nam đến bắc, cuối cùng xe cũng dừng lại; Cố Gia Thụy nâng mắt nhìn tên chuỗi khách sạn này, trong lòng yên lặng niệm một tiếng a di đà phật.
. . . Khách sạn này đương nhiên Cố Gia Thụy nhớ rõ, có điều đây là chỗ cũ mà Trịnh thí chủ nói sao?