Editor: Linh Đang (DĐLQĐ)
Tiếng radio đăng kí chuyến bay vang bên tai, mỗi phút mỗi giây đều đang thúc giục, Ô Giang cảm thấy ngực mình như bị thứ gì đó đè nặng, một khi đè đã thành nhiều năm. Thời thơ ấu không êm đềm, mối tình đầu không viên mãn, không có được vinh quang gì. . . Anh ta có nhiều thứ không như ý lắm, cũng có rất nhiều tức giận bất bình.
Nhưng mà, tất cả đều là anh ta gieo gió gặt bão. Nếu anh ta không có bị tự tôn tra tấn, không có bị cuộc sống đánh bại, có lẽ mỗi lần gặp cô anh ta đều có thể ung dung tự do chào hỏi một tiếng, cho dù vẫn có một phần tình cảm chôn ở trái tim.
Nhưng như vậy, sẽ không có tiếc nuối; cô có cuộc đời của cô, anh ta cũng có thứ anh ta truy đuổi.
Làm anh ta tiếc nuối không phải là chưa từng có được, mà là khi đứng trước nhiều lựa chọn, anh ta đều đi lầm đường. Lúc này đây, anh ta lại vì cái gì mà xoay người. Ô Giang đi về phía người đang đứng phía trước, một bước nhanh hơn một bước, cho đến khi đôi chân dài đứng trước mặt Đa Ninh. Tâm trạng chưa bao giờ thoải mái và rõ ràng như lúc này, không giống như trong thang máy hôm đó, quăng ra một câu mà chính anh ta cũng không thể nào chấp nhận "Tôi không có" .
"Đa Ninh, hạng mục U Nhất là tôi đào ra từ chỗ Chu Diệu, thay tôi nói xin lỗi với cậu ta nhé." Ô Giang mở miệng nói. Giọng điệu vẫn nhàn nhạt như trước, lại thiếu đi một phần lạnh như băng.
Đa Ninh không nghĩ tới đột nhiên Ô Giang đi tới là nói về chuyện U Nhất, trong khoảng thời gian ngắn không biết đáp lại như thế nào. Cô cho là Ô Giang sẽ qua nói chuyện của Miêu Miêu.
"Em sẽ." Đa Ninh mở miệng nói, sau đó cô cũng muốn thay Chu Diệu nói với Ô Giang một câu xin lỗi, cho dù không biết lúc học đại học hai người đã phát sinh cái gì mà Chu Diệu không khách khí với Ô Giang như vậy.
Có điều chưa có mở miệng, Đa Ninh lại lựa chọn trầm mặc. Nếu dự đoán kia của Nhan Nghệ là thật, cô tốt nhất vẫn nên không nói bất cứ một thứ gì, làm bộ không biết còn còn đáng giận hơn thật sự không biết rất nhiều. Nhất là làm bộ không biết, còn giả mù sa mưa quan tâm anh cùng Miêu Miêu.
. . . Đột nhiên có thể hiểu được, nguyên nhân Ô Giang phản cảm cô nhiều năm.
"Cám ơn." Ô Giang gật gật đầu, trong lòng còn có một chuyện, lại mở miệng: "Mặt khác nếu nhìn thấy Miêu Miêu, nếu có thể, làm ơn không cần nhắc tới chuyện của tôi."
Đây là một lời thỉnh cầu, vẻ mặt Ô Giang mang theo một chút thành khẩn.
"Vâng." Đa Ninh gật đầu, cũng hiểu vì sao Ô Giang không muốn Miêu Miêu biết chuyện này.
Nhan Nghệ đứng trước Đa Ninh, vốn còn muốn châm chọc Ô Giang hai câu, qua một lúc, cũng gật đầu nói: "Yên tâm, bọn em cũng không nhất định nhìn thấy Miêu tỷ."
Ô Giang bày tỏ sự cảm ơn với các cô: "Cám ơn."
Ô Giang đi rồi, Đa Ninh cùng Nhan Nghệ cũng đăng ký.
Ô Giang đã bước đi rồi cuối cùng vẫn ngoái đầu lại nhìn, bộ dáng nhu thuận làm anh nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt. Cô đi theo Chu Diệu tới đây làm quen với bọn họ, Hà Hạo giới thiệu anh ta với cô là cải bẹ.
Vẻ mặt cô khó hiểu, Hà Hạo tranh công giải thích.
Mọi người cười haha, vì phối hợp với Cố Gia Thụy, Chu Diệu cảm thấy nhàm chán, chỉ có cô chú ý anh ta đang che giấu sự xấu hổ, sau đó cô nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Em cảm thấy cái tên Ô Giang này tốt mà, thôi bảng độ Ô Giang, thần truy khắp hướng phong quân vương kim giải kiếm hà xứ trục anh hùng?* Thật khí phách có phải không!"
*Đây là bài thơ Mã thi kỳ 10 của tác giả Lý Hạ thời Đường ở TQ dưới đây là bản dịch mà mình tìm được
Giục đẩy thuyền qua sông Ô Giang
Con ngựa thần truy hướng về ngọn gió mà khóc
Quân vương nay đã cởi kiếm
Còn biết đuổi theo anh hùng ở nơi nào ?
Đó là lời giải thích về tên mình mà Ô Giang cho là đúng nhất.
"Ngại quá, có người vừa thi đại học xong, cả người vẫn còn đầy thơ văn." Cười đến vẻ mặt đắc ý là Chu Diệu, như thể đang khoe khoang học thức của đứa nhỏ nhà mình.
Sau đó, còn sờ sờ đầu cô.
Hâm mộ, luôn không cho là đúng; để bụng, trong lúc lơ đãng mà để ý. Dõi theo, có lẽ từ giờ phút đó mà có.
. . .
Trên máy bay, trước lúc Đa Ninh tắt nguồn điện thoại, thì trả lời tin nhắn Chu Diệu gửi đến, sau đó ngay tại khi máy bay chuẩn bị cất cánh, cô định ấn nút tắt máy, một tin nhắn được gửi đến: "Mình đã đến chỗ lão đại, chờ cậu và Nhan Nghệ tới đây."
Người gửi tin nhắn —— Miêu Miêu.
Đa Ninh mím môi, cúi đầu trả lời một chữ: "Được."
Nhà lão đại ở tại một huyện của Bắc thành, cũng giống với lần trước, Đa Ninh cùng Nhan Nghệ xuống máy bay trực tiếp gọi xe từ sân bay đi. Không giống là, lần trước cô cùng Nhan Nghệ tới đây tâm trạng nặng nề, lúc này đây quả thực như muốn bay lên.
"Đợi lát nữa nhất định mình phải ôm lão đại nhiều hơn một chút, dính chút không khí vui mừng từ cậu ấy." Nhan Nghệ nói, sau đó nhích lại gần bả vai cô, bĩu môi nói: “Nhưng cậu thì không cần, đưa tiền lì xì thì cuối năm có thể thu lại được rồi."
Đa Ninh cười trừ: . . . Đúng.
Dựa theo địa chỉ Miêu Miêu gửi đến, Đa Ninh cùng Nhan Nghệ trực tiếp tới khách sạn đêm nay tổ chức lễ cưới. Các cô đi vào một căn phòng của khách sạn, lập tức nhìn thấy Giang Mãn mặc sườn xám màu đỏ ngồi bên bàn trang điểm, cùng với Miêu Miêu đứng phía sau.
Các cô cùng nhau quay đầu, bốn đôi mắt nhìn nhau.
Đa Ninh cùng Nhan Nghệ đều có chút trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Giang Mãn đứng lên, đi về phía các cô, bước chân còn không quá vững vàng. Đa Ninh cùng Nhan Nghệ tiến lên đón, ba người ôm ở cùng nhau.
"Sao vậy, các cậu muốn lão đại trang điểm lại sao?" Miêu Miêu đứng ở bên cạnh nói, trên mặt lộ ý cười.
Đa Ninh cùng Nhan Nghệ buông lỏng lão đại ra, lão đại ngược lại thay các cô lau nước mắt đang rơi xuống, cười cười nói: "Hôm nay các cậu đều có thể đến, mình thực sự vô cùng cao hứng."
"Đa Ninh, Nhan Nghệ, một đường vất vả." Chú rể Trương Khởi Dương vươn tay ra với các cô, mặc tây trang đen vô cùng đẹp trai. Đa Ninh cùng Nhan Nghệ cùng bắt tay, chúc mừng tự đáy lòng: "Chúc mừng anh và Giang Mãn, chúc mừng!"
Trương Khởi Dương mím môi: "Cám ơn. . ."
Giang Mãn đứng bên cạnh hơi nghiêng đầu, sau đó quay đầu nói với các cô: "Đa Ninh, Nhan Nghệ, Miêu Miêu, hôm nay mình muốn các cậu luôn đứng cùng mình!"
Nhan Nghệ là một tài xế già, lập tức ho khan một tiếng, nói với Giang Mãn cùng Trương Khởi Dương: "Vậy đêm động phòng hoa chúc có phải cũng muốn bọn mình ở đó hay không! Đến lúc đó chú rể đừng có đuổi người nhé!"
Một câu nói đùa, trong phòng khách sạn tất cả mọi người đều nở nụ cười, bao gồm cha mẹ của lão đại. Bọn họ đã nhuộm hết lại tóc thành màu đen, mặt lộ vẻ vui mừng cùng ý cười thỏa mãn, cùng tươi cười với mấy người trẻ các cô.
Đồng thời, ở sâu trong đáy mắt, lại cất giấu một phần đau lòng.
Đau lòng cuối cùng con gái Giang Mãn cùng Trương Khởi Dương cũng từ tình yêu trở thành tình thân sao? Đa Ninh nghĩ rằng nhất định là như vậy, nhất định vậy!
Không biết vì sao, cho tới bây giờ nhìn thấy lão đại đã tỉnh lại và Trương Khởi Dương trong khách sạn, Đa Ninh lại cảm thấy hơi chút kỳ quái, nhưng không biết vấn đề ở chỗ nào. Lúc học đại học thứ Giang Mãn khát vọng nhất chính là được mặc áo cưới, lúc ấy cô còn vẽ một bức lão đại cùng Trương Khởi Dương mặc áo cưới tây trang nắm tay nhau, sớm đưa cho họ làm quà kết hôn.
Nhưng mà, hôm nay Giang Mãn chỉ mặc sườn xám màu đỏ, cùng với áo khoác ngoài.
Sau đó, Đa Ninh cùng Nhan Nghệ đưa sớm lì xì, cô cùng Nhan Nghệ đều cho vào không ít. Nhưng mà lão đại không nhận, nói với các cô: "Của Miêu Miêu mình cũng không lấy, hôm nay các cậu đến là tốt rồi."
". . . Đa Ninh, mình cảm thấy có chút kỳ quái." Cùng nhau đi vào toilet, Nhan Nghệ vụng trộm nói với cô một câu; mày nhíu lại, vẻ mặt khó hiểu bộ dáng lại buồn bực.
Đa Ninh nâng con ngươi, duỗi tay vỗ bả vai Nhan Nghệ hai cái. Cô cũng thấy kỳ quái, nhưng hình như thảo luận chỗ kì quái với Nhan Nghệ không tốt lắm. Bởi lát nữa các cô phải đến hiện trường hôn lễ ở tầng 9, chẳng lẽ Giang Mãn cùng Trương Khởi Dương còn dùng lễ kết hôn giả để lừa các cô đến sao.
Nhan Nghệ vẫn lắc đầu, che ngực nói: "Đa Ninh, mình không lừa cậu, bây giờ mình rất khẩn trương đến tim cũng đập nhanh hơn."
Đa Ninh: ". . ." Được rồi, cô cũng có chút khẩn trương, khẩn trương đến mức khó hiểu.
Đa Ninh Miêu Miêu cùng Nhan Nghệ cùng đi tới buổi lễ, sau đó rốt cuộc cũng thấy kì quái ở chỗ nào. Ba người ngồi cùng bàn, lúc ngồi xuống Nhan Nghệ nhìn quanh bốn phía, mở miệng nói: "Sao lại có người nhà của hai nhà gái?"
Đa Ninh cũng quan sát hiện trường hôn lễ, trong lòng vô cùng khó hiểu. . .
"Bởi vì hôm nay Tiểu Mãn không phải cô dâu thật sự." Miêu Miêu đột nhiên mở miệng nói, giọng điệu bình tĩnh lại lộ ra bi thương.
"Cái gì!" Nhan Nghệ mở to hai mắt.
Đa Ninh nhìn Miêu Miêu, lại nhìn sảnh cưới được trang trí ở phía trước, không dám tin lời Miêu Miêu vừa mới nói.
"Đợi lát nữa các cậu sẽ biết." Miêu Miêu nói, dựa lưng vào ghế dựa màu trắng, mặt không chút thay đổi chớp chớp mắt, sau đó vô cùng khó chịu nói một câu: “. . . Tình thâm không thọ."
Tình thâm không thọ, càng là thâm tình càng không dễ dàng lâu dài.
Đa Ninh thật sự không thích bốn chữ này, nhưng mà buổi hôn lễ sắp tới này, là buổi hôn lễ khó quên nhất mà cô từng tham gia.
Không có người chủ trì, không có âm nhạc, không có khúc quân hành, lại hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, khung cảnh đám cưới yên tĩnh giống như một bức tranh đẹp —— Giang Mãn mặc sườn xám màu đỏ từ cái nắm tay cẩn thận của Trương Khởi Dương đi lên giữa sảnh, sau đó cúi đầu với tất cả khách mời trong hiện trường.
"Đầu tiên, cảm ơn mỗi một người bạn hôm nay đã đến. . . Tôi là Giang Mãn, làm một người thực vật năm năm, bây giờ còn có thể đứng ở chỗ này. Tôi cảm thấy thực sự vô cùng may mắn. Hôn lễ hôm nay, cũng là ngày mà tôi cao hứng nhất." Đối diện với micro trước mặt, Giang Mãn bắt đầu nói chuyện.
Sau đó đối mặt với mọi người, Giang Mãn tiết lộ thân phận: "Nhưng mà hôm nay, tôi cũng không phải tân nương, tôi là hồng nương."
Dưới sân khấu tay của Đa Ninh bị Nhan Nghệ đột nhiên bắt lấy, đôi mắt không chớp chút nào, không dám dời khỏi Giang Mãn ở trên đài. Bên cạnh Giang Mãn là Trương Khởi Dương, mím chặt khóe môi, vẻ mặt lặng im.
Bên cạnh, Nhan Nghệ há to miệng, kinh ngạc đến mức như thể có thể nuốt một quả trứng gà.
"Thật xin lỗi, tôi biết hôn lễ hôm nay có phần kỳ quái." Giọng nói hơi khàn khàn lại bình tĩnh của Giang Mãn tiếp tục từ micro truyền đến tai mỗi người.
Trên đài bộ dáng Giang Mãn trấn định lại mang theo ôn nhu, cô nhìn Trương Khởi Dương, tiếp tục thong dong nhìn về phía mỗi một vị ở hiện trường.
"Tôi nghĩ hôm nay rất nhiều người quen bạn bè của tôi đến đây, bao gồm cả bạn học của tôi, có lẽ trong lòng mọi người đều vô cùng tò mò. Cùng với người quen của gia đình tôi, có lẽ mọi người cũng đã biết chuyện gì đó, cho nên tôi vô cùng hy vọng trước tiên mọi người bảo trì im lặng, không cần nghi kỵ, hoài nghi, để tôi từ từ nói hết chuyện cho mọi người."
"Tôi cùng Khởi Dương là bạn học thời trung học, yêu sớm, may mắn là sau khi thi đại học thì vào học chung một trường, học xong đại học thì cùng nhau về quê hương. Trong lúc kết giao chúng tôi luôn đối xử tốt với nhau, cổ vũ nhau cùng nhau tiến bộ. Trong quá trình này Khởi Dương từ một chàng trai biến thành một người đàn ông thành thục biết đảm đương trách nhiệm, tôi luôn luôn tự hào về ánh mắt năm đó của mình, không nghi ngờ gì cả."
"Cũng bởi vì Khởi Dương biết gánh vác, sau khi tôi gặp chuyện không may, Khởi Dương gánh trách nhiệm. Biết rõ hy vọng rất nhỏ, trong năm năm này anh ấy cùng ba mẹ không buông tay tôi, mỗi ngày mát xa cho tôi cùng tôi nói chuyện, chịu đựng áp lực không thuộc về mình. Nếu lúc ấy tôi có ý thức, nhất định tôi sẽ hy vọng anh ấy cùng cha mẹ buông tay tôi đi, không cần lại tiếp tục nữa. Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, nhưng với bọn mà nói mỗi ngày đều như bóng đêm, chi phí điều trị đắt đỏ, hy vọng xa vời, mỗi một khắc đều là tra tấn. Bọn họ là người mà tôi yêu nhất, thế nhưng bọn họ vì tôi mà chịu đủ tra tấn."
"Cho nên ở chỗ này, tôi muốn xin lỗi hai người, bọn họ chính là cha mẹ Khởi Dương. Thật xin lỗi, là cháu làm chú dì thất vọng và đau đớn về Khởi Dương. Trên đời này yêu nhất đứa nhỏ là cha mẹ, bởi vì yêu, bọn họ cũng là người không dễ dàng nhất trên đời. . ."
Dưới đài, Đa Ninh không nói được một lời nghe mỗi một câu Giang Mãn nói ra, giọng điệu Giang Mãn ung dung lại mang theo cảm kích, nhưng từng chữ từng chữ lại trầm trọng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Giang Mãn lại muốn làm như vậy?
"Kế tiếp, tôi muốn cảm ơn một người, cũng là cô dâu hôm nay Liễu tiểu thư. Trước không cần hoài nghi lời tôi nói, xin để tôi nói cho hết lời. Nếu nói tình yêu là một nguồn sáng, Liễu tiểu thư chính là tia sáng xuất hiện vào lúc Khởi Dương đang ở nơi tối tăm nhất. Đã từng, tôi cùng Khởi Dương chiếu sáng lẫn nhau, tiếc nuối là cuộc sống của anh ấy vì tôi mà rơi vào u tối . . ."
Dưới đài chậm rãi có tiếng vang nhỏ, Giang Mãn tạm dừng một lát, sau đó tiếp tục nói: "Tôi hiểu rõ nói tới đây trong lòng mọi người không khỏi có ý tưởng khác, cho rằng lại là một cảnh phim truyền hình cẩu huyết cũ rích. Đúng vậy, nhân sinh như diễn, thế nhưng diễn có yêu, cũng có tình. Từ đầu tới đuôi, Khởi Dương cùng Liễu tiểu thư đều không làm sai bất cứ chuyện gì, thậm chí lúc tôi còn chưa có tỉnh, cha mẹ tôi cũng từng khẩn cầu Khởi Dương cùng với Liễu tiểu thư, bởi vì thích hợp, cũng bởi vì hai người. . . Đều tốt lắm."
"Hôm nay là ngày 29 tháng 11, ngày tốt nhất tháng tốt nhất, vốn vẫn là ngày Khởi Dương cùng Liễu tiểu thư quyết định kết hôn, lại bởi vì tôi tỉnh lại mà bỏ dở. Vì không để tôi thương tâm, Liễu tiểu thư lựa chọn chủ động rời đi, tất cả mọi người đều làm bộ như không xảy ra chuyện gì cả, bao gồm cả cha mẹ tôi. Thế nhưng khách sạn đã đặt cùng thiệp mời gửi đi đều không có cách nào thu hồi, cũng bởi vì tôi tỉnh lại, Khởi Dương cùng Liễu tiểu thư trở thành cái đích để người ta đàm luận."
"Quê quán của tôi rất nhỏ, nhỏ đến mức bất kì lời đồn đãi nào cũng có lực sát thương. Cha mẹ tôi, cha mẹ Khởi Dương, bao gồm cả cha mẹ Liễu tiểu thư, bọn họ đều bởi vì chuyện này cảm thấy vô cùng bối rối, nhưng bọn họ vẫn nhất trí thiện lương giấu diếm tôi, bởi vì vất vả lắm tôi mới tỉnh lại, bởi vì tôi vẫn là một bệnh nhân."
"Thế nhưng, tôi đã rất may mắn rồi."
. . .
[email protected]@[email protected]@don
Đa Ninh rũ mắt, trong ngực cảm xúc cuồn cuộn, đột nhiên hiểu được vì sao Giang Mãn lại làm như vậy, thế nhưng trong lòng cô vẫn rất khó chịu. Hôm nay Giang Mãn cảm kích là thật, chúc phúc là thật, đưa ra ra quyết định cũng là thật!
Cho tới nay, Giang Mãn đều là người sống thoải mái nhất, sẽ không ủy khuất cầu toàn, cũng sẽ không làm bộ làm tịch. Khi cô mời cô dâu chính thức đến, có tia sáng mờ lóe lên trong mắt, nhưng vẻ mặt vẫn chân thành tha thiết, tươi cười xinh đẹp.
Trên đài một chỗ khác, cô dâu chính thức đi tới, một cô gái vô cùng xinh đẹp, mặc áo cưới long trọng. Hiện trường thay người chủ trì chân chính. Cuối cùng, Giang Mãn dang hai tay ôm Trương Khởi Dương cùng cô dâu, xoay người rời đi. . .
Đa Ninh Nhan Nghệ Miêu Miêu không hẹn mà cùng đứng lên, đồng thời đi về phía hậu trường, cùng nhau rời khỏi bàn rượu.
. . .
Ở Bắc thành tháng 11 đã chính thức bắt đầu mùa đông, ban đêm bốn nữ sinh từng ở cùng phòng ký túc xá 606 cùng nhau đứng bên thành cầu, nhìn nước sông lăn tăn gợn màu, tâm tình đều trầm trọng. Đa Ninh quàng khăn quàng cổ, cúi thấp đầu, gió đêm thổi qua, bên tai là tiếng Giang Mãn tựa vào lan can sắt nói với các cô.
"Nơi này của bọn mình nhỏ, nếu không nói rõ ràng, dù cho Khởi Dương làm như thế nào đều sẽ bị nghị luận. Rõ ràng là anh ấy cùng Liễu tiểu thư đã phát thiệp mời rồi, vì gạt mình lại muốn cùng mình cử hành hôn lễ, các cậu nói xem anh ấy có bao nhiêu khó xử."
"Anh ấy đều đã làm nhiều như vậy, kết quả vẫn là không tốt, đáng thương lắm."
"Còn có vị Liễu tiểu thư kia, cũng rất đáng thương. Cô ấy thật sự yêu Khởi Dương, vì Khởi Dương còn quyết định cùng anh ấy chiếu cố mình cả đời. . ."
"Vậy còn cậu?" Câu hỏi là của Miêu Miêu, âm thanh khàn khàn phảng phất bị như gió thổi tan.
Giang Mãn mở miệng, nhìn các cô rồi nói: "Mình không bị tổn thương, thật sự. Hôm nay còn rất viên mãn."
"Cậu không cảm thấy Trương Khởi Dương phản bội cậu sao?" Nhan Nghệ cất tiếng hỏi.
"Khởi Dương có cô phụ mình sao? Không có, anh ấy chỉ là mệt mỏi, lúc bọn mình yêu nhau không có cô phụ đối phương, nên tồn tại phản bội gì đâu?" Giang Mãn cười nói, mãi đến khi giọng nói ngày càng nhẹ, nụ cười dừng bên khóe môi.
Lưng Giang Mãn quay về sông lớn, một lát sau, âm thanh lại theo miệng cô bay ra.
"Thật ra, nếu trong lòng Khởi Dương còn yêu mình, nhất định mình sẽ không buông tay anh ấy, dù cho có bao nhiêu Liễu tiểu thư. Sở dĩ mình buông tay, hôm nay còn muốn đẩy Khởi Dương cho vị Liễu tiểu thư kia, chỉ là bởi vì. . ."
"Khởi Dương anh ấy đã không còn yêu mình." Giang Mãn ngửa đầu, nói ra câu nói không muốn nhất.
Nếu anh cùng cô tiếp tục cùng một chỗ, đối với cô anh chỉ có trách nhiệm cùng gánh nặng. Kỳ quái là, Khởi Dương không yêu cô, nhưng trong lòng cô không có tiếc nuối, thậm chí nội tâm còn có một phần vui mừng. Tựa như cô vừa mới nói, cô cùng Khởi Dương ở thời khắc đẹp nhất của thanh xuân không cô phụ nhau, còn có cái gì viên mãn hơn chuyện này nữa đâu.
Dưới cầu nước sông chảy xiết, gió mạnh sóng to quay cuồng, gió lạnh ở Bắc thành gào thét thổi bay áo bành tô của bốn người. Giang Mãn đột nhiên che mặt khóc, Đa Ninh ôm lấy Giang Mãn, sau đó bốn người đều ôm lấy nhau.
Giống như lúc tốt nghiệp phải tách ra năm năm trước, vào cuối lúc tan cuộc ôm nhau khóc rống. Khổ sở tất nhiên là không thể tránh, còn có mê mang về tương lai, thế nhưng các cô lại không thể không tiến vào giai đoạn sống mới.
. . .
Ban đêm Chu Diệu tắm rửa xong, xem xét thời gian, gọi điện thoại cho Đa Ninh. Anh là tính thời gian, nếu giờ này Đa Ninh còn chưa hò hẹn xong, anh sẽ cố gắng gặng hỏi. Di động được kết nối, ống nghe truyền đến một tiếng nhẹ nhàng "Alo. . ."
Sau đó, không đợi Chu Diệu mở miệng, Đa Ninh ở đầu điện thoại bên kia truyền đến một câu nói nhẹ nhàng —— "Em yêu anh, Chu Diệu."