Nhân Gian Tham Niệm

Hoa hồng tầm thường sao?

Tô Nghi quay đầu nhìn hoa hồng cắm giữa hoa baby, màu hoa đỏ tươi, càng làm nổi bật sức sống lên giữa nền hoa trắng, cô còn cảm thấy rất thích.

Nói thầm một câu, rút ra một bông hoa hồng, dưới chóp mũi tràn ngập mùi hương ngòn ngọt.

Đáng tiếc chị ấy không thích.

Hứa Nhược Tinh không nhận được tin nhắn đáp lại của Tô Nghi.

Đến ngày hôm sau, thư ký chờ từ sớm, lúc Hứa Nhược Tinh đi thì Tô Nghi mới vừa tỉnh, trông thấy liền sửng sốt: "Sớm như vậy sao? Chị còn chưa ăn cơm sáng."

"Chị ăn luôn trên xe." Hứa Nhược Tinh nói: "Thời gian còn sớm, em còn có thế ngủ thêm một chút nữa."

Tô Nghi gật gật đầu.

Hứa Nhược Tinh đi rồi, Tô Nghi từ WC trở ra, cũng không buồn ngủ, đứng dậy đi phòng bếp thì thấy cửa phòng Hứa Nhược Tinh mở một nửa, trên bàn còn có hai văn kiện, mặt sau kệ sách có nhiều sách mới được bỏ vào. Thư phòng thoạt nhìn chẳng khác gì so với văn phòng làm việc thu nhỏ, Hứa Nhược Tinh người như vậy, đi đến nơi nào cũng không quên công việc.

Đặt tay ở trên then cửa, Tô Nghi suy nghĩ một chút vẫn đẩy cửa đi vào, trong không khí nhàn nhạt mùi hương, giống với mùi hương trên người Hứa Nhược Tinh. Bức rèm khép lại, nhưng đã có ánh mặt trời từ khe hở chen vào, chiếu sáng mờ căn phòng, cô đi đến mép giường, ngồi xuống, nhịn không được xốc lên chăn nằm vào.

Càng thêm cảm thấy chính mình giống như một tên biến thái.

Tham lam ấm áp Hứa Nhược Tinh lưu lại.

Mặt cô ửng đỏ, nằm ở trong chăn Hứa Nhược Tinh, chỉ hở đầu ra, cho đến khi đồng hồ báo thức vang rất nhiều lần mới rời giường.

Đến công ty còn suýt chút nữa trễ, trợ lý thấy cô tới muộn, sợ cô không ăn sáng, chuẩn bị bánh mì cùng sữa bò. Tô Nghi uống một ngụm sữa, nghe trợ lý nói: "Tô tổng giám, đây là bản thảo thiết kế hôm qua mới sửa xong."

Tô Nghi gật đầu, tiếp nhận bản thảo xem vài phút, nói: "Em giúp tôi gọi Hà Khúc vào."

Trợ lý khó hiểu: "Hà Khúc?"

Lần này sản phẩm bộ thiết kế mới ra, Hà Khúc không ở trong danh sách thiết kế, trợ lý cho rằng cô tìm lầm người.

"Tìm Hà Khúc, em gọi cô ấy vào đây."

"Dạ, em đi ngay đây."

Hà Khúc nghe được Tô Nghi gọi chính mình cũng là khó hiểu, có chút thấp thỏm hỏi trợ lý: "Tô tổng giám tìm em chuyện gì?"

"Tôi cũng không biết, chị ấy chưa nói."

Hà Khúc đứng ở cửa, hít sâu, điều chỉnh xong cảm xúc mới gõ cửa đi vào.

Tô Nghi thấy Hà Khúc bước vào liền gật đầu một cái: "Ngồi đi." Nói xong nhìn về phía trợ lý: "Em rót cho Hà tiểu thư ly trà."

Tư thái này làm Hà Khúc thêm khẩn trương lo lắng.

Thấp thỏm ngồi ở trên sô pha, đôi tay nắm lại với nhau, hồi tưởng trong khoảng thời gian này có làm sai chuyện gì hay không, càng suy nghĩ đầu óc càng hỗn loạn, khi cầm cái ly trà trợ lý đưa liên tiếp nhìn Tô Nghi.

Tô Nghi đang trả lời email, đánh chữ rất nhanh, đường cong sườn mặt nghiêm túc, trợ lý nói: "Tô tổng giám, em đi ra ngoài trước nha."

"Ừm."

Văn phòng chỉ còn lại có Hà Khúc cùng Tô Nghi.

Hà Khúc đối với Tô Nghi không thân, trước kia ở Hoài Hải thật ra có nghe qua về Tô Nghi, nghe nói là một băng sơn mỹ nhân, không có bạn, lúc nào cũng một thân một mình, tuy nhiên năng lực rất tốt. Tóm lại, vô cùng ưu tú, bản thân không nghĩ tới sẽ cùng Tô Nghi có cái gì giao thoa, ít nhất thời điểm ở Hoài Hải không nghĩ tới. Về sau tới bên này lại cảm thấy Tô Nghi so với lời đồn không quá giống nhau, là một người rất ôn hòa.

Hơn nữa chuyện giữa Đào Nguyệt cùng Triệu Tam giằng co, mọi người đều truyền ra ngoài. Hà Khúc nghe nói vài người mẫu liên hệ SX, muốn hỏi công ty hiện tại còn tuyển người nữa không. Công ty quan trọng nhất là đắc nhân tâm, tại phương diện này, Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh, thật đúng là rất giống.

Chẳng trách hai người có thế đi đến bước kết hôn, thật là một đôi trời đất tạo nên.

Hà Khúc suy nghĩ như vậy, cảm xúc lo lắng khẩn trương đỡ hơn không ít, chờ Tô Nghi trả lời xong email mới quay đầu, cô cũng nhìn sang Tô Nghi, nhàn nhạt cười: "Tô tổng giám, chị tìm em."

"Xin lỗi, chị bận trả lời một văn kiện."

"Không có việc gì, chị tìm em có chuyện gì."

Tô Nghi cúi đầu cầm lên một văn kiện ở trên bàn làm việc, đến sô pha ngồi xuống, đối mặt Hà Khúc, cầm văn kiện đưa cho cô.

Hà Khúc khó hiểu, cúi đầu xem, sắc mặt trắng bệch.

Đều là bản thảo do cô thiết kế.

Đây là có ý tứ gì?

Muốn sa thải cô sao?

Hà Khúc cầm chặt văn kiện.

"Bản thảo thiết kế của em chị đã xem qua hết, chị cảm thấy rất có phong cách riêng."

Được Tô Nghi khen ngợi làm Hà Khúc khẽ nâng đầu, đáy mắt đen tối trằn trọc thành sáng ngời, biểu tình rõ ràng biến hóa, từ sợ hãi rụt rè đến hơi có vui mừng: "Bản thảo thiết kế của em sao?"

Tô Nghi gật đầu: "Đúng vậy, bản thảo thiết kế của em, chị nhìn em từ lúc gia nhập công ty tới nay, tất cả những bản thiết kế của em, thiết kế thực mới mẻ độc đáo, chị cảm thấy rất tốt."

Hà Khúc càng yên tâm, cô lặng lẽ thở dài một hơi.

"Do đó chị kêu em lại đây, là có việc muốn hỏi em."

"Dạ chị cứ nói." Hà Khúc cởi mở hơn rất nhiều, nghe Tô Nghi hỏi: "Em có nghe về học viện thiết kế ở Desna bao giờ chưa?"

Hà Khúc kinh ngạc.

Từ trong văn phòng Tô Nghi ra tới, Hà Khúc còn ở trạng thái như đi vào cõi thần tiên, trợ lý đụng tới tò mò: "Hà Khúc."

Hà Khúc ngẩng đầu.

"Mất hồn rồi sao?"

Hà Khúc lấy lại tinh thần, nhìn về phía trợ lý, hiện tại mới có một ít cảm giác chân thật, vừa rồi Tô Nghi nói chính là sự thật? Tô Nghi thật sự có thể đề cử giúp cô đi đến học viện thiết kế của Desna? Cô đương nhiên biết học viện thiết kế của Desna, là học viện do nhãn hiệu xa xỉ Desna tài trợ, cho nên vẫn luôn dùng tên này. Học viên từ học viện thiết kế Desna ra tới có quyền ưu tiên lựa chọn, trước kia đi học cô từng nghe nói qua, học phí một năm hơn ba trăm nghìn tệ.

Hiện tại, cô có cơ hội đi vào đào tạo sâu?

Hà Khúc thấy trái tim đập nhanh, tay chân tê dại, hít sâu, lại hít sâu. Bên tai lời trợ lý nói như vờn quanh, trợ lý nói xong lôi kéo cô: "Hà Khúc?"

Bị trợ lý túm, cô đột nhiên một phen ngã về, ôm trợ lý, trợ lý không thể hiểu được, Hà Khúc nói: "Cảm ơn."

Ngăn không được hưng phấn: "Cảm ơn, cảm ơn."

Trước khi kiện tụng giữa SX và Hoài Hải xảy ra, cô từng một lần cho rằng chính mình sẽ bị từ bỏ, ai sẽ sẵn lòng vì một nhân viên bình thường, cùng công ty Hoài Hải đối kháng như vậy? Nhưng SX không hề từ bỏ cô, không chỉ có giúp cô thắng kiện tụng, còn không cần một chút tiền nào từ cô, cũng không cần cô có bất cứ báo đáp gì. Khi cô suy nghĩ đời này sẽ vì SX bán mạng, Tô Nghi nói: "Thiết kế của em không tệ, chị đã cùng Hứa tổng thương lượng, nếu em nghĩ tới đi tiếp tục đào tạo sâu, phí học tập hai năm SX chi trả, điều kiện là, trở về phải ở SX làm việc ba năm."

Đừng nói ba năm, ba mươi năm cô cũng sẵn lòng cống hiến cho SX.

Ngắn ngủn mấy tháng, một cái nháy mắt, Hà Khúc cảm thấy cuộc đời mình thay đổi nghiêng trời lệch đất, không nghĩ tới sẽ có cơ hội may mắn như vậy, cảm giác vui sướng đánh sâu vào khiến cô có chút mất hồn.

"Trở về cẩn thận suy xét."

Chưa đến giờ tan làm, Tô Nghi đã nhận được điện thoại từ Hà Khúc: "Em đã suy nghĩ xong, em muốn qua đó."

Câu trả lời nằm bên trong dự đoán của Tô Nghi: "Ừm, ngày mai chị bảo trợ lý soạn hợp đồng."

Hà Khúc treo điện thoại trái tim đều đang đập thình thịch.

Tô Nghi buông di động, trợ lý tò mò: "Tô tổng giám, chị thật sự muốn để Hà Khúc đến học viện thiết kế của Desna sao?"

Tô Nghi nhìn qua, hơi nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chúng ta lần trước ra bộ sưu tập thiết kế mùa hạ đầu tiên, chính bản thiết kế của Hà Khúc bán tốt nhất, lần này nếu không phải kiện tụng, phỏng chừng doanh số của cô ấy cũng không thấp, hơn nữa đi học viện thiết kế của Desna, nhỡ đâu đến lúc đó bị Desna mời đi, trả một giá cao bồi thường cho chúng ta..."

Chẳng phải là mất nhiều hơn được.

Những băn khoăn đó, Tô Nghi có nghĩ tới, nhưng cô cùng Hứa Nhược Tinh thương lượng, SX về sau tất nhiên là muốn khai thác vào tầng hàng xa xỉ. Hà Khúc là mầm mống thực tốt, có ý tưởng có cảm hứng, hiện tại đưa đi học tập, trở về vừa vặn có thể đuổi kịp mở phân cấp hàng xa xỉ.

Hứa Nhược Tinh đồng ý quan điểm này, buổi sáng Tô Nghi đã gửi thư đến học viện thiết kế của Desna, có được câu trả lời chuẩn xác mới tìm Hà Khúc.

"Người nếu thật lòng muốn chạy, không đưa đi học tập cũng sẽ đi."

Căn bản không phòng được.

SX phải làm chưa bao giờ là giữ người lại, mà là giữ trái tim lại.

Trợ lý đã hiểu ý của cô, gật đầu, còn chưa nói lời nào văn phòng bị gõ vang, nghe thấy giọng Lê Thần truyền đến: "Tô Nghi."

Tô Nghi ngẩng đầu, bảo trợ lý mở cửa, Lê Thần tiến vào, ngồi ở trên sô pha nói: "Một lát nữa tan làm chưa?"

"Tan làm, làm sao vậy?"

"Chị trước kia có nói với Nhược Tinh cho chị mượn nhà của cậu ấy ở tạm, chìa khóa còn chưa đưa cho chị, cậu ấy nói ở nhà có chìa khóa dự phòng."

"Dạ, em đi thu dọn một chút."

Tan tầm, hai người vào thang máy, Tô Nghi hỏi: "Chị hôm nay không ở công ty sao?"

"Không. Đi khu bên kia khai phá, ngồi một buổi trưa, mông mất cảm giác luôn rồi." Lê Thần nói chuyện tương đối hiền hoà, không gò bó như vậy.

"Là nhà cung cấp hàng hóa đặc thù?"

"Ừm." Lê Thần cũng thắc mắc: "Sao em biết được thế?"

"Em nghe các đồng nghiệp nói, chị còn muốn đi mấy ngày?"

"Hai ngày này đều phải qua đó. Thứ bảy chị nghe được hắn muốn đi đánh cầu lông, nếu hai ngày này hắn không gặp chị, thứ bảy chị đến sân cầu lông thử vận may."

Ngữ khí bình thường thản nhiên, dường như đã thành thói quen khi bị người khác từ chối.

Trước kia Lê Thần cùng Hứa Nhược Tinh, khẳng định không ít lần đụng tới chuyện như vậy, cũng là chuyện tương tự như thế này, mài hai người trở nên sắc bén. Đặc biệt là Hứa Nhược Tinh, tưởng tượng đến chị ấy chờ tin tức cũng là không ăn không uống, Tô Nghi liền đau lòng.

"Không có nhà cung cấp hàng hóa khác có thế thay thế sao?"

"Cũng có, không ở thành phố, khá xa, vận chuyển phiền toái, giá cả cũng ổn." Lê Thần nói hạ giọng: "Thật ra người bên đó đã sớm liên hệ với chúng ta, nhưng Nhược Tinh vẫn không đồng ý."

Tô Nghi tò mò: "Không đồng ý với nhà cung cấp hàng hóa mới?"

Lê Thần gật đầu: "Đúng vậy, em nói Triệu tổng bên kia đều làm chúng ta ăn không hết mệt, bên khác lại xin chúng ta hợp tác, Nhược Tinh rốt cuộc là nghĩ như thế nào?"

Tô Nghi cũng không hiểu, cô cũng không hiểu về chuyện làm ăn cho lắm, nhưng cô tin tưởng Hứa Nhược Tinh: "Chị ấy khẳng định có lý do riêng."

Lê Thần cười: "Em cũng nói giúp cậu ấy sao."

Bị Lê Thần trêu chọc, không hé răng, chỉ là quay đầu lái xe, về đến nhà Tô Nghi đi vào trong phòng sách tìm chìa khóa của Hứa Nhược Tinh, cô hỏi Lê Thần: "Ở cái ngăn tủ nào?"

"Chị cũng không biết, gọi điện thoại hỏi một chút Nhược Tinh."

Tô Nghi gọi điện thoại cho Hứa Nhược Tinh, có cái lý do chính đáng cùng nói chuyện, đáy lòng Tô Nghi ít lo lắng một chút, đầu điện thoại bên kia rất nhanh trả lời, giọng nói của Hứa Nhược Tinh truyền đến: "Tô Nghi?"

Giọng nói so ngày thường ôn nhu một ít, cách đầu di động, dòng điện từ đầu ngón tay lẻn đến trái tim, Tô Nghi thấy trong lòng tê rần, cô cắn môi: "Dạ."

Thiếu chút nữa đã quên chuyện gì, may là khóe mắt ngắm đến Lê Thần đang đứng ngoài cửa mới nhớ tới: "Chìa khóa chị để chỗ nào?"

"Phía dưới bàn sách cái ngăn kéo thứ ba."

Theo lời nói mở ra ngăn kéo, lấy ra chìa khóa, cũng không tắt di động, đi tới cửa đưa cho Lê Thần.

"Cảm ơn em."

Lê Thần xoay người, Tô Nghi vừa định theo sau: "Không cần tiễn, chị tự mình đi xuống."

"Trên đường đi cẩn thận."

Điện thoại bên kia Hứa Nhược Tinh hỏi: "Là Lê Thần sao?"

"Chị ấy mới vừa đi, chị có việc tìm chị ấy sao?"

"Không có việc gì."

"Dạ."

Nói xong hai bên có chút yên lặng xuống, Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh đồng thời lại mở miệng: "Chị/em..."

"Em nói trước đi."

Tô Nghi giơ di động: "Em cùng Hà Khúc nói về chuyện học viện Desna, cô ấy đã đồng ý."

"Chị cũng đoán là sẽ đồng ý.

"Chị vừa mới muốn nói gì?"

"Không có gì, đừng quên tưới nước cho Tiểu Lam."

Tô Nghi nhìn về phía ban công, trước khi đi làm cô đã tưới nước, hiện tại từng đóa hoa nở kiều diễm, ánh mắt từ chậu hoa hướng lên trên, nhìn giá áo, gọi: "Hứa Nhược Tinh."

"Sao thế?"

Bước vào trong thư phòng, mùi hương nhàn nhạt còn ở, cô ngồi ở mép giường, nói: "Em đêm nay có thế ngủ giường của chị không?"

Hứa Nhược Tinh thấy màng tai chấn động, nắm chặt di động, hoài nghi chính mình không nghe rõ.

Ngủ giường của cô?

Tô Nghi ngủ giường của cô?

Biết rõ không nên, nhưng Hứa Nhược Tinh vẫn là tưởng tượng dáng vẻ Tô Nghi ngủ trên giường của mình, mặc áo ngủ, quần áo hơi trễ vai, mái tóc hơi rối, nhìn mình chăm chú. Hứa Nhược Tinh hô hấp rối loạn, nhân lúc càng nhiều miên man suy nghĩ sợ không biết điểm dừng, vội vàng đáp: "Cũng được."

Tô Nghi cứng lưỡi, mới vừa nghĩ xong lý do cho phù hợp.

Chị ấy còn không hỏi một chút vì sao?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui