Nhân Gian Tham Niệm

Hứa Nhược Tinh đồng ý xong mới phát hiện mình nói quá nhanh, bây giờ hỏi lý do lại có chút cảm giác làm điều thừa. Nhưng nếu mà không hỏi, lại có vẻ thực xấu hổ.

Tay Tô Nghi sờ lên gối đầu, bị vui sướng đánh sâu vào, không phát hiện Hứa Nhược Tinh khác thường: "Đêm nay em ngủ trong thư phòng."

Giọng nói nghe ra tới, dính người hơn so với bình thường.

Cũng không biết có phải Hứa Nhược Tinh ảo giác hay không, bên tai nóng lên: "Ừm, được."

Nhéo nhéo di động, chờ nửa ngày cũng không chờ được Hứa Nhược Tinh hỏi lý do. Là không để bụng, hay là ngầm đồng ý cô tiến gần thêm một bước tới? Trong lòng bồn chồn, không xác định được ý nghĩ của Hứa Nhược Tinh, lại nhìn không tới người, không phỏng đoán được biểu cảm của người kia.

Tiếng thở nhẹ của Hứa Nhược Tinh truyền đến

"Chị còn đang làm việc sao?"

"Một lát nữa còn phải đi gặp Tề tổng của Thụy An." Hứa Nhược Tinh nói: "Chị đi trước."

"Dạ."

Buông di động, Tô Nghi thấy lòng bàn tay ấm áp, xốc chăn lên muốn chui vào, lại nghĩ đến còn chưa tắm rửa, cuối cùng chỉ là nằm ở gối đầu một lát, đi vào phòng vệ sinh.

Hứa Nhược Tinh mới vừa tắt điện thoại từ Tô Nghi, nhận được tin nhắn từ Lê Thần: "Tớ lấy được chìa khóa rồi."

Cô trả lời ngắn gọn: "Ừm."

Lê Thần đang ngồi ở trong xe, Tô Ngộ Nhiễm (Dì của Lê Thần) gần đây tan làm rất muộn, dạo này đang đưa tin về vụ nổ, nguyên nhân sự cố dẫn phát nổ còn đang điều tra. Tuy nhiên do sự cố này liên lụy đến một ít tranh chấp kinh tế, nên có người cố tình che giấu chuyện này. Tô Ngộ Nhiễm cũng vì kiên trì đưa tin đã chịu không ít quấy rầy, quyết định chuyển nhà cũng là nguyên nhân này.

Lê Thần thực không yên tâm, gần đây cứ có thời gian liền tới tìm Tô Ngộ Nhiễm.

Tuy rằng Tô Ngộ Nhiễm không muốn gặp cô.

Quả nhiên Tô Ngộ Nhiễm đi ra từ đài truyền hình, nhìn đến chiếc xe quen thuộc bên ngoài thì dừng lại, không nhúc nhích, đồng nghiệp bên cạnh người nói: "Chị Nhiễm, ngày mai gặp lại."

Tô Ngộ Nhiễm cười: "Ngày mai gặp lại."

Phía sau có đồng nghiệp theo kịp: "Nhiễm tỷ, kia không phải là bạn nhỏ nhà chị sao?"

Tô Ngộ Nhiễm có chút bất đắc dĩ, như cũ mang theo lễ phép cười: "Ừm." Đến bên xe Lê Thần, vẻ mặt ẩn hiện lộ ra không cao hứng: "Như thế nào lại tới đây?"

Mày hơi chau, ánh mắt nghiêm túc, tuy rằng đã tan tầm, nhưng vẫn luôn giữ hình tượng bản thân, mái tóc vén gọn gàng, không chút cấu thả, trang phục màu đen càng hiện giỏi giang, trang điểm nhẹ, bảo dưỡng rất tốt, yêu cầu đối với bản thân vốn rất cao. Cùng Lê Thần đứng chung một chỗ, chỉ cảm thấy càng thêm trí thức cùng trưởng thành, thật sự không nhìn ra khác biệt tuổi quá lớn.

Nhớ đến có lần cùng Tô Ngộ Nhiễm đi du lịch, hướng dẫn viên du lịch mới hơn hai mươi tuổi đầu gọi Tô Ngộ Nhiễm tỷ tỷ, khiến Lê Thần tức giận vài ngày không ăn cơm, sau liền trực tiếp kéo Tô Ngộ Nhiễm về nhà.

Chuyện mới qua không bao lâu, hiện tại lại dường như đã qua mấy đời.

Khi đó Tô Ngộ Nhiễm còn đồng ý cho Lê Thần tới gần, hiện tại đều không muốn nhìn thấy cô một chút nào, Lê Thần thu hồi tầm mắt, nói: "Dẫn dì đi đến nhà ở."

"Nhà ở nào?"

"Nghe em gái nói dì đang tìm phòng ở, Nhược Tinh có một nhà trống không ở, nơi đó an ninh khá tốt, dì đi qua đó nhìn xem?"

"Chuyện phòng ở, dì sẽ tự làm."

"Dì định xem thế nào?" Lê Thần nói: "Mỗi ngày bận rộn như vậy, không phải đi hiện trường chính là ở trong đài truyền hình, nào có thời gian đi tìm phòng ở?" Ý thức được chính mình nói chuyện có chút to tiếng, Lê Thần nhẹ giọng lại: "Chuyện phòng ở con đã nói với Nhược Tinh, trực tiếp dọn qua ở là được, cậu ấy gần đây ở cùng với vợ, sẽ không phiền đến cậu ấy."

Nghe được sẽ không phiền đến Hứa Nhược Tinh, Tô Ngộ Nhiễm mới bớt lo, Lê Thần nói tiếp: "Lên xe đi, con dẫn dì đi xem xem."

Tô Ngộ Nhiễm cách cửa sổ nhìn Lê Thần, gật đầu lên xe.

Xe này là Tô Ngộ Nhiễm mua cho Lê Thần, quà sinh nhật tuổi hai mươi. Đã nhiều năm trôi qua, Lê Thần vẫn luôn dùng, bảo dưỡng chăm sóc như mới, trong xe có mùi hương gạo. Tô Ngộ Nhiễm thực thích hương trái cây, trong nhà phòng đều là mùi này. Lê Thần ảnh hưởng từ thói quen của cô, cũng thích mùi trái cây ngay từ nhỏ.

Trong xe yên tĩnh, khung cảnh đường phố lướt qua, Tô Ngộ Nhiễm hỏi: "Lần trước đi xem mắt, thế nào?"

"Khá tốt. Đối phương có tiền có sắc, cũng vừa lòng đối với con, chúng con còn thương lượng trước tiên đi nghỉ phép, không chừng lúc trở về là có thể mời dì đến ăn kẹo mừng."

Tô Ngộ Nhiễm quay đầu nhìn Lê Thần, biết Lê Thần đang nói lời chọc tức, buổi xem mắt là do cô sắp xếp, biết rõ Lê Thần không muốn, vẫn buộc cô ấy đi, là có chút quá đáng, nhưng cô cũng không có cách nào khác.

Cô không có khả năng nhìn Lê Thần một bước sai, từng bước sai.

Lê Thần nói xong liếc Tô Ngộ Nhiễm, vừa định mở miệng, điện thoại của Tô Ngộ Nhiễm vang lên, trả lời điện thoại, đối phương nói: "Nhiễm tỷ, cuối tuần nhá, đừng quên."

"Sẽ không quên."

Đối phương cười hì hì: "Em sợ chị quên, gọi điện thoại nhắc nhở chị một chút."

Tô Ngộ Nhiễm hỏi chính xác thời gian và địa điểm xong mới tắt máy.

"Đồng nghiệp à?"

Mang theo tìm hiểu.

Tô Ngộ Nhiễm quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh: "Ừm, là đồng nghiệp, hẹn cuối tuần gặp mặt."

Không đợi Lê Thần nói chuyện, chủ động giải thích: "Đi xem mắt."

Lê Thần nắm chặt tay lái, thân người căng cứng muốn chết.

Hai người không mở miệng nữa, Lê Thần dẫn Tô Ngộ Nhiễm vào trong khu nhà, lên tầng: "Chính là phòng này.

Nhà của Hứa Nhược Tinh ở tuy rằng không lớn, nhưng nội thất hoàn thiện, môi trường xung quanh cũng tốt, phòng cho khách cũng thu dọn sạch sẽ, nhìn rất thoải mái. Tô Ngộ Nhiễm gật đầu, Lê Thần đưa chìa khóa cho cô: "Ngày mai dì dọn đồ vật lại đây đi, có cần con giúp gì không?"

Tô Ngộ Nhiễm không chần chừ từ chối: "Không cần."

Thật là từ chối không chút lưu luyến nào, cũng không thèm do dự dù chỉ một chút. Trong lòng phát đau, quay đầu nhìn Tô Ngộ Nhiễm, khi còn nhỏ rất nhiều ký ức đều là về cô. Lúc mới đón Lê Thần về nhà, Tô Ngộ Nhiễm mới học cấp hai, một người học cấp hai có thế nuôi một đứa bé mới biết đi? Chính là không thể nào, nhưng Tô Ngộ Nhiễm nói không thể trơ mắt nhìn Lê Thần đói chết.

Khi đó mẹ Lê Thần khó sinh nên chết sớm, bà ngoại ông ngoại không thừa nhận đứa nhỏ này, cảm thấy sỉ nhục, ném cho nhà trai mới quan hệ chưa được hai tháng. Nhà trai cũng bó tay, sợ chọc phải phiền toái về sau, sợ là không kết hôn được.

Đem trả Lê Thần trở về, Lê Thần bị ông ngoại ném ở bên ngoài, buổi tối, đông lạnh đến khóc không ra tiếng.

Thấy người nhà tuyệt tình như vậy, Tô Ngộ Nhiễm mới ôm Lê Thần về nhà, bị một trận quở trách, nhưng cuối cùng Lê Thần vẫn là đi theo Tô Ngộ Nhiễm.

Đi làm ngày đầu tiên chính là đón Lê Thần ra ngoài ở, dùng tiền lương tháng đầu tiên mua quần áo mới cùng cặp sách mới, mọi tình yêu thương dành hết cho Lê Thần.

Nuôi Lê Thần dần dần bắt đầu trở nên có tính chiếm hữu.

Chỉ cần Tô Ngộ Nhiễm đối xử tốt với người khác, Lê Thần lập tức giương nanh múa vuốt ra oai, muốn đoạt lại tất cả sự quan tâm của Tô Ngộ Nhiễm.

Đại khái là không thể bớt lo, sau này bị Tô Ngộ Nhiễm phát hiện. Liền nhường lại nhà cho Lê Thần ở, hai người rất ít gặp mặt, có mấy lần Lê Thần giả bệnh, mới có thể gặp mặt Tô Ngộ Nhiễm một lần. Những suy nghĩ tình cảm càng che giấu, càng áp lực, sinh trưởng càng tươi tốt.

Rốt cuộc không có đè nén xuống, tuần trước gửi tin nhắn bày tỏ cho Tô Ngộ Nhiễm.

Tô Ngộ Nhiễm cũng block cô đến bây giờ.

"Đã biết, có chuyện gì..."

Tưởng tượng đến chính mình còn bị block, cô cười khổ, chưa nói gì thêm. Tô Ngộ Nhiễm cũng chỉ bình tĩnh nhìn cô, đã trễ thể này, không thèm nói một câu giữ lại.

Ở phương diện đối xử tốt với cô, Tô Ngộ Nhiễm xếp thứ nhất. Nhưng ở phương diện tuyệt tình với cô, Tô Ngộ Nhiễm cũng là xếp thứ nhất.

Lê Thần than nhẹ, cúi đầu cùng Tô Ngộ Nhiễm dặn dò vài câu. Xuống lầu, theo thói quen tìm Hứa Nhược Tinh, muốn cùng nhau uống một chén, sau đó nghĩ đến người kia còn đi công tác, Lê Thần tắt di động, một lát xong lại mở ra.

Tô Nghi nhận được điện thoại của Lê Thần khi đang chuẩn bị tắm rửa, giọng nói của Lê Thần không có tinh thần gì: "Muốn ra ngoài uống một chén hay không?"

Nhìn bộ dáng này, làm Tô Nghi có chút lo lắng: "Vào trong nhà đi."

Lê Thần mang rượu vào trong nhà Tô Nghi, Tô Nghi còn đang mặc đồ đi làm, làm cho cô ấy hai món nhắm rượu: "Cảm ơn, không muốn một mình về nhà, vốn dĩ muốn tìm Nhược Tinh uống hai ly, cậu ấy cũng không ở đây."

Hứa Nhược Tinh sao?

Tửu lượng của chị ấy lại không tốt.

Tô Nghi nghĩ đến Hứa Nhược Tinh trong lòng mềm nhũn: "Lần sau em uống với chị."

"Thật sao? Vậy tốt quá, Nhược Tinh mỗi lần hai ly là ngã, muốn nói chuyện cũng không còn ai."

Quả nhiên là chê Hứa Nhược Tinh tửu lượng quá yếu.

Tô Nghi cầm cái ly lên cạn ly với Lê Thần, tò mò: "Chị không phải đưa dì đến phòng mới sao?"

"Đưa đi rồi. Cô ấy lại không cho chị ở nơi đó."

Ngữ khí thực không vui, uống một ly rượu vang đỏ, uống quá nhanh, mùi rượu đột nhiên hướng trên mặt, đỏ rực, đôi mắt đều đỏ, Lê Thần quay đầu nói: "Tô Nghi, nếu một người không thích em, nhưng em lại thường xuyên dây dưa với người đó, có phải thực phiền hay không?"

Là đang nói đến dì của chị ấy sao?

Tô Nghi cúi đầu, cầm cái ly, muốn nói là thực phiền, nhưng lại sợ tổn thương đến Lê Thần, không nói thẳng.

"Chị cũng cảm thấy chị quá phiền."

Chính là nhịn không được, nhịn không được muốn đi quan tâm Tô Ngộ Nhiễm. Nghe được một chút tin tức, khó mà ngồi yên, rất nhiều lần Tô Ngộ Nhiễm đụng tới chuyện đưa tin khó giải quyết, mỗi tối cô đều sẽ đi phía sau, bảo đảm Tô Ngộ Nhiễm về đến nhà mới yên tâm.

Cô biết chính mình không bình thường.

Nhưng cô vốn là người không phải lớn lên một cách bình thường.

"Có phải cảm thấy chị thực khiến người khác chán ghét hay không?"

Tô Nghi lắc đầu: "Không cảm thấy."

Bản thân nếu sống trong thế giới giống với Lê Thần, chưa chắc sẽ tốt hơn Lê Thần.

Lê Thần uống một ngụm rượu: "Lúc 4 tuổi, Tô gia đuổi chị đi ra ngoài, bọn họ không hy vọng chị theo cô ấy, cảm thấy chị sẽ liên lụy đến thanh danh của người kia. Ngày cô ấy đi ra ngoài học, bọn họ đuổi chị ra đi. Đó là mùa đông, trời rất lạnh, lại không có nơi nào để đi, đành ngồi ở bên lối đi. Ban đêm tuyết rơi, cô ấy từ trường học chạy về tới ôm chị, nói về sau xin được việc, chuyện đầu tiên là ra ngoài ở cùng nhau."

Người ấy vì cô mà cùng cha mẹ cãi nhau, quan hệ với anh trai cũng không hòa thuận, mà cô lại chỉ biết cho người ấy thêm phiền toái.

"Chị là thật sự rất lòng lang dạ sói."

Tô Nghi không biết như thế nào an ủi cho phải.

Lê Thần cúi đầu.

Là lòng lang dạ sói, là xấu xa, là rắp tâm bất lương, là tất cả những tính từ miêu tả đều không thể nào biểu đạt hết ác liệt. Chính là thật sự cô không khống chế được chính mình, Tô Ngộ Nhiễm có một chút tin tức sẽ làm cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Người này, tên này, khắc vào trong xương cốt cô, từ nhỏ, từng chút một. Đừng nói nhổ tận gốc, thiếu một chút tin tức về người kia, đều giống như lột xương rút gân, đau đến hít thở không thông.

Lê Thần buồn bực uống hết ly này tới ly khác.

Tô Nghi không quá am hiểu cách an ủi người khác, trừ bỏ cùng uống với Lê Thần, cũng không biết có thể làm cái gì.

Rất nhanh Lê Thần uống chán, dựa vào trên sô pha, không động đậy.

Tô Nghi chạm chạm cô: "Lê Thần?"

Hai người trước kia còn không tính thân quen, đêm nay lại trở nên vô cùng thân thiết, không chỉ có biết đau đớn yên đương, còn biết nhiều chuyện lớn chuyện bé.

Lê Thần không hé răng, di động vang lên cũng không nghe được.

"Lê Thần, di động của chị."

Nghe không được, chắc là uống nhiều quá.

Tô Nghi không có cách nào khác, thay cô ấy cầm di động, nhìn đến giao diện hiện lên tên của dì, là người mà Lê Thần đã nhắc tới cả tối? Nhìn điện thoại luôn vang, vẫn trả lời, mở miệng cũng không biết xưng hô là gì, cuối cùng nói: "Alo ạ."

Đối phương sửng sốt, rõ ràng dừng vài giây: "Chào cô, Lê Thần..."

"Lê Thần, chị ấy uống nhiều quá." Tô Nghi giải thích: "Em là Tô Nghi, bạn của chị ấy."

"Tôi biết, Lê Thần từng nói về em, con bé lại uống nhiều quá sao?"

Xem ra người kia rất hiểu biết Lê Thần, cũng rất quan tâm, không giống như Lê Thần nói như vậy hờ hững.

"Dạ, chị ấy uống nhiều quá, hiện tại không trả lời điện thoại nổi, để ngày mai em bảo chị ấy gọi lại."

"Không cần." Giọng nhàn nhạt, như bóng đêm, còn có chút lạnh lẽo: "Con bé không có việc gì là được, tôi có thể làm phiền em một chuyện không?"

"Dạ chị nói đi."

"Xóa giúp tôi lịch sử cuộc gọi này."

Tô Nghi vẫn giữ di động, cô không biết mật mã mở điện thoại của Lê Thần, Tô Ngộ Nhiễm nói cho cô, mở được lúc sau cũng xóa lịch sử cuộc gọi này.

Nghe ý của Tô Ngộ Nhiễm, chuyện này hẳn không phải lần đầu tiên, trước kia là ai xóa?

Hứa Nhược Tinh đi?!

Tô Nghi buông di động của Lê Thần, dìu đến trong phòng, đắp lên chăn mỏng, lại tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt qua mới trở lại thư phòng, uống rượu xong, đầu óc choáng váng, càng nhớ Hứa Nhược Tinh.

Cũng không biết chị ấy hiện tại đã kết thúc công việc hay chưa.

Đã sắp 11 giờ.

Kết thúc rồi đi?

Hay là gửi tin nhắn tới hỏi?

Tô Nghi lầm bầm lầu bầu, một mình nói thầm, vẫn không nhịn được dụ hoặc, gửi tin nhắn cho Hứa Nhược Tinh: "Chị đã gặp mặt Tề tổng chưa?"

Hứa Nhược Tinh trả lời rất nhanh: "Sao thế? Em còn chưa ngủ?"

Tô Nghi: "Chưa, Lê Thần đêm nay tới nhà của chúng ta."

Tin nhắn này gửi đi chưa được một phút, Hứa Nhược Tinh đã gọi video lại đây, Tô Nghi hấp tấp sửa sang lại áo ngủ cùng mái tóc, cách vai giây mới nhận, bên kia video tối đen: "Chị ở đâu?"

"Tiểu Trịnh đi lấy xe, chị ở dưới lầu chờ cô ấy."

"Ừ, về khách sạn ạ?"

"Về khách sạn, Lê Thần sao lại thế này?" Theo sau liền nghĩ tới Tô Ngộ Nhiễm: "Chị quên mất, có phải hay không bởi vì dì của cậu ấy?"

Tô Nghi nhẹ ừ một tiếng, nằm ở trong chăn, có vẻ thật ngoan.

Hứa Nhược Tinh từ màn ảnh thấy Tô Nghi ngủ thư phòng, trên giường của cô, đắp chăn của cô, có lẽ là cũng uống rượu, trên mặt đỏ bừng, đuôi mắt cũng nhiễm đỏ, nhuốm trên da thịt trắng nõn, vô cùng xinh đẹp, con ngươi kia trong trẻo hơn bình thường.

Lòng bàn tay Hứa Nhược Tinh nắm chặt bên cạnh di động, nói với Tô Nghi: "Em cũng uống không ít rượu?"

"Một chút."

Tô Nghi làm ra động tác tay, rất đáng yêu, Hứa Nhược Tinh không lý do bật cười, gật đầu: "Ừm, một chút."

Tô Nghi than thở: "Vừa rồi dì chị ấy gọi điện đến, bảo em xóa lịch sử cuộc gọi. Hứa Nhược Tinh, có phải chị trước kia cũng từng làm chuyện này?"

"Ừm, cậu ấy trước kia cùng dì cãi nhau liền tìm chị uống rượu."

"Vậy chị không phải say sao, như thế nào lại trả lời được điện thoại?"

"Giả say."

Tửu lượng của cô đúng là không tốt, nhưng cũng không đến mức hai ly liền ngất, nhưng sợ Lê Thần uống nhiều vào không ai chịu trách nhiệm được, cho nên mỗi lần uống hai ly là giả say.

Tô Nghi ồ một tiếng, âm cuối kéo dài, tựa hồ là nắm giữ được bí mật nào đó của Hứa Nhược Tinh.

"Em mau ngủ đi."

Đêm nay khẳng định làm ầm ĩ.

Tô Nghi nghe theo nằm ở trong chăn, lộ đầu ra, di động đặt ở bên gối đầu, kéo ra một chút khoảng cách, sờ sờ xoay xoay, chỉ nghe được di động thỉnh thoảng truyền đến tiếng sột sột soạt soạt. Rất nhanh, Tô Nghi nằm xuống, sườn mặt lọt vào mắt Hứa Nhược Tinh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hơn mới vừa rồi. Hứa Nhược Tinh cảm thấy có lẽ là ngấm men say.

"Tô Nghi, ngủ sớm một chút."

Tay Tô Nghi từ trong chăn vươn tới, cầm di động, trở mình: "Không ngủ được."

Hứa Nhược Tinh nói giọng dỗ em bé: "Nhằm mắt lại lập tức ngủ được."

Tô Nghi nghe lời nhắm mắt lại, chỉ vài giây, liền mở: "Vẫn là không ngủ được."

Hành động chọc cười Hứa Nhược Tinh, tay để ở khóe miệng, giọng nói mang theo ý cười: "Không ngủ được thì em muốn làm gì?"

Cười rộ lên, khóe mắt khẽ cong, phía sau ánh sáng từ tòa nhà chiếu sáng trên người, ngũ quan rõ nét, hai mắt mang theo tình cảm, biểu cảm cũng mềm mại ôn hòa.

Lúc nói chuyện, mắt khoá chặt vào môi Hứa Nhược Tinh, đầu óc Tô Nghi mơ hồ: "Em muốn hôn chị."

Hứa Nhược Tinh dừng lại: "Cái gì?"

Tô Nghi hướng màn hình hơi hơi mỉm cười, âm điệu làm nũng: "Hứa Nhược Tinh, em muốn hôn chị."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui