Nhân Gian Tham Niệm

Hứa Nhược Tinh, chị nhất định không được để em đi.

Những lời này lặp lại vang lên bên tai Hứa Nhược Tinh, mang theo sự kiên định cùng thuần khiết của Tô Nghi, từng câu từng chữ truyền vào tai, tim đập tựa nổi trống. Hứa Nhược Tinh nhìn Tô Nghi, xung quanh đông đúc chủ quán mang đồ ăn đi tới đi lui, còn có một ít gia đình dẫn theo con nhỏ cùng ăn cơm, hội tụ thành một vài cảnh tượng ấm áp.

Ở trong khung cảnh ấm áp như vậy, cô cùng Tô Nghi, tâm ý tương thông.

Không có rượu vang đỏ, không có hoa tươi, lại làm cô cảm thấy, lãng mạn đến vô cùng.

Cô nhất định là điên rồi.

Hứa Nhược Tinh cúi đầu, cười nhẹ, mặt mày giãn ra, vốn là ngũ quan sắc nét làm người chú ý, chủ quán đúng lúc mang đồ ăn lên, nói với hai người: "Mang thêm đồ ăn cho hai người."

Tô Nghi cười nhìn chủ quán, vô cùng vui vẻ: "Cảm ơn."

Cười lên ngọt đến như vậy, sợ là những sinh viên đang để ý đến Tô Nghi đều thấy được, đang cầm di động ấn màn hình, phát ra gà gáy a a a a, một đám quả nhiên nhắn tin thúc giục trong điện thoại: "Mau đến xem mỹ nữ! Thật sự đẹp! Có thể đi đóng phim được rồi!"

Tối nay đồ ăn toàn là đồ ăn giản dị, lại giống như đang được ăn hoa quả bọc đường, ăn cái gì cũng đều ngọt ngào, điện thoại của Hứa Nhược Tinh trên bàn rung lên, cô nghiêng đầu, là tin nhắn Lê Thần gửi tới: "Cuối tuần cậu đi đến sân cầu lông đi, tớ không đi được."

Hứa Nhược Tinh nghĩ đến chuyện dì của Lê Thần xảy ra chuyện, hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"

Lê Thần: "Mới vừa tỉnh."

Gửi xong tin nhắn, thấy Tô Ngộ Nhiễm đang nhìn mình, Lê Thần hỏi: "Muốn cái gì?"

Tô Ngộ Nhiễm nói: "Muốn cái gì ta tự mình làm được, đã trễ thế này, con đi về trước đi."

Lê Thần không vui: "Để dì một mình ở lại đây?

Dì cảm thấy tôi có thể yên tâm sao?"

Tô Ngộ Nhiễm nhìn về phía Lê Thần, biểu cảm nghiêm túc, giờ phút này không rên một tiếng càng là hù dọa người. Nhưng Lê Thần sống cùng cảm xúc ấy lớn lên, không sợ chút nào: "Đêm nay tôi ở lại đây, dì không cần đuổi tôi đi."

"Lê Thần." Tô Ngộ Nhiễm trong giọng nói có áp lực cùng không vui: "'Ta không có việc gì."

"Dì là không có việc gì." Lê Thần đôi mắt ửng đỏ: "Tôi có việc, dì có biết khi tôi nghe được tin về dì đã lo lắng đến mức nào? Dì có phải không để bụng đến an toàn của chính mình một chút nào đúng không? Túi xách bị trộm thì để cho chúng lấy luôn đi! Dì đuổi theo làm cái gì?!"

Trong giọng nghẹn ngào.

"Trong túi có tư liệu..."

Lê Thần tức giận: "Tư liệu có quan trọng bằng mạng người không?"

"Tư liệu đều là dùng mạng người đổi lấy! Lê Thần, không phải chỉ mạng của ta mới quan trọng!"

Đối diện ánh mắt sắc bén ấy, hơi hơi hé miệng, đột nhiên không biết nói cái gì, về chuyện công việc của cô ấy, Lê Thần hoàn toàn không có đường chen vào nói.

"Đi về trước đi."

"Trở về cũng không ngủ được." Lê Thần liềm liếm môi: "Tôi ở đây, tôi đã bảo em gái buổi tối không cần phải đến."

"Con!" Tô Ngộ Nhiễm đối với việc Lê Thần tự tiện làm chủ không vui cho lắm, nhưng rốt cuộc cũng chưa nói ra lời tàn nhẫn nào, chỉ là nhìn nhìn. Lê Thần trưởng thành, cao lớn, cô bé từ trước đi theo phía sau mình, không biết khi nào thay đổi tâm tư, thời điểm cô phát hiện đã quá muộn.

Rõ ràng là người nên giữ khoảng cách, nhưng mỗi lần bị thương nắm viện, người ấy đều là người chạy đến nhanh nhất, bận trước bận sau.

Có lần cô bị thương ở lưng, không lật được người, vẫn là Lê Thần giúp cô, ngoài miệng nói: "Chạm vào cô thì làm sao, có cái gì hiếm lạ, chúng ta không phải từng cùng nhau tắm chung rồi hay sao?"

Trên mặt lại lặng yên đỏ ửng.

Chỉ là con hồ giấy giấu không được suy nghĩ trong lòng, giương nanh múa vuốt như là mèo cào ngứa, Tô Ngộ Nhiễm không lên tiếng nữa.

Lê Thần nhịn không được hỏi: "Những người đó, còn tới tìm dì gây phiền toái không?"

Là vụ án nổ do cô điều tra, không biết từ nơi nào truyền ra trên tay cô có video chưa công khai, hiện tại mũi nhọn đều chỉ vào cô, thậm chí có người nhân lúc người đông giật túi xách của cô đi.

Tô Ngộ Nhiễm vốn định nói thật, nghĩ đến Lê Thần vừa mới đôi mắt đỏ lên, cô nhẫn nhịn: "Tạm thời sẽ không, ta đã liên hệ với cảnh sát."

"Ừm." Lê Thần gật đầu: "Tôi nghe em gái nói phòng ở cũ của dì cũng bị người lục soát, cũng may gần đây dì ở nhà Nhược Tinh..."

Nói còn chưa dứt lời, Lê Thần nhìn vào mắt Tô Ngộ Nhiễm, hai người nghiêm túc nhìn nhau, Lê Thần nói: "Muốn tôi nói một tiếng với Nhược Tinh không?"

Tô Ngộ Nhiễm hơi trầm xuống, gật gật đầu: "Nói với con bé một tiếng đi."

Hứa Nhược Tinh đang trả tiền, nhận được Lê Thần gọi điện thoại nhíu mày: "Cái gì? Tớ á?"

Nhìn bốn phía xung quanh: "Tớ ở bên ngoài, cùng Tô Nghi ăn cơm."

"Không phải chứ?" Hứa Nhược Tinh bật cười: "Những người này không đến mức to gan như vậy?"

"Cẩn thận một chút cũng tốt, cô ấy nói đám người lần này tìm đến gây phiền toái, so với trước kia không giống nhau, tớ tin tưởng vào trực giác của cô ấy, cậu lưu ý một chút."

Những người đó có thể tra được chỗ ở trước kia của Tô Ngộ Nhiễm, khẳng định có thể tra được chỗ ở hiện tại. Sẽ tra được Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh cùng Tô Ngộ Nhiễm không có trực tiếp quan hệ, nhưng Lê Thần lại thân thiết với Tô Ngộ Nhiễm. Lê Thần cũng thân thiết với Hứa Nhược Tinh, những người này sẽ liên tưởng, cũng không kỳ quái.

Tuy rằng Lê Thần cũng cảm thấy những người đó không đến mức to gan như vậy, nhưng sợ những người đó sẽ dùng Hứa Nhược Tinh cảnh cáo Tô Ngộ Nhiễm.

Rốt cuộc chuyện như vậy, từng trình diễn rất nhiều lần.

Hứa Nhược Tinh cũng biết, nói: "Ừm, tớ biết rồi."

Treo điện thoại, Tô Nghi tiến đến bên người cô: "Ăn no rồi, chúng ta đi dạo đi?"

Cô cất di động: "Cũng được."

Theo sau nhớ lại lời Lê Thần nói, theo bản năng quan sát bốn phía, trên phố tràn đầy toàn học sinh, có người mặc đồng phục, có người mặc váy hoa trang điểm đậm, nhưng ngăn không được tuổi trẻ non nớt cùng ngây ngô. Cô bật cười, hoài nghi chính mình bị Lê Thần lây bệnh, có chút gió thổi cỏ lay liền nghi thần nghi quỷ.

Tô Nghi kéo cô đi ở trên đường, một con phố ẩm thực cũng không chỉ bán mỗi đồ ăn, còn có rất nhiều cửa hàng bán trang sức. Khắp nơi có cửa hàng dán màn hình điện thoại, cơ bản là sinh viên ngồi ở trên ghế, nhón chân mong chờ nhìn người lui tới.

Tô Nghi nghỉ chân trước tiệm dán màn hình điện thoại, vốn xinh đẹp, người đi trên người đường ánh mắt thường hay lướt qua người cô.

Hửa Nhược Tinh cười: "Em cũng muốn?"

Những người khác nhìn qua, nhân viên dán màn hình còn rất thẹn thùng, bị nhiều người nhìn như vậy làm mặt ửng đỏ, cũng hơi xấu hỗ chào hỏi, giọng e dè: "Chị muốn dán màn hình ạ?"

Đêm nay là ngày thứ tư liên tục cô gái tới bày quán, nhưng tính tình vốn rụt rè, không được mạnh dạn, càng sẽ không mời chào. Quầy hàng xung quanh trang trí đèn hoa hồng, đèn flash loá mắt, cô gái lẻ loi ngồi nơi này, thực bình thường, không trang trí bất cứ thứ gì.

Lại được Tô Nghi nhìn đến, là rất ngoài ý muốn.

Tô Nghi gật đầu: "Dán màn hình hết bao nhiêu tiền?"

Cô gái vội hỏi: "Điện thoại của chị kích cỡ thế nào?"

Tô Nghi đưa điện thoại cho cô gái, nói với Hứa Nhược Tinh: "Hai ngày trước màn hình di động của em bị rơi vỡ một chút, muốn dán cái khác."

Hứa Nhược Tinh xem qua di động, màn hình bóng loáng, cô cười: "Ừm, hỏng rồi thì đổi cái mới."

Tô Nghi nhìn cô cười cười.

Đột nhiên, Tô Nghi lên tiếng: "Em nhớ rõ trước kia em cũng từng bán hàng."

Hứa Nhược Tinh tò mò: "Em sao?" Cô hỏi: "Bán cái gì?"

Ghé vào bên tai Tô Nghi nhỏ giọng nói: "Dán màn hình."

Đơn giản nhất, cũng dễ dàng nhập môn nhất, một cái ghế một cái bàn lấy từ chỗ của Triệu Dư đi dán màn hình di động.

Hứa Nhược Tinh thấy rất thú vị: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..."

Đúng vậy, sau đó thì sao?

Như thế nào cũng không thể nghĩ ra được.

Nhìn qua Hứa Nhược Tinh, nhíu mày nghĩ lại, nhưng đoạn ký ức như là bị người xóa đi, như thế nào đều không thể suy nghĩ được tiếp theo là gì, đầu thình thịch đau, sắc mặt trắng bệch, Tô Nghi lắc đầu: "Em nghĩ không ra."

"Vậy đừng nghĩ."

"Nhưng mà có người khẳng định biết."

Triệu Dư nhận được điện thoại của Tô Nghi, khà khà cười: "Cậu không phải đang hẹn hò sao?"

Tô Nghi hỏi: "Cậu còn nhớ rõ chúng ta trước kia từng mở quán dán màn hình không?"

Triệu Dư phốc một tiếng: "Cậu như thế nào còn nhớ rõ việc này thế!"

"Vậy cậu nhớ rõ, tớ kinh doanh bao lâu?"

"Còn kinh doanh gì đâu?" Triệu Dư nói: "Cậu chỉ làm một ngày! Một ngày! Mệt tớ phải đi nơi nơi cho tìm mua miếng dán màn hình di động cho cậu."

"Liền một ngày thôi sao?"

"Chỉ một ngày, ngày hôm sau cậu bị cảm lạnh."

Đại khái là khi đó thời tiết quá lạnh giá, Tô Nghi ngày hôm sau bị cảm nặng, cô đoán chắc là Tô Nghi vốn gầy yếu, cho nên mới bị gió đêm thổi đến cảm lạnh, lúc sau muốn khuyên Tô Nghi đừng đi, không nghĩ tới Tô Nghi chủ động nói không muốn đi nữa.

Ở trong trí nhớ của cô, Tô Nghi là một người khi có mục tiêu rất ít từ bỏ, chuyện đó cô vẫn luôn nhớ rõ.

"Tớ lại chẳng còn một chút ấn tượng nào, không nhớ rõ là khi nào."

"Còn có thể là lúc nào nữa, trước lúc cậu nói muốn đi ra nước ngoài, tớ còn nhớ kỹ đây."

Thấy Tô Nghi vừa khỏi ốm không bao lâu, đã gọi điện thoại cho cô, nói đồng ý ra nước ngoài, trước đó không có nghe Tô Nghi nhắc đến chuyện ra nước ngoài, đoạn thời gian ấy còn rất thắc mắc.

Tô Nghi treo điện thoại, đối với đoạn ký ức mất đi, cảm giác hoang mang sâu săc.

Hứa Nhược Tinh thấy thế khuyên nhủ: "Đừng nghĩ, đều là chuyện đã qua."

Còn về đoạn kí ức này, có phải còn có những người khác hay không? Hứa Nhược Tinh không muốn biết, hoặc là, sợ hãi phải biết được. Cô ích kỷ lại nhát gan, tình nguyện Tô Nghi vẫn luôn mất trí nhớ, dù cho là tác dụng của việc mất trí nhớ cũng được, hay là thật sự thích cô, cô đều không hy vọng Tô Nghi khôi phục ký ức.

Cô hy vọng cứ như vậy, trong lòng Tô Nghi chỉ có một mình cô.

Ẩn hiện ghen ghét dâng lên quấy phá, nhanh chóng bò khắp mỗi cái ngóc ngách cơ thể, những suy nghĩ ẩn giấu ở chỗ tối sau khi được Tô Nghi ngầm đồng ý lập tức điên cuồng nảy sinh, trưởng thành, muốn cho Tô nghi về sau, chỉ nhìn mỗi cô.

Hứa Nhược Tinh mở miệng: "Tô Nghi."

Tô Nghi nghiêng đầu nhìn sang, đáy mắt ý cười hiện lên, những cái cảm giác bất an cùng ghen ghét trong cô liền giảm bớt.

"Sao ạ?"

"Không có gì."

Rất nhanh cô gái đưa điện thoại cho Tô Nghi, sau khi trả tiền xong Hứa Nhược Tinh hỏi: "Còn đi dạo nữa không?"

"Còn muốn đi mua bộ đồ thể dục."

"Đồ thể dục?"

"Cuối tuần." Tô Nghi nói: "Phải đi đến sân cầu lông, em đã đồng ý với Lê Thần."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Lê Thần cũng không đi nữa, cậu ấy bảo chị đi thay."

"Chị đi à? Em cũng phải đi."

Hứa Nhược Tinh không nói chuyện, quay đầu, bình tĩnh nhìn, dưới đèn đường, trán Tô Nghi trắng nõn sạch sẽ, gương mặt sáng, đáy mắt cất giấu một hồ nước lóng lánh, Tô Nghi thấy cô im lặng tiếp tục nói: "Chị làm gì không nói lời nào? Có phải không muốn dẫn em đi theo hay không? Em đã nói với Lê Thần sẽ cùng đi!"

Ba câu nói không rời Lê Thần.

Hứa Nhược Tinh một mực nhìn Tô Nghi, mở miệng: "Chị giúp em hẹn với Lê Thần nhé?"

Tô Nghi hơi ngạc nhiên, theo sau phản ứng lại, bật cười: "Hứa Nhược Tinh, chị đang ghen sao?"

Cô gật đầu, nói rõ ràng: "Chị nói rồi, chị rất hẹp hòi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui