Nhân Gian Tham Niệm

Chu Viện Viện trở lại văn phòng, hộ sĩ nhìn xung quanh một chút: "Kỳ quái."

"Làm sao vậy?"

"Vừa mới có người bệnh chờ bác sĩ, từ khoa khác chuyển tới."

"Là khoa nào?"

"Khoa tai mũi họng."

Chu Viện Viện hơi gật đầu, đến trước máy tính ngồi xuống, xem ghi chép hồ sơ người bệnh trên màn hình nhíu mày: "Sao thế?"

Hộ sĩ thò lại gần: "Làm sao vậy bác sĩ Chu?"

"Tô Nghi, thật lâu trước kia có một người bạn, cũng tên là Tô Nghi, em vừa rồi có thấy cô ấy không?"

"Có nhìn thấy, là một cô gái vô cùng xinh đẹp, còn rất có khí chất nữa!"

Chu Viện Viện trầm mặc hai giây, ghi chép lại thông tin trên máy tính vào điện thoại bấm gọi đi.

Điện thoại kêu vài tiếng nhưng không ai trả lời, vừa mới chuẩn bị tắt máy, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói: "Alo."

Nhàn nhạt tiếng nói, có chút lạnh nhạt cùng xa cách, cùng người kia trong trí nhớ, vô cùng giống nhau. Chu Viện Viện thử kêu một tiếng: "Tô Nghi?"

Tô Nghi cứng người tại chỗ, tay chân lạnh lẽo.

Cô đứng dưới ánh nắng gay gắt, khí lạnh từ bàn chân đi lên, miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh lại: "Tôi là Tô Nghi."

"Thật là cậu sao?" Chu Viện Viện nói: "Tớ vừa nghe giọng cậu liền biết, cậu vừa mới tới khoa thần kinh à? Tớ là Chu Viện Viện, cậu còn nhớ rõ không?"

Tô Nghi muốn nói lại nghẹn trong cổ họng, cố nói ra tiếng, lại bị bóp chặt yết hầu, cuối cùng đáp: "Nhớ rõ, nhà tớ đột nhiên có việc nên phải đi về."

"Ồ, chuyện chướng ngại kích ứng cấp tính là như thế nào?"

Trên hồ sơ có viết chướng ngại kích ứng cấp tính, Chu Viện Viện nói tiếp: "Này cũng không phải là việc nhỏ, vấn đề tâm lý rất quan trọng, nếu có thời gian qua đây tớ kiếm tra cho."

Tô Nghi dừng một chút: "Ừm, tớ biết rồi."

Treo điện thoại, Tô Nghi ngồi yên ở ghế, tay ấn đầu, rất đau, bên tai là tiếng xe bóp còi vang vọng, dần dần to hơn, đột nhiên phanh một tiếng!

Cô kinh sợ mặt tái nhợt, màng tai phình phình chấn động, tiếng vù vù sắp làm đầu cô cũng muốn nổ mạnh.

Ký ức không hề báo trước đè ép trở về, kí ức kéo như tơ lột kén về hình ảnh Chu Viện Viện, đột nhiên rõ ràng như vậy, hóa ra những chuyện đó, cô vẫn luôn không quên.

Lần đầu tiên gặp mặt, có lẽ trước cả khi gặp ở chỗ dán màn hình, sớm hơn.... sớm hơn...


Hứa Nhược Tinh lôi kéo tay Chu Viện Viện nói: "Đây là bạn gái của chị."

Đối diện, người con gái ấy khóc lóc thảm thiết, ánh mắt phẫn hận, chạy ra.

Cô cũng hấp tấp chạy đi, trong tay là bức thư chưa gửi, cô ngồi ở bờ sông thật lâu, vò bức thư ném xuống nước, bị nước bao phủ, giống như đoạn cảm tình ấy, bị ném vào một góc không người nào biết.

Nói với lòng rằng sẽ không quan tâm đến nữa, nhưng cô nhịn không được muốn quan tâm, Hứa Nhược Tinh thế nào, chị ấy cùng bạn gái... thế nào?

Đại học năm nhất gặp lại, cô không hề chuẩn bị, chỉ ở trong đám người nhìn một cái, liền phát hiện Hứa Nhược Tinh.

Bên người Hứa Nhược Tinh vẫn là Chu Viện Viện.

Tình cảm của hai người thật bền lâu.

Bền lâu đến làm cô ghen ghét, ghen ghét đến ốm nặng.

Sau khi ra nước ngoài cảm xúc chuyển biến tốt đẹp hơn không ít, sau đó cô biết, Chu Viện Viện cũng tới trường học đối diện cô. Cô hèn hạ lợi dụng quan hệ tiếp cận, muốn từ nơi cô ấy biết thêm càng nhiều thông tin về về Hứa Nhược Tinh.

Biết rõ không nên, nhưng căn bệnh tương tư cứ luôn tra tấn cô.

"Tô Nghi cậu biết không, Hứa Nhược Tinh thật sự rất thông minh, chị ấy lại đứng đầu khóa."

Cô biết.

Nhưng chỉ có thể làm bộ không biết.

"Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh thật sự rất đáng yêu."

"Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh hôm nay gọi điện thoại cho tớ."

"Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh nói nhớ tớ."

Tay Tô Nghi đang nắm khăn lụa vừa chọn được trong tiệm thời trang, quay đầu nhìn Chu Viện Viện.

Chu Viện Viện cười giống một thiếu nữ đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, cổ họng cô khô khốc: "Vậy khá tốt."

Chu Viện Viện rút lấy khăn lụa từ trên tay Tô Nghi hỏi: "Chiếc khăn lụa này đẹp thế? Tớ cảm thấy rất thích hợp với Hứa Nhược Tinh."

Phải không?

Cô cũng cảm thấy rất thích hợp.

Chu Viện Viện lấy qua ngắm: "Càng nhìn càng thích hợp."


Cô không nói chuyện.

Ý thức được Tô Nghi đã lấy trước: "Cậu cũng thích nó à?"

Nói xong đưa lại cho cô, Tô Nghi tiếp nhận: "Thích." Cô nói: "Tớ thực sự rất thích."

Chu Viện Viện không lấy khăn lụa, trên đường trở về, nói: "Thật hy vọng nhanh chóng được trở về."

Cô hỏi: "Trở về làm gì?"

Chu Viện Viện cười: "Cùng Hứa Nhược Tinh kết hôn, chị ấy nói vẫn luôn chờ tớ."

Một câu chọc phá tất cả mọi ảo tưởng của Tô Nghi, hóa ra hai người đã đến mức nói đến chuyện kết hôn rồi sao? Những tình cảm mà cô che giấu từ lâu, xấu xí dơ bẩn, chê cười bản thân chẳng biết xấu hổ.

Từ đó về sau, cô không có gặp lại Chu Viện Viện lần nào nữa.

Không nghĩ tới Chu Viện Viện còn nhớ rõ cô.

Tô Nghi cúi đầu, màng tai từng trận vù vù, bên tai thanh âm từ xa chuyển gần lại chuyển xa, cô nghe được có người gọi mình: "Tô Nghi... Tô Nghi...

Dường như ảo giác.

Bả vai bị người chạm vào, bên tai có người gọi: "Tô Nghi?"

Cô nâng đầu, thấy được Lê Thần.

Gương mặt Lê Thần thực tiều tụy nhìn Tô Nghi: "Em như thế nào lại ở đây?"

Tô Nghi cũng nhìn cô, chìm vào im lặng hai giây, thật lâu mới nói: "Tới thăm một người bạn."

Lê Thần tuy rằng tò mò Tô Nghi vậy mà có bạn ở bệnh viện, nhưng không hỏi nhiều, bản thân ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không có tâm tư đi chú ý người khác. Hai người ngồi xuống, nắng gắt treo ở không trung, phơi đến quanh thân khô nóng choáng váng, hai người phảng phất không còn tri giác, vẫn ngồi ở trên ghế.

Thật lâu sau, Tô Nghi mới nhớ tới, hỏi Lê Thần: "Dì của chị thế nào rồi?"

"Vẫn khỏe." Nhìn Tô Nghi: "Chuyện ngày hôm qua, thực xin lỗi."

"Chị không nghĩ tới..."

"Không sao đâu chị cũng vất vả."

Có chút khách sáo, thái độ Tô Nghi nhàn nhạt.


Lê Thần hãm sâu ở thế giới của chính mình, không có phát hiện Tô Nghi khác thường, đang cúi đầu, nhìn đôi tay, trước kia mưu toan muốn vì Tô Ngộ Nhiễm che chở cả bầu trời, thật là mù quáng ấu trĩ ngây thơ lại chỉ có thể cười chính mình ngay cả bản thân đều không đứng dậy nỗi.

Tô Nghi thấy đáng vẻ Lê thần suy sụp mà xúc động, đột nhiên hỏi: "Muốn uống một chén hay không?"

"Được."

Hai người đi quán bar gần bệnh viện, giờ buổi chiều, không có nhiều người, bên trong an an tĩnh tĩnh. Lê Thần tiến vào hỏi Tô Nghi uống cái gì, Tô Nghi cũng không biết, cô nhìn về phía người phục vụ: "Có gì giới thiệu không?"

Người phục vụ lập tức tinh thần phấn chấn đưa ra ba bốn loại rượu ngon, Tô Nghi gật đầu: "Đều cho hết lên đi."

Lê Thần cũng không nói chuyện, ngồi ở đối diện Tô Nghi.

Hai người đều có tâm sự, Lê Thần dường như đột nhiên nhớ tới: "Nhược Tinh đâu?"

Tô Nghi suy nghĩ một lát: "Chị ấy nói đi công chuyện, cùng Triệu tổng."

Lê Thần nhớ tới chuyện nguyên liệu đặc thù, vồn dĩ là công việc của cô, hiện tại lại để Hứa Nhược Tinh đi làm.

"Bên này lập tức sẽ kết thúc, chị nhanh thôi có thể trở về đi làm."

"Không sao, trước hết chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe."

Giọng nói rất chậm, vẻ mặt nhàn nhạt, nâng một chén rượu, nghe được bên cạnh có người đến gần: "Tiểu thư..."

Tô Nghi quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt, sườn mặt căng chặt, quanh thân là cảm giác nồng đậm xa cách, lạnh như băng nhìn người tới.

Thanh niên mới lớn bị một ánh mắt của cô làm cho sợ hãi, chưa nói thêm lời gì.

Tô Nghi lạnh nhạt mở miệng: "Có việc gì?"

Chàng trai vội lắc đầu: "Không, không có việc gì."

Xám xịt chạy vội.

Lê Thần nhìn sang Tô Nghi, đột nhiên cười: "Em vừa rồi rất giống với dáng vẻ lúc chưa mất trí nhớ."

Tô Nghi cúi đầu, rũ mắt, uống một ly: "Em trước kia không mất trí nhớ, là bộ dáng gì?"

"Lạnh lùng." Lê Thần uống đến mặt ửng đỏ: "Lạnh lẽo như một khối băng, chị còn sợ Nhược Tinh không làm ấm được em."

Tô Nghi trầm mặc không nói.

"Hai người kết hôn, hơn hai năm rồi"

Tô Nghi nhìn ly rượu, màu hổ phách, theo động tác va chạm vào bên lý, tạo nên từng vòng làn sóng, cô gật đầu: "Ừm, hơn hai năm."

"Thật ra hai người trước kia, mọi người đều không tin, còn tưởng rằng là Nhược Tinh gạt mọi người."

Lê Thần dù sao trước đấy cũng không tin, cười ngây ngốc, hiển nhiên có chút vẻ say rượu, uống quá nhanh, một chút ngơi nghỉ cũng không có, muốn không say cũng khó.


Chính là Tô Nghi không có say.

Cô cúi đầu: "Tại sao lại nói thế?"

"Bởi vì Nhược Tinh, cô ấy trước kia...." Phảng phất là chốt mở, đột nhiên dừng lại, Lê Thần đập trán: "Chị lại đang nói hươu nói vượn."

Tô Nghi giương mắt nhìn, yên lặng uống rượu, không đuối theo hỏi.

Trước kia cái gì?

Trước kia cùng Chu Viện Viện có quan hệ sao?

Cô đều biết.

Cô thậm chí biết trước khi kết hôn, mình còn cho Hứa Nhược Tinh cơ hội đổi ý.

Tô Nghi bưng cái ly, uống một ngụm, di động vang lên, trên đùi thấy rung rung, cô cầm lên nhìn, là Hứa Nhược Tinh. Nắm chặt di động, toàn thân cô căng thẳng, vốn bị cồn làm mặt ửng đỏ giờ phút này lại trắng bệch.

Hứa Nhược Tinh gọi hai cuộc liên tiếp không thấy ai trả lời, liền nhíu mày, trong lòng nảy lên bất an, vừa mới chuẩn bị gọi cuộc thứ ba, điện thoại có người trả lời, giọng nói của Tô Nghi truyền đến: "Alo."

Một chữ, làm buông hết thấp thỏm trong lòng,

"Đang làm gì vậy?"

Tô Nghi đưa mắt về Lê Thần, đáp: "Ở bên ngoài." Dừng một chút, lại nói: "Cùng Lê Thần uống rượu."

"Uống rượu?" Hứa Nhược Tinh hỏi: "Ở đâu?"

"Gần bệnh viện."

"Chị lập tức qua đây."

Hơi hơi hé miệng, điện thoại đã cắt đứt, cô gửi định vị cho Hứa Nhược Tinh, bưng lên cái ly trước mặt, buồn rầu uống vào mấy chén.

Lê Thần dựa vào ghế, tâm trạng hãm sâu, không hé răng.

Bốn phía rất ồn ào, người dần dần nhiều lên, nhưng Tô Nghi lại cảm thấy yên tĩnh, những âm thanh ấy giờ phút này cách cô rất xa rất xa. Bên tai không nghe được bất cứ âm thanh gì, dường như nhét vào tai rất nhiều rất nhiều bông, ngăn cách hết tất cả thanh âm bên ngoài.

Cô uống một ly tiếp theo một ly, không uống được mấy chén, sàn nhảy có người lắc mông bắt đầu đong đưa, cô vẫn luôn nhìn về phía cửa.

Một lúc lâu sau, một người bước vào từ cửa, mặc áo sơ mi màu xám cùng váy công sở màu chì, đi trên giày cao gót, dáng người cao gầy, mái tóc vén ra sau tai, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Người vừa vào cửa cũng đã có rất nhiều người thấy được, bốn phía ngo ngoe rục rịch, rất nhiều người muốn đến gần, ánh mắt đều rơi trên người Hứa Nhược Tinh.

Mặc kệ khi nào, chỉ cần Hứa Nhược Tinh xuất hiện, luôn là tiêu điểm.

Tô Nghi cũng nhìn.

Trong trí nhớ gương mặt ấy dần dần rõ ràng, cùng trước mặt người kia chuẩn bị tới gần, từng chút dung hợp lại, giày cao gót đạp trên đá cẩm thạch, cũng dẫm vào trong lòng Tô Nghi.

Cô thấy hốc mắt ấm áp, khóe mắt đỏ lên.

Hứa Nhược Tinh, đã lâu không gặp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận