Nhân Gian Tham Niệm

Tô Nghi nói giọng nhẹ nhàng, nhàn nhạt, dường như là đang hỏi Hứa Nhược Tinh, lại dường như là đang thì thầm thủ thỉ: "Em có thể trói chị lại không?"

Trói lại, chỉ thuộc về một mình cô.

Kéo một đầu khăn lụa trong tay, Hứa Nhược Tinh bị bắt nằm ở trên giường, đôi tay đã bị Tô Nghi đẩy qua đỉnh đầu, Tô Nghi cúi đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, cặp mắt thâm trầm, âm u.

Hứa Nhược Tinh cảm thấy Tô Nghi đã say, nhưng đêm nay vẻ say rượu cùng trước kia cũng có chút khác biệt. Từ trước Tô Nghi cho dù có say, cũng rất dịu dàng mềm mại, đêm nay cực kỳ mạnh bạo.

Dường như không cho phép Hứa Nhược Tinh chối từ.

Không nghe được Hứa Nhược Tinh trả lời, cũng không động đậy, nhìn thẳng vào mắt Hứa Nhược Tinh như vậy.

Hứa Nhược Tinh phát hiện ánh mắt cũng khác biệt so với trước kia. Lúc trước, khi Tô Nghi nhìn thẳng nhưng đáy mắt luôn mang theo ý cười, mị nhãn như tơ, đuôi mắt hơi hơi cong lên. Hoàn toàn là một bộ dáng mau tới hôn em, cùng em đắm chìm trong men say tình yêu.

Hiện tại bị Tô Nghi thẳng thừng nhìn chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, khóe môi giật giật.

Tô Nghi lại tới gần một ít, tay đặt ở cằm Hứa Nhược Tinh, sau đó ngón tay thon dài lướt nhẹ qua, dừng ở trên cổ, như một lưỡi dao sắc bén, cởi bỏ cúc áo.

Cởi bỏ từng khuy từng khuy một.

Ngón tay hơi lạnh lẽo lại mang đến độ ấm cực nóng, Hứa Nhược Tinh có chút mất tự nhiên giật giật lưng, áo sơ mi đã kéo ra hiện lên nếp nhăn. Tay Tô Nghi vòng đến phía sau lưng Hứa Nhược Tinh, giúp Hứa Nhược Tinh cởi bỏ trói buộc.

Hứa Nhược Tinh trong tư thế đôi tay để qua đầu, bị Tô Nghi đè ép hơn một giờ, trong ngoài đều bị hôn rất tinh tế, da thịt phiếm hồng, có chút dấu vết khó có thể che lấp, ở dưới ánh đèn không tính quá sáng ngời hay quá tối tăm, càng hiện lên vẻ kiều diễm.

Hứa Nhược Tinh cảm thấy Tô Nghi đêm nay uống say, hơn nữa say không nhẹ.

Tô Nghi cũng không biết chính mình có phải say hay không, cô giống như đi vào một cái ngõ cụt. Nhưng cô không nghĩ sẽ đi ra ngoài, không chỉ không muốn ra, còn muốn vây giữ Hứa Nhược Tinh trong ngõ nhỏ.

Hai người cùng nhau.

Hứa Nhược Tinh săn sóc đón ý tung hứng với Tô Nghi, chờ Tô Nghi ngủ rồi mới tự mình cởi bỏ khăn lụa, cổ tay nơi đó bị vệt đỏ do siết chặt, có chút ứ máu. Vừa chạm vào hơi nhức đau, định cất khăn lụa vào ngăn tủ, đột nhiên thấy vệt đỏ trên cổ tay chính mình có chút dễ lộ, lại dùng quấn ở trên cổ tay, thắt cái nơ con bướm.

Thật trẻ con.

Hơn nửa đêm bật cười bởi hành động trẻ con vô tri của chính mình, quay đầu ôm Tô Nghi, cũng không thu dọn, liền như vậy ngủ say giấc.

Tô Nghi bỗng bừng tỉnh.

Tiếng nổ mạnh quen thuộc vang lên ở bên tai, đột nhiên ngồi dậy, trời đất quay cuồng, choáng váng mãnh liệt. Ngoài cửa sổ vang vọng tiếng còi như cấp cứu, lại như có tiếng nói thầm bên tai.

Hung hăng vỗ vỗ đầu, lỗ tai chen chúc muốn nổ mạnh!

Ghê tởm, buồn nôn.

Xốc chăn vọt vào trong phòng vệ sinh.

Hứa Nhược Tinh nghe được tiếng mở cửa lập tức mắt ra, không thấy Tô Nghi đâu, vội xuống giường, khoác thêm áo ngủ, đến phòng vệ sinh thấy cửa đóng chặt, gõ gõ: "Tô Nghi?"

Tô Nghi ghé vào bên cạnh bồn cầu, hô hấp rối loạn, tận lực đè cho giọng nói bình thường: "Một lát nữa em ra ngay."

Nghe được giọng nói của Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh yên tâm.

Trở lại trong phòng, đơn giản thu dọn một phen, kéo bức màn ra, ánh mặt trời chiếu vào, sáng sớm đã bắt đầu oi bức, phòng điều hòa nhiệt độ thấp, bên ngoài nóng bức bên trong mát mẻ, đứng cạnh cửa sổ có hơi rùng mình.

Vừa quay đầu, phát hiện Tô Nghi đứng ở cửa.

"Sao rồi?"

"Ừm." Tô Nghi gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt, từ tủ cầm quần áo ra: "Em đi tắm rửa."

"Buổi sáng em muốn ăn gì?"

Tô Nghi cúi đầu: "Thế nào cũng được."

Hứa Nhược Tinh không biết làm nhiều món, cũng không muốn làm, dứt khoát đặt cơm hộp. Tô Nghi tắm rửa, bản thân cũng vào phòng vệ sinh khác tắm rửa. Cổ tay đụng vào nước, kích thích làm da càng đau. Những dấu vết từ tối hôm qua không chỉ có không có mờ đi, ngược lại càng đậm hơn.

Tắm rửa xong Hứa Nhược Tinh khoác áo ngủ ra ngoài.

Tô Nghi còn chưa tắm xong, lắng nghe tiếng nước xôn xao, Hứa Nhược Tinh có cảm giác an toàn vô hình. Ngồi ở trên sô pha, nhận được Lê Thần gọi điện thoại đến: "Giữa trưa cậu đến đón tớ ở bệnh viện được không?"

"Làm sao vậy?"

"Buổi sáng tớ xử lý thủ tục xuất viện cho cô ấy, đại khái giữa trưa kết thúc. Cậu tới đón tớ, xe tớ đang ở công ty."

Hứa Nhược Tinh đồng ý: "Ừm, buổi sáng tớ muốn đi nhà máy, tiện đường đi bên kia đón cậu luôn."

Lê Thần không ý kiến treo điện thoại.

Buông di động, nghe được phía sau có tiếng động, Tô Nghi đứng ở nơi đó nhìn cô.

"Buổi sáng chị có đặt cháo rồi, một lát nữa giao đến."

Tô Nghi nhìn di động gật đầu, vào trong phòng sấy tóc.

Chuông cửa vang lên, Hứa Nhược Tinh ra mở cửa, tiếp nhận cơm hộp, gọi vào trong phòng: "Tô Nghi."

Tô Nghi đang sấy tóc, Hứa Nhược Tinh đi tới cửa, ngắm Tô Nghi bận rộn cũng không lên tiếng, quay ra nhà ăn ngồi xuống, múc cháo ra bát.

Sấy tóc xong Tô Nghi bước ra ngoài, phòng bếp bay mùi hương cháo nhàn nhạt, không phải rất đói bụng, nhưng vẫn là ngồi xuống ăn một chén.

Hứa Nhược Tinh nói: "Hôm nay chị lái xe đi."

Tô Nghi giương mắt: "Đi đâu?"

"Muốn đi đến nhà máy."

Tô Nghi không nói gì nữa, rũ mắt cúi đầu uống cháo.

Hứa Nhược Tinh cảm thấy thái độ của Tô Nghi rất lạ, nhíu mày, tới lúc lên xe cảm giác lạ lùng vẫn còn đó, Tô Nghi ngồi ở ghế phụ, không lên tiếng, luôn quay đầu ra ngoài cửa sổ xe.

Di động đột nhiên sáng lên, hiện lên một tin nhắn: "Tô Nghi, hôm nay có thể tới kiểm tra hay không?"

Người gửi tin nhắn chính là Chu Viện Viện.

Tô Nghi liếc mắt nhìn Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh hôm nay mặc đồ màu đen, ống tay dài, cổ áo cao, che khuất dấu vết trên cổ, xõa tóc, mái tóc xõa ngang ngực.

Không mang đồng hồ, cổ tay áo cài khuy, chỉ lộ ra một chút cổ tay trắng nõn, đôi tay đặt trên tay lái, sườn mặt nghiêm túc.

Tô Nghi suy nghĩ hai giây, trả lời Chu Viện Viện: "Được, giữa trưa tớ đến."

Sau khi tới công ty Tô Nghi xuống xe trước, đồng nghiệp cười chào hỏi: "Tô tổng giám, Hứa tổng."

Tiếng tiếp đón không ngừng vang lên, Tô Nghi hơi gật đầu, thái độ không nóng không lạnh.

Hứa Nhược Tinh đứng bên cạnh, cùng nhau lên thang máy, trong thang máy hơi đông, hai người đứng ở mép, không ai dám chen chúc vào, không gian cũng xem như rộng lớn, rất nhanh liền đến phòng thiết kế.

Tô Nghi nói với Hứa Nhược Tinh: "Em đi đây."

Bốn phía nhìn về Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi, đang cười trộm, vẻ mặt biểu cảm thỏa mãn được ăn cơm chó, Hứa Nhược Tinh đáp: "Ừm."

Tô Nghi ra khỏi thang máy.

Hứa Nhược Tinh phát hiện Tô Nghi có gì đó không thích hợp, nhưng không thể nói ra chỗ nào khác thường.

Trở về văn phòng, Tô Nghi sau khi ngồi xuống liền mở ra máy tính, ảnh màn hình là Hứa Nhược Tinh, vừa nhìn, tay cô run lên. Trước kia không đám cài đặt, thật cẩn thận giấu đi những tình cảm ấy. Hiện tại công khai xuất hiện ở trên màn hình của cô, tức khắc làm cô có cảm giác thẹn thùng khi bị nhìn thấy tất cả, đặc biệt là Hứa Nhược Tinh nhìn thẳng vào máy ảnh.

Dường như đang nhìn chính mình.

Xuyên thấu qua máy tính, xuyên thấu qua cô hiện tại, nhìn thấy bí mật sâu trong đáy lòng.

Cô giống như vai hề từ trước đến nay nhảy nhót ở trước mặt Hứa Nhược Tinh, không che giấu một chỗ nào.

Cúi đầu, nhanh chóng nhập vào mật mã, mở ra văn kiện, bao trùm lên màn hình.

Càng là lo lắng thì càng là bình tĩnh, càng thêm lạnh lùng xa cách.

Cô từ trước có thói quen mang lên mặt nạ, dựng lên bức tường vây, như áo giáp, một lần nữa mặc ở trên người, Tô Nghi thở phào một hơi.

Trợ lý gõ cửa tiến vào, mỉm cười ngọt ngào: "Tô tổng giám, chào buổi sáng."

Tô Nghi ngẩng đầu, nhàn nhạt đáp lại: "Chào em."

"Chị muốn uống cà phê? Hay là uống trà?"

"Cho chị một ly nước ấm."

"Vâng."

Trợ lý đi ra ngoài, Tô Nghi mở ra bản thảo thiết kế, nhận được thư từ Thẩm Như Tuyết, nói cho cô đã liên hệ với người mẫu hỗ trợ, chờ cô đưa thời gian.

Thời gian là giữa tháng, bộ sưu tập mùa hạ, Tô Nghi lúc trước đã cùng Hứa Nhược Tinh mở cuộc họp, lựa chọn kiểu dáng, chỉ chờ người mẫu bên này.

Hiện tại người mẫu đã mời được, cô nhìn thư điện tử, vẫn là liên hệ với Đào Nguyệt.

Đào Nguyệt ngây ngốc khi biết bản thân được lên sân khấu, đối với show diễn thời trang lần này của SX mọi người đều xôn xao, bao gồm mấy công ty khác đều nói S X thế mà dám ở thời điểm mấu chốt đi đắc tội Triệu gia. Show diễn thời trang lần này kiểu gì cũng thua lỗ loét mũi. Tuy nói quần áo là trọng điểm, nhưng người mẫu cũng không thể thiếu. Nếu không thì Triệu gia cũng sẽ không hoành hành lâu như vậy, chính là bá chiếm tài nguyên người mẫu tốt nhất.

Đào Nguyệt rất lo lắng, đặc biệt bên ngoài đồn thổi SX lần này khẳng định thua lỗ, đều đang chê cười công ty. Cũng muốn hỗ trợ liên hệ với các bạn, nhưng Tô Nghi nói không cần, vẫn luôn lo lắng canh cánh trong lòng. Hiện tại đột nhiên thông báo đã sắp xếp xong còn có tên mình trong danh sách lên sân khấu.

Đều đến lượt mình lên, sẽ không có gì đặc sắc lắm đi?

Đào Nguyệt áy náy muốn khóc.

Nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc để khóc đành cắn răng: "Yên tâm đi Tô tổng giám, em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt."

Nói nghiến răng nghiến lợi, thực dùng sức.

Tô Nghi cắt đứt điện thoại còn cảm thấy khó hiểu, cửa bị gõ vang.

"Mời vào."

Cửa mở ra, là Hà Khúc.

Hà Khúc trên tay bưng nước ấm: "Tô tổng giám, nước đây ạ."

Tô Nghi thấy thế dừng một chút, tiếp nhận cái ly: "Cảm ơn."

"Là em nên cảm ơn chị." Hà Khúc nói: "Không có chị cùng Hứa tổng, cũng không có em hiện tại, 10 giờ em bay, sợ một lát không kịp nói lời cảm ơn với chị thế nên tới quấy rầy chị trước."

"Không cần khách khí như vậy, là tác phẩm của em thuyết phục được các giáo sư của Desna."

Hà Khúc cúi đầu: "Vậy cũng là chị cùng Hứa tổng cho em cơ hội."

Tô Nghi hơi hơi hé miệng.

Xác thật, là hai người đã tạo ra cơ hội, Tô Nghi gật gật đầu.

"Cảm giác giống như em đang nằm mơ."

Nói ra cũng không có ai tin tưởng, không đến một tháng thời gian, cuộc đời Hà Khúc có một bước ngoặt lớn.

Tô Nghi hoàn toàn hiểu được cảm giác của cô ấy: "Lần sau gặp phải vấn đề gì, đừng ngớ ngẩn."

Hà Khúc gật đầu: "Em biết."

Trải qua lần này, suy nghĩ cởi mở hơn rất nhiều, Hà Khúc nghĩ đến ngày đó đứng ở trên sân thượng.

Nhìn sang Tô Nghi, có chút ngượng ngùng hỏi: "Tô tổng giám, có phải chị cũng cảm thấy em thật ngu ngốc không?"

Đang yên đang lành muốn dùng cách đau đớn kết liễu chính mình, hiện tại hồi tưởng, thật sự ngu xuẩn.

Tô Nghi nhìn Hà Khúc, ánh mắt trong veo, không biết là nhìn Hà Khúc, hay là xuyên thấu qua cô ấy để nhìn về ai, mở miệng: "Không cảm thấy vậy."

Cô nói xong, thanh âm mềm một ít: "Thật ra chị trước kia cũng gặp được vấn đề giống như em."

Cảm thấy đó là chướng ngại lớn nhất trong cuộc đời mà bản thân không thể nào vượt qua được, sau khi gặp phụ huynh, cô giáo cố ý vô tình tìm hiểu, bạn học như có như không bài xích cùng cô lập. Bùi Y Nhiên cùng Tô Trường Hòa lãnh đạm. Mùa hè năm đó như bị ngàn vạn mũi tên bắn lén, làm người cô đầy thương tích. Cô đứng ở trên sân thượng, nhìn xuống đám người ồn ào, dường như có cô hay không có cô không khác nhau.

Vẫn là có khác nhau.

Cô ở trong đám người, là quái thai không có cha mẹ.

Hà Khúc hơi kinh ngạc: "Chị cũng từng gặp phải vấn đề như vậy sao? Sau này thì sao?"

Tô Nghi ngẩng đầu.

Sau đó, cô nhận được một bức thư, là một người con gái viết, chữ viết xinh đẹp thanh thoát: "Chúng ta mỗi người đều là quái thai, chị cũng vậy! Chị là quái thai đến từ bầu trời, chị tên là ngôi sao nhỏ, chợt lóe sáng lấp lánh."

Ngày đó, cô được một ngôi sao nhỏ, chữa khỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui