Nhân Gian Tham Niệm

Thực xin lỗi ai? Cô sao? Hứa Nhược Tinh ngồi ở trên giường nhìn ra cửa, cô thiếu chút nữa bật người dậy chạy đến bên Tô Nghi, sớm muộn gì cũng bị Tô Nghi làm cho tức chết.

Di động ồn ào, không ngừng vang, Hứa Nhược Tinh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn, là điện thoại mẹ gọi tới. Nhắm mắt lại, vài giây sau mới hít thở bình thường, tiếp điện thoại.

Đầu điện thoại bên kia là giọng mẹ cô: "Nhược Tinh, gần đây có rảnh về nhà không?"

"Làm sao vậy ạ?"

"Chân ba con bị trật, nằm trên giường vài ngày, mẹ sợ công việc con bận nên không nói cho con, hôm nay ba con hỏi tới, con nếu có rảnh cuối tuần trở về nhìn xem."

Hứa Nhược Tinh nghe xong kéo kéo áo ngủ: "Bị trật từ lúc nào vậy mẹ?"

"Mấy ngày hôm trước." Mẹ cô nói: "Không phải rất nghiêm trọng, con đừng quá lo lắng."

"Như thế nào không nói cho con? Chân trật nói cho con biết bộ rất khó sao? Ba mẹ bệnh cũng không nói cho con?"

Một người hai người, đều thích lừa gạt cô như vậy sao?

Vốn dĩ cô đã rất bực mình, nghe được mẹ nói liền không khống chế được cảm xúc, hít sâu bình tĩnh vài giây mới nói tiếp: "Thực xin lỗi mẹ, một lát nữa con về nhà."

Mẹ cô đột nhiên không nhiều lời, chỉ là đồng ý: "Haizz, vậy trên đường lái xe chậm một chút."

Hứa Nhược Tinh buông di động, bực bội như vậy đều không giống cô, trước kia chê cười tính tình Lê Thần dễ dàng nổi nóng, không nghĩ tới cô cũng có một ngày như vậy. Cảm xúc nổi nóng thật không phải chuyện tốt gì, cô nằm ở trên giường, nhấc chăn lên che mặt. Bốn phía đen như mực, nghe được tiếng tim đập của mình, lý trí dần dần trở lại.

Lại xốc chăn lên, đôi mắt hồng hồng, cô sợ cha mẹ lo lắng, thay đổi quần áo xong còn trang điểm nhẹ che khuất dấu vết mỏi mệt.

Ngoài cửa đã không còn bóng dáng Tô Nghi, trong phòng vệ sinh cũng không có thanh âm. Hứa Nhược Tinh đến cửa phòng ngủ, bên trong lộ ra một chút ánh sáng, nhìn không thấy bóng dáng Tô Nghi. Cô muốn duỗi tay gõ cửa, tay nâng lên lại rũ xuống, xoay người rời đi.

Lúc lên xe, nhận được Lê Thần gọi điện thoại, hỏi cô buổi tối ngày kia có rảnh không,

"Làm sao vậy?"

"Là cuộc họp lớp, cậu quên rồi à? Trước đó tớ đã nói với cậu lớp trưởng tổ chức, lần trước đã báo với mọi người là cậu sẽ đi."

Hứa Nhược Tinh nhớ tới, xoa xoa huyệt thái dương: "Đã biết."

"Cậu về nhà sao?"

Hứa Nhược Tinh nhợt nhạt ừm một tiếng.

Lê Thần lại hỏi: "Nói chuyện với vợ cậu chưa?"

Hứa Nhược Tinh im lặng.

Là Tô Nghi căn bản không muốn nói, hồi tưởng lại chuyện ở nhà vừa rồi, còn rất không thể tưởng tượng. Tính tình cô chưa bao giờ thích cưỡng bách người khác, nói chuyện càng là không nhắc đến thì thôi. Cô cũng giống như Tô Nghi, trước kia cũng thích cất giấu cảm xúc của bản thân. Nhưng sau khi cùng Tô Nghi ở bên nhau, bị Tô Nghi lây lan, có chuyện thì sẽ nói thẳng hơn rất nhiều, không nghĩ tới hiện tại người cất giấu lại thành Tô Nghi.

Tô Nghi vừa khôi phục ký ức, cô liền không biết cô ấy đang suy nghĩ gì.

Tâm trạng lại lần nữa bực bội, ngực nặng nề khó chịu.

Lê Thần hoàn toàn hiểu Hứa Nhược Tinh: "Đừng nghĩ nhiều, có thể em ấy chỉ là không muốn cậu lo lắng."

Nói ra tới lời an ủi, nhưng chính mình cũng không tin.

"Ừm tớ ngắt máy đây."

Treo điện thoại cô nhìn về phía dưới người liên hệ, sau Lê Thần là Tô Nghi, ghi chú vẫn là 'Em bé làm nũng', ở trên giường rầm rì lại thích quyến rũ, thích nghịch.

Có lần hai người ở trên ban công làm, Tô Nghi vẫn luôn nói chân mềm muốn cô ôm về trên giường, như thế nào cũng không chịu tự mình đi nửa bước. Cô không có cách nào khác, mới vừa ôm đã bị Tô Nghi gắt gao dính lấy gọi 'Hứa Nhược Tinh', gọi không ngừng thành 'Tinh Tinh', cuối cùng cắn vành tai, giọng mềm như bông: "Chị là quỷ hẹp hòi."

Đúng, cô đúng là như vậy, cô vẫn luôn là như vậy.

Trong tình cảm, ích kỷ lại hẹp hòi.

Tô Nghi nói qua thích cô, hiện tại khôi phục ký ức, lập tức không thích sao?

Vậy thì cô ấy quả thật là thích cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Tay phải Hứa Nhược Tinh lái xe, tay trái gác ở cửa sổ xe, ngón tay để ở khóe môi, hơi hơi nghiêng đầu. Cô biết chính mình không nên miên man suy nghĩ nhưng Tô Nghi không thể không khiến cô suy nghĩ ngày càng nhiều, càng nghĩ càng phiền lòng.

Buổi tối ít xe đi lại, cô lái nhanh, một lát đã tới cửa nhà, trong nhà đèn sáng lên. Hứa Nhược Tinh ngồi ở trong xe thấy mẹ đứng ở vườn hoa đi tới đi lui.

Cô xuống xe, xách theo trái cây mua trên đường, mẹ nhìn thấy cô lập tức cười: "Đã về rồi à."

Nói xong nhịn không được nhìn phía sau, không thấy được Tô Nghi, lại nhìn nhìn trong xe.

"Tô Nghi đang bận, đêm nay còn đang tăng ca."

"Ừm, con đúng là, đừng làm cho con bé quá mệt mỏi, hiện tại đã mấy giờ rồi còn tăng ca?"

Hứa Nhược Tinh không nhẹ không nặng dạ một tiếng.

Hứa mẹ cầm lấy trái cây, cùng nhau vào trong, Hứa ba nghe được tiếng liền hỏi: "Nhược Tinh đã trở lại sao?"

"Đã trở lại đã trở lại." Hứa mẹ đi qua đó: "Thúc giục, thúc giục, thúc giục, con cái không phải đi làm sao?"

Cô bước vào trong, ba cô nằm ở trên giường, chân bị cố định, cô gọi: "Ba."

Hứa mẹ hỏi: "Có đói bụng không? Trong nồi còn có canh gà, mẹ múc cho con một chén nha?"

Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Con không..."

"Như thế nào cảm giác con gầy đi?" Hứa ba nói: "Uống một chén đi, mẹ con nấu một buổi trưa đấy."

Cô đành phải gật đầu: "'Dạ."

Sau khi Hứa mẹ đi phòng bếp, cô ngồi ở mép giường: "Ba làm sao lại trật chân?"

Ba cô giật giật bên chân không bị thương, đáp: "Không cẩn thận bị trật chân, không có gì đáng lo, chủ yếu là mẹ con đã lâu không gặp con cùng Tô Nghi, muốn tìm cái lý do gặp các con."

Ông nói tới đây hỏi: "Tô Nghi đâu?"

Hứa Nhược Tinh mím môi, dừng một chút: "Em ấy còn đang tăng ca."

Hứa ba gật đầu: "Vậy con lần sau dẫn con bé lại đây, mẹ con làm canh gà chính là nấu cho các con uống, buổi tối còn trở về không? Trở về dùng bình giữ ấm mang một phần cho con bé."

"Đêm nay không quay về."

Cô rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.

Hứa ba ừm một tiếng, ngoài cửa Hứa mẹ gọi: "Nhược Tinh."

Cô đi ra ngoài, trên bàn cơm có một chén canh gà.

Khi vừa mới bắt đầu lập công ty, mẹ luôn thích nấu canh gà cho cô, nói cô vốn dĩ ba bữa ăn không bình thường, còn không chăm sóc dạ dày, sớm hay muộn kiểu gì cũng bị bệnh. Hứa Nhược Tinh khi đó cảm khái sức khỏe bản thân, vậy mà không có vấn đề gì, sau này dọn ra ở riêng, cũng rất ít khi uống canh gà.

Hương vị vẫn giống trong trí nhớ, Hứa Nhược Tinh dùng cái muỗng khuấy đều, hơi nóng nghi ngút lượn lờ. Hứa mẹ ngồi ở đối diện, hỏi: "Nhược Tinh, con với Tô Nghi có phải mâu thuẫn gì rồi không?"

Lúc nãy gọi điện thoại, bà đã cảm thấy không thích hợp, tính tình của Hứa Nhược Tinh bà rõ ràng, sẽ không dễ dàng tức giận, như thế nào sẽ đột nhiên tức giận như thế?

Cô nắm cái muỗng, cúi đầu, hơi nóng làm đôi mắt vừa nhức lại mỏi: "Không có."

"Còn muốn gạt ba mẹ sao?" Hứa mẹ có chút không vui: "Mẹ chính là mẹ con, mẹ chẳng lẽ nhìn không ra sao?"

Hứa Nhược Tinh ngẩng đầu, im im, thừa nhận: "Dạ."

"Có vấn đề liền đi giải quyết, tình thế này dù chết nghẹn cũng không thể nói rõ ràng với nhau. Chuyện tình cảm, phải nói rõ ra và cùng thấu hiểu cho nhau."

Khuấy cái muỗng, cô uống một ngụm, cảm giác ấm áp lan tỏa, tức khắc ấm áp, cảm xúc cũng thoải mái hơn.

"Đã trễ thế này, buổi tối còn trở về không?"

Hứa Nhược Tinh rũ mắt lắc đầu, mẹ cô nói: "Mẹ đi thu dọn phòng một chút."

Bà đi vào trong phòng đổi vỏ chăn, Hứa Nhược Tinh uống xong canh cũng đi vào giúp, tủ quần áo mở ra, bên trong còn có rất nhiều quần áo cũ, ba mẹ cô luyến tiếc vứt đi, nhét ở ngăn tủ, gập lại chỉnh tề.

Cô giúp đỡ thu dọn xong nằm ở trên giường,

Hứa mẹ vỗ vỗ chân cô: "Đổi áo ngủ rồi ngủ tiếp."

Hứa Nhược Tinh ghé mắt sang bên cạnh, Hứa mẹ đứng dậy lấy áo ngủ, áo ngủ đều đặt ở phía trên. Cô không thường trở về nên đều cất vào đó. Nhìn một chút quần áo trong góc, cô đứng dậy, từ phía sau Hứa mẹ lấy ra một bộ áo ngủ màu lam, lôi kéo tương đối dùng sức, phía dưới áo ngủ cũng bị rớt xuống, là một bộ áo ngủ thỏ con.

Cô thấy áo ngủ rơi trên mặt đất, bất đắc dĩ: "Mẹ, áo ngủ này đã bao nhiêu năm trước, mẹ như thế nào còn giữ?"

"Đẹp mà! Bộ này đáng yêu nhất, mẹ nhớ rõ khi đó con vô cùng thích mặc."

"Đó là hồi con còn đi học."

"Hồi còn đi học thì làm sao vậy? Hiện tại không mặc được nữa?" Hứa mẹ nói không ngừng: "Mặc quần áo không phải quan tâm đến mặc thoải mái vui vẻ sao? Con hiện tại còn đang làm kinh doanh về quần áo đó."

Hứa Nhược Tinh vô cớ bị nói, cô nhấp môi, cầm lấy bộ áo ngủ trên tay Hứa mẹ, mũ còn treo hai cái tai, rất đáng yêu.

Nhớ rõ một năm kia, áo ngủ bán rất chạy, sau này kiểu dáng giống vậy nhiều đếm không xuể, tay cô sờ lên tai thỏ, đột nhiên nghĩ đến Tô Nghi.

Bộ này Tô Nghi sẽ thích.

Cô còn nhớ rõ Tô Nghi mua áo ngủ đôi cho cô, cũng là loại kiểu dáng này, có mấy lần Tô Nghi bắt lấy tai thỏ trên mũ cô, đè nặng trước ngực.

Hứa Nhược Tinh hỏi mẹ: "Áo ngủ này, ai tặng cho con vậy mẹ?"

"Con hỏi mẹ? Này không phải bạn học con tặng sao?"

"Cũng đúng, chuyện đã qua lâu, nhớ không được cũng bình thường." Theo sau nhìn Hứa Nhược Tinh: "Không biết máy quay có quay được hay không."

"Máy quay?"

"Ôi chao, trước kia con ăn sinh nhật, ba con luôn thích quay hình lại. Đến khi con lên đại học mới không ghi nữa, sau này còn nói làm quà cho lễ kết hôn của con kìa."

Chỉ là khi đó hai người cảm giác được không khí gần ngày kết hôn giữa Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi có chút không thích hợp. Ngày hôn lễ trông Hứa Nhược Tinh cũng không được vui vẻ vì thế cũng chưa tặng cho Hứa Nhược Tinh.

"Máy quay ở đâu ạ?"

"Ông ấy giữ, mẹ đi hỏi cho."

Hứa Nhược Tinh dạ một tiếng, chờ Hứa mẹ rời khỏi cô thay đổi áo ngủ, nằm trên chăn mới thay xong, ấm áp bao vây người cô, cũng giảm bớt mỏi mệt.

Hứa mẹ hỏi Hứa ba băng ghi hình ở đâu, lại đi tìm mười phút, rốt cuộc tìm được hộp đã đóng gói cất trong ngăn tủ, ghi lại cảnh khi cô còn nhỏ, cũng là đoạn ghi hình mà hai người thích xem lại nhất.

Trong phòng im ắng, Hứa mẹ đi vào thấy Hứa Nhược Tinh đã ngủ rồi, cười lắc đầu, gập áo ngủ con thỏ đặt về trong ngăn tủ, kéo chăn lên cho cô.

Lại đem hộp ghi hình vừa mới tìm ra đặt ở đầu giường Hứa Nhược Tinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui