Nhân Gian Tham Niệm

Hứa Nhược Tinh ngắm nhìn đồng hồ, dây đồng hồ màu lam nhạt, Tô Nghi biết cô rất thích màu sắc này, mặt đồng hồ là ngọc lục bảo, nạm kim cương rất nhỏ nhưng cũng rất lấp lánh. Ánh sáng rực rỡ lung linh lại không ảnh hưởng đến thấy việc rõ ràng thời gian, Tô Nghi thiết kế vĩnh viễn sẽ không làm người thất vọng, dù cho là quần áo hay là đồng hồ.

Vậy còn nhẫn thì sao?

Cô rũ mắt, nhìn đồng hồ thật lâu, thong thả mang ở trên cổ tay, đồng hồ vừa vặn, dây dán trên tay, cảm giác mát lạnh rất thoải mái.

Trợ lý gõ cửa: "Hứa tổng, đã đến giờ đi xưởng một."

"Đã biết." Hứa Nhược Tinh bỏ đồng hồ lại vào trong hộp, đứng dậy rời đi văn phòng.

Thang máy đến phòng thiết kế tạm dừng vài giây, có người đi lên, Hứa Nhược Tinh quét mắt nhìn phòng thiết kế, chưa thấy được Tô Nghi.

Tô Nghi đã ở hiện trường quay chụp, hôm nay quay chụp ngoài trời, ánh mặt trời có chút chói chang gay gắt.

Hôm nay phải chụp sáu bộ quần áo, tại hai địa điểm mà Tô Nghi một đêm không nghỉ ngơi, sắc mặt tái nhợt, dưới ánh mặt trời, gần như trong suốt.

Lam Lâm lại một lần thoa kem chống nắng, hỏi Tô Nghi: "Chị có cần thoa lại không?"

"Chị thoa rồi."

Tô Nghi vẫn luôn cúi đầu bận rộn, kiểm tra trang phục cần chụp, cổ áo, vòng eo, vạt áo, cùng quần.

Thấy trán Tô Nghi tất cả đều là hồ hôi, Lam Lâm nhịn không được cầm một tờ giấy, gọi: "Tô Nghi."

Cô khẽ nâng đầu hơi nhanh, trước mắt choáng váng hai giây, thân người chợt lảo đảo.

Lam Lâm ý thức muốn đỡ, Tô Nghi thấy động tác của Lam Lâm, trước một bước đè lại cổ tay người kia, cũng từ trên tay cô ấy cầm lấy tờ giấy, vẻ mặt nhàn nhạt: "Cảm ơn."

Phòng bị đủ cao, Lam Lâm có chút bất đắc dĩ: "Không có gì."

Tô Nghi sửa sang lại xong mới để trợ lý dẫn Lam Lâm đi quay chụp. Chờ Lam Lâm rời đi, cô bước một bước bị chững lại vài giây, chung quanh không khí loãng, tim đập chợt nhanh hơn, là tụt huyết áp. Tô Nghi chống thân người đi đến bên cạnh, ngồi xuống ghế.

Lê Thần mua đồ uống trở lại khu quay chụp, thấy Tô Nghi dựa vào ở bên cạnh ngồi, lại nhìn về phía Lam Lâm cách đó không xa, bước nhanh qua đó đưa một ly đồ uống cho Tô Nghi: "Sắc mặt em không tốt lắm, muốn trở về nghỉ ngơi không?"

"Em không có sao." Tô Nghi cầm lấy đồ uống, không phải đá lạnh, nhấp một ngụm: "Còn có hai bộ nữa là kết thúc, đợi lát nữa cùng nhau trở về."

"Em không thoải mái thì nghỉ ngơi, để Nhược Tinh nhìn thấy, sẽ đau lòng muốn chết."

Tô Nghi đang uống liền dừng tay, trong đầu đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, cô chớp mắt, nghe được cách đó không xa có người gọi Lê Thần, Lê Thần đứng dậy đi qua chỗ đó.

Cô ngồi vài phút, lấy lại tinh thần, lại bắt đầu đầu hòa mình vào công việc. Bộ cuối cùng này là Tô Nghi thiết kế, váy dài, màu lam nhạt, tà váy đến đầu gối, chất vải rất tinh tế, là chất liệu đặc biệt, không có tay áo, chỗ áo chữ V, cổ áo dùng song tầng thiết kế phức tạp, đường nét cố cùng xương quai xanh như ẩn như hiện.

Lam Lâm hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra một chút đường cong, đều hiện ra dụ hoặc cùng mị lực, trong nhiều bộ quần áo như vậy, cô thích nhất bộ này, mặc ở trên người cảm giác khác hẳn với những bộ khác.

Nhiếp ảnh gia dường như không cần để cô tạo đáng quá nhiều, chỉ là chụp hình như vậy đủ rồi.

Lê Thần nhìn mà cảm thán: "Bộ trang phục này thật đẹp! Bộ này doanh số khẳng định sẽ rất khả quan." Nói xong hỏi Tô Nghi: "Chất vải này, là chất liệu đặc thù à?"

Tô Nghi gật đầu: "Ừm, chất liệu đặc thù."

Lê Thần suy nghĩ tính toán ở trong lòng.

Quay chụp xong đã là hơn ba giờ chiều, Lê Thần mời mọi người đi uống trà. Tô Nghi làm tổng giám, không đi không được, cùng nhau vào tiệm cà phê.

Lam Lâm đang cùng người đại diện gọi điện thoại, điện thoại của Tô Nghi còn ở công ty sạc điện, có việc đều là liên hệ trợ lý, cũng không ảnh hướng quá lớn.

Lê Thần gọi xong trà chiều, nhìn thấy khách sạn đối diện nói: "Này, khách sạn ngay cạnh kìa."

Tô Nghi quay đầu nhìn theo, khách sạn không tính rất lớn, trung quy tạm ổn, cửa có hai con sư tử, cửa vào là cửa gỗ đỏ, rất có chút phong cách cổ điển.

"Muốn qua đó ăn cơm ạ?"

"Ngày mai đó, liên hoan lớp." Cô nhìn qua chỗ Tô Nghi: "Nhược Tinh không nói cho em à?"

Liên hoan lớp?

Cái muỗng trên tay Tô Nghi rớt xuống ly, phát ra một tiếng vang thanh thúy, ngây ngẩn cả người.

"Liên hoan lớp?"

"Đúng vậy, lần trước đi show diễn thời trang gặp được lớp trưởng cũ, muốn tố chức một chút. Thật nhiều người từ lúc tốt nghiệp xong không liên hệ, hiếm khi có một lần gặp mặt."

"Nhược Tinh chưa nói với em có thế là do bận quá."

Hoặc là bởi hai người gần đây cãi nhau.

Lê Thần khổ não suy nghĩ, hai người này khi nào có thể làm lành vậy?

Hiện tại nói một câu đều phải châm chước, quá mệt mỏi.

Tô Nghi gật gật đầu, chỉ là sắc mặt càng thêm tái nhọt.

Xưa nay ít nói, lạnh nhạt xa cách, ngay cả Lê Thần cũng không thấy quen, nhưng Lam Lâm thật ra đã quen. Thấy Tô Nghi như đi vào cõi thần tiên, Lam Lâm mở miệng nói mình sắp đi trao giải.

Tô Nghi nghe thế nhợt nhạt gật đầu, uống trà chiều xong, mọi người ở cửa chào tạm biệt.

Lam Lâm được công ty đón đi, Tô Nghi theo Lê Thần lên xe, xe là trợ lý lái, phía sau hai người ngồi không nói chuyện. Cô quay đầu nhìn bên ngoài, phong cảnh lướt qua trước mắt, không có gì đọng lại.

Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh chói tai bén nhọn, chọc đến màng tai, theo sau là vô tận ù tai, bốn phía tất cả âm thanh nghe không được. Tô Nghi nhắm mắt, bả vai có người nắm lấy, cô quay đầu, Lê Thần nói: "Suy nghĩ cái gì thế? Gọi em mấy câu rồi chưa thấy trả lời."

Gương mặt Tô Nghi trắng bệch, ù tai dần dần nhạt đi, âm thanh dòng xe cộ cùng tiếng còi không rõ ràng một lần nữa ở bên tai vang lên, cô nhìn về phía Lê Thần: "Cái gì?"

"Em làm sao vậy?"

"Không có việc gì, vừa mới phân tâm."

Lê Thần hoài nghi liếc nhìn một cái: "Hay là em về nhà trước đi? Trước đưa em trở về nhà nha?"

Tô Nghi rất muốn nói không cần, nhưng thân thể mệt mỏi đã tới cực hạn: "Em đi lấy di động...."

"Chị bảo Nhược Tinh mang về nhà cho em. Em về nhà ngủ một giấc ngon lành đi?"

Nhìn sắc mặt tái nhợt, Lê Thần còn thấy đau lòng, không biết còn tưởng rằng Tô Nghi còn đang bệnh gì khác.

"Dạ."

Lê Thần bảo trợ lý đưa Tô Nghi trở về trước.

Tô Nghi một mình về đến nhà, trống rỗng, mở điều hòa, gió lạnh thổi tới trên da thịt. Hôm nay là có chút mơ màng hồ đồ, tinh thần không phấn chấn, vỗ vỗ gương mặt, dùng nước lạnh rửa mặt, ngồi ở trên sofa.

Hứa Nhược Tinh muốn đi họp lớp.

Tin tức ập đến làm cô trở tay không kịp, cô ôm gối ngửa đầu nhìn, trước mắt một mảnh tối đen, chìm vào trong bóng tối. Cô vẫn đang có suy nghĩ ích kỷ, phải làm như thế nào mới có thể khiến Hứa Nhược Tinh không đi.

Hứa Nhược Tinh vừa mới chuẩn bị tan làm, Lê Thần kịp đến công ty, lấy di động đưa cho Hứa Nhược Tinh. Nhận ra là của Tô Nghi, sắc mặt Hứa Nhược Tinh khẽ biến: "Tô Nghi đâu?"

"Em ấy về nhà trước, di động để ở công ty, bảo cậu mang về." Lê Thần không yên tâm: "Sắc mặt em ấy rất không tốt, hôm nay trời nắng nóng, phỏng chừng bị cảm nắng, cậu trở về chăm sóc một chút."

"Bị cảm nắng?"

"Tớ đoán thế, dù sao rất không ổn."

Hứa Nhược Tinh lo lắng, gật đầu, nhận lấy di động trên tay Lê Thần, trước một bước rời đi công ty. Không trực tiếp về nhà, mà là đi đến tiệm thuốc trước, mua chút thuốc, suy xét đến Tô Nghi đêm nay khẳng định không ăn uống, lại mua thêm một ít cháo dinh dưỡng. Lên xe đặt ở trên ghế phụ, nhìn đến đồng hồ lộ ra cổ tay, ánh mắt Hứa Nhược Tinh mềm xuống.

Về đến nhà lúc sau, thấy Tô Nghi đang dựa trên sofa ngủ, sắc mặt quả nhiên theo như lời Lê Thần nói, thực tái nhợt. Trước mắt có quầng thâm, quần áo cũng không thay, vẫn là đồ đi làm. Ngày thường tuyệt đối không sẽ không như vậy, là quá mệt mỏi sao?

Hứa Nhược Tinh buông túi, tay chân nhẹ nhàng trở lại trong phòng, cầm chăn mỏng đắp lên trên người Tô Nghi, lại đặt cháo dinh dưỡng ở trong nồi giữ ấm, cuối cùng mới ngồi ở trên sofa ngắm nhìn Tô Nghi.

Mất trí nhớ cùng sau khi khôi phục trí nhớ rất dễ dàng phân biệt, thế nên mới hai ba ngày trong công ty liền truyền tai nhau Tô tổng giám thay đổi tính cách, dường như thay đổi thành con người khác.

Không phải thay đổi thành người khác, là vốn dĩ trước kia đã như vậy.

Tô Nghi trước kia, Hứa Nhược Tinh thật sự chưa bao giờ nhìn thấu, cũng không có ý muốn nhìn thấu. Nhưng hiện tại khác nhau, cô hiện tại muốn miệt mài theo đuổi Tô Nghi.

"Có người yêu thích trước kia thì làm sao? Có người từng yêu thích liền không thể lại thích người khác?"

"Hứa Nhược Tinh, chị nhất định đừng để em đi."

Hứa Nhược Tinh ánh mắt nặng nề, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Nghi ngủ say.

Tô Nghi giữa mày vừa động, ánh đèn chói mắt, lấy tay ngăn trở ánh sáng. Mở mắt ra lập tức thấy Hứa Nhược Tinh ngồi ở bên người, Tô Nghi sửng sốt, mở miệng: "Chị đã trở lại?"

Thanh âm rất trầm, lại nghẹn ngào.

Hứa Nhược Tinh ừm một tiếng.

Lấy lại tinh thần, Tô Nghi ngồi thẳng thân người, nghỉ ngơi một lát, tinh thần khá hơn nhiều, xoa dụi khóe mắt chua xót: "Em đi rửa mặt."

Hứa Nhược Tinh thấy Tô Nghi muốn đi: "Một lát nữa em uống cái này vào."

Tô Nghi rũ mắt nhìn thấy túi thuốc, Hứa Nhược Tinh giải thích: "Lê Thần nói em bị cảm nắng."

"Dạ."

Dõi theo Tô Nghi vào trong phòng vệ sinh, nhanh chóng truyền đến tiếng nước. Cô đứng dậy, chuẩn bị đi thư phòng lại nghe được chuông cửa vang lên, một tiếng rồi một tiếng chuông cửa. Hứa Nhược Tinh khẽ cau mày, đi qua, nhìn đến màn hình tối đen truyền tới giọng nói của bảo vệ: "Chào chị, là Tô tiểu thư phải không?"

Hứa Nhược Tinh mở miệng: "Có việc sao?"

"Tô tiểu thư, nơi này có một người bạn, nói là tới tìm chị."

Tìm Tô Nghi? Bạn của Tô Nghi? Ánh mắt Hứa Nhược Tinh trầm xuống, ánh mắt lạnh thấu xương, vừa định nói không gặp, dừng một chút nói: "Cho cô ấy vào!"

Bảo vệ đáp một tiếng, đưa người đi vào. Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa, nhìn phương hướng phòng vệ sinh, trong lòng ngọn lửa lại bắt đầu thiêu đốt, đốt làm khóe mắt cô đỏ lên. Bạn bè vậy mà còn biết đến địa chỉ nhà riêng của hai người?

Cô nắm then cửa, hít sâu.

Tô Nghi ra phòng vệ sinh thấy Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa: "Chị làm gì thế?". ngôn tình hoàn

Hứa Nhược Tinh quay đầu nhìn Tô Nghi đi đến bàn trà, cầm lấy thuốc cô mua cho, rót một chén nước nhỏ.

Còn chưa kịp mở miệng, tiếng chuông vang lên, cô liền mở cửa, ánh mắt dừng lại.

Ngoài cửa là Chu Viện Viện cũng sửng sốt, theo bản năng gọi: "Nhược Tinh?"

Nghe tiếng gọi mỏng manh, Tô Nghi quay qua phía cửa, trong tay cầm cốc nước rớt ở trên bàn trà, chia năm xẻ bảy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui