Trên xe buýt chẳng có mấy ai, Ngụy Hằng chọn một chỗ gần cửa sau rồi ngồi xuống.
Anh tháo găng tay ra, khẽ xoa bóp những ngón tay nhợt nhạt, lạnh băng vì dính nước mưa.
Xe buýt cứ đi rồi dừng, người xuống thì nhiều, người lên thì ít.
Qua hai điểm dừng, một người phụ nữ khoảng đầu bốn lên xe.
Ngụy Hằng nhìn bà bước chân nặng nề tìm chỗ vịn rồi ngồi xuống ghế đằng trước anh.
Lí do Ngụy Hằng để ý đến bà chính là vì vẻ ngoài héo hon, trông phờ phạc như thể bệnh tật lâu ngày không được chữa trị.
Ngoài ra còn có vết thương hiện rõ mồn một trên gương mặt bà.
Bệnh nghề nghiệp khiến anh mau chóng đưa ra đánh giá cho người phụ nữ này.
Từ mức độ sưng phù của những vết bầm tím trên bọng mắt, xương gò má, trán, và những vùng vết thương dưới da, cũng như hướng dùng lực của những vết thương, anh có thể đoán những vết thương trên mặt bà là do cùng một người gây nên, đã vậy còn là cũ mới chồng chéo lên nhau.
Lại là một người bị bạo hành gia đình...
Ngụy Hằng bất giác quan sát người phụ nữ ngồi đằng trước.
Người phụ nữ vừa lên xe đã đờ đẫn mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Da dẻ bà khô nứt, đôi mắt phủ một lớp mờ đục, hẳn là do bọng mắt sưng tấy đã tiết một lớp dịch lên nhãn cầu.
Dù trông bà có lẽ chỉ bị mấy vết thương ngoài da này, nhưng Ngụy Hằng nhìn ra được, con mắt phải mờ đục kia nếu không mau chữa trị thì rất có khả năng sẽ chuyển biến thành tăng nhãn áp, dẫn đến mất thị lực.
Trời mưa to còn ra ngoài thì chắc chắn là đã có mục đích sẵn, nhưng anh lại không thấy được bất cứ thứ gì như túi xách trong tay người phụ nữ này.
Trong tay bà chỉ cầm một cái ô mà vừa nhìn đã biết là hàng sản xuất đại trà.
Cái ô dựng ngược ngay bên cạnh ghế của bà.
Nước mưa đọng trên ô trượt dần xuống, men theo sàn xe nhấp nhô mà chảy ngược ra sau, chẳng mấy chốc đã chảy đến chân Ngụy Hằng.
Anh nhấc chân trái giẫm phải nước mưa lên rồi bắt chéo chân.
Nhìn cái ô vẫn đang không ngừng nhỏ nước, chỉ thấy được mấy chữ "Tập", "Húc" trên tán ô hơi lộ ra.
Một người phụ nữ bị bạo hành gia đình không đủ để gợi lên quá nhiều sự chú ý của Ngụy Hằng.
Không lâu sau anh đã dời sự chú ý khỏi bà mà suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi người phụ nữ xuống xe mới nhìn lướt qua bà.
Trời mưa đường trơn, xe buýt cũng giảm tốc độ, đoạn đường mười mấy phút đi hết hơn hai mươi phút.
Ngụy Hằng xuống xe, đứng trú dưới mái che của điểm dừng, ánh mắt nhìn về cục cảnh sát nằm chếch phía đối diện bên kia đường.
Tiếp đó anh xé mở bao thuốc, châm một điếu.
Vòng khói bất giác cháy đến tận cùng, anh ném đầu lọc đi rồi cất bước rời khỏi điểm dừng.
Lúc qua đường, Ngụy Hằng giơ tay tháo dây buộc tóc sau đầu.
Mái tóc đen hơi xoăn lập tức xòa xuống, độ dài ngang vai vừa phải, che đi một phần xương gò má cùng hai đường vai cổ thanh mảnh.
Một bà cụ nói giọng miền Nam đang nằm bò ra ngay cửa sổ phòng bảo vệ ở cổng cục.
Có lẽ do lãng tai, sợ người khác không nghe rõ nên bà nói rất to.
Lúc Ngụy Hằng đi qua đã nghe được hết lí do bà đến đây, bà nói rằng ở con phố phía Tây ga tàu có rất nhiều cô gái chèo kéo khách bán dâm, muốn cảnh sát đến xử lý.
Bảo vệ lớn tiếng khuyên bà tìm đến sở cảnh sát chịu trách nhiệm khu vực ga tàu, không hề để ý thấy sau lưng bà có một người đàn ông cao gầy đã đứng đó từ bao giờ.
Người đàn ông không che ô, cũng chỉ yên lặng mà đứng đó ngâm mình dưới mưa.
Thoạt trông thấy gương mặt trắng bóc cùng mái tóc dài đến vai, bảo vệ tưởng đây là một cô gái, nhìn kỹ ngũ quan mới phát hiện ra đây là một người đàn ông vô cùng anh tuấn.
"Cậu đến có việc gì không?".
Bảo vệ tránh bà cụ đi mà hỏi anh.
Ngụy Hằng đưa cho ông giấy tờ chứng minh, đáp: "Tôi đến tìm cục trưởng Lưu".
"Cậu đợi chút để tôi kiểm tra".
Bảo vệ lấy điện thoại nội bộ gọi cho văn phòng cục trưởng, nhưng bà cụ không ngừng quấy rầy ông, còn nổi đóa mà túm lấy tay bảo vệ như muốn kéo ông ra ngoài, khiến ông không có cách nào nói chuyện được với cục trưởng.
Đúng lúc bảo vệ đang khổ sở không thôi thì một cô gái cầm chiếc ô màu xanh lá đã giải cứu ông khỏi tình cảnh xấu hổ này.
Đây là một cô gái rất xinh đẹp với mái tóc ngắn năng động.
Cô bước đi rất khẽ, mãi đến khi chiếc ô che trên đầu thì Ngụy Hằng mới nhận ra cô gái này đang đứng bên cạnh mình.
Cô gái cầm mấy túi cơm hộp, nói với bảo vệ: "Không cần kiểm tra đâu, tôi dẫn anh ta vào".
Vóc dáng cô gái mảnh mai, dong dỏng cao, đứng cạnh Ngụy Hằng cũng không thấp hơn là bao.
Đường nét gương mặt cô tạo nên cảm giác lạnh lùng, còn có chút khó gần, thuộc kiểu người mà đàn ông chỉ nhìn một lần sẽ không dám trắng trợn nhìn đến lần thứ hai.
Ngụy Hằng nói cảm ơn với cô, sau đấy anh chủ động cầm ô, hai người cùng sánh vai đi về phía tòa nhà văn phòng của cục cảnh sát.
Đang đi, cô gái chỉ dửng dưng đánh giá lướt qua rồi chìa tay trái, nói bằng chất giọng còn lạnh nhạt hơn cả anh: "Thẩm Thanh Lam".
Ngụy Hằng nắm lấy ngón tay cô rồi mau chóng thả ra, đáp: "Ngụy Hằng".
"Anh là trợ lý của giáo sư Trần sao?".
"Phải".
Cuộc hội thoại chấm dứt, chẳng ai có ý muốn hiểu hơn về người kia.
Hai người im lặng đi thẳng vào tòa nhà.
Thẩm Thanh Lam nhắc anh văn phòng cục trưởng ở tầng sáu rồi biến mất ở đoạn rẽ cầu thang.
Ngụy Hằng một mình đi lên tầng sáu, suốt chặng đường anh không ngừng đi lướt qua các nhân viên cảnh sát.
Có hai, ba người tò mò mà nhìn anh, nhưng đa phần đều coi như không nhìn thấy.
Bên trong tòa nhà cục cảnh sát bận rộn nhưng có trật tự, sẽ không vì một người ngoài mà ảnh hưởng đến nhịp độ công việc đã có từ lâu.
Cánh cửa văn phòng cục trưởng hé mở một nửa, Ngụy Hằng đứng ngoài cửa, lần đầu tiên gặp gỡ vị cục trưởng Lưu Thanh Bách này.
Thân hình Lưu Thanh Bách cao đô, vạm vỡ, gương mặt góc cạnh, trên trán không một nếp nhăn, cái trán trơn bóng, nhẵn thín giống như từng được ngọn lửa liu riu tỉ mẩn đốt cháy.
Độ tuổi quá nửa trăm khiến ông trông giống như một vị tướng già chinh chiến trên chiến trường.
Lúc Ngụy Hằng gõ cửa phòng, ông đang đứng sau bàn làm việc xem tài liệu.
Một tay ông cầm điếu thuốc, một tay cầm tài liệu cách ra xa, cặp kính lão ngay ngắn trên sống mũi.
Dù năm tháng khiến vẻ ngoài của ông càng thêm rắn chắc, nhưng vẫn không thể chống cự lại sự tàn phá của chứng viễn thị.
Ngụy Hằng cười nói: "Cục trưởng Lưu".
Lưu Thanh Bách quay sang nhìn người trẻ tuổi đứng ở cửa, cố hết sức nhớ ra anh là ai chỉ trong vài giây.
Tiếp đó ông tháo kính, cười nói: "Vào đi, đúng lúc tôi đang xem tài liệu của cậu".
Từ trước khi Ngụy Hằng đến, tất cả giấy tờ chứng thực đều đã được bàn giao xong hết.
Cuộc trò chuyện của anh và Lưu Thanh Bách rất thuận lợi, rất ngắn gọn.
Cục trưởng Lưu chỉ nói đến giáo sư Trần, nói đến sự tin tưởng đối với gợi ý của giáo sư Trần.
Sau đó nhắc đến mấy đồng tiền lương của anh thì phất tay, bảo anh xuống tầng báo cáo công tác.
Đúng lúc Thẩm Thanh Lam đi qua, ông gọi cô lại: "Tiểu Thẩm, dẫn Tiểu Ngụy đi làm quen xung quanh, gặp mặt đồng nghiệp đi".
Thẩm Thanh Lam thấy cấp trên vẫn là dáng vẻ chẳng mặn nhạt gì như cũ, đứng ở cửa nói: "Vậy tôi dẫn anh ta đi loanh quanh thăm thú, mà đội trưởng Hình vẫn chưa về đâu".
"Ừ, Hình Lãng về thì bảo cậu ta lên tìm tôi".
Cứ như thế, Thẩm Thanh Lam dẫn đồng nghiệp mới đến đi từ tầng một lên tầng bốn, đi khắp các phòng ban một lượt.
Lúc lên đến văn phòng đội trưởng ở tầng bốn, cô đứng ngoài hành lang, nói: "Đây là văn phòng của đội trưởng của chúng tôi, phòng dưới tầng kia là của đội phó.
Đội phó gần như không lo chuyện gì hết, sau này anh sẽ giáp mặt trò chuyện với đội trưởng nhiều hơn.
Giờ đội trưởng Hình chưa về, tôi dẫn anh đến phòng làm việc của anh xem qua, lát nữa anh ấy về rồi thì gặp mặt sau".
Ngụy Hằng ngẩng lên nhìn tấm biển in chữ "Văn phòng đội trưởng" gắn trên cửa rồi mới gật đầu, đi theo cô.
Đúng lúc này cả hai nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ầm ĩ vang lên từ dưới tầng.
Các nhân viên cảnh sát dù bận nhưng từ lúc anh đến đây đến giờ chưa thấy người nào dám nói chuyện to tiếng, ai nấy đều cắm cúi làm việc của mình, giao tiếp với đồng nghiệp cũng điều chỉnh ở âm lượng bình thường, rất có tính kỷ luật của một cơ quan thi hành pháp luật.
Nhưng lúc này tiếng ồn truyền đến từ dưới tầng đã phá vỡ lớp vỏ trong suốt bao lấy toàn bộ bên ngoài tòa nhà.
Hai tầng lầu trên dưới lập tức trở nên ồn ào, bầu không khí cũng thay đổi hoàn toàn.
Ngoài anh ra thì tất cả mọi người đều đã quen với sự thay đổi này, vẻ mặt không một chút khác lạ.
Thẩm Thanh Lam lắng nghe tiếng nói chuyện của mấy người đàn ông dưới tầng, cô lười biếng dựa vào tường, khẽ gẩy phần móng tỉa tròn gọn gàng của ngón trỏ, nói: "Về rồi đấy, chúng ta ở đây đợi đi".
Giống như dự đoán được tầng lầu này sắp sửa sẽ đầy người đi qua đi lại, Ngụy Hằng bước một bước sát vào chân tường, mắt nhìn về phía cầu thang.
Chẳng mấy chốc, vài người đàn ông mặc cùng một kiểu áo mưa màu đen, mang theo ồn ào từ tầng ba lên.
Người đàn ông đi đầu thân hình cao ráo nổi bật, tay cầm bộ đàm nói chuyện với đầu bên kia: "Đường tỉnh lại làm sao? Rồi rồi, tôi cho hai xe đến giúp mọi người mở đường, mau lôi người đi viện đi...!Tìm chỗ nào yên yên rồi nói! Không nghe thấy? Thiên tài ơi cho nhân viên kỹ thuật của các ông đến cài thêm một tuyến cáp nữa đi!".
Người đàn ông dẫn đầu hơi cúi đầu nên Ngụy Hằng không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ nhìn thấy hai hàng lông mày xoắn chặt, cùng sự hung dữ khiến người ta lùi bước tỏa ra từ đôi mắt đen thẳm đang thiếu kiên nhẫn.
Ngay khi người này lộ diện, tầng lầu vốn đang tĩnh lặng quả nhiên lập tức trở nên bận rộn, cửa phòng làm việc của vài phòng ban không hẹn mà mở ra cùng một lúc, các cảnh sát hình sự lần lượt hô lên.
"Đội trưởng Hình, viện kiểm sát bảo chúng ta mau chóng điều tra rõ ràng vụ vành đai phía Tây có công trường xây dựng chiếm đất trái phép, sập giàn giáo gây chết người".
Hình Lãng dừng bước, hắn vẩy nước dính trên bộ đàm, quay lại nhìn nhân viên cảnh sát kia, nhíu mày mất kiên nhẫn nói: "Còn điều tra cái gì nữa? Điều tra nhà thầu với giám đốc dự án uống mấy tăng, gọi những món gì à? Hay là nói những gì gọi bao nhiêu em? Bên công tố bảo chứng cứ không đủ thì tự đi mà tìm, chỉ cần lấy lại được mấy cái mạng đó thì thằng nào dám nói gì".
Bên này vừa xong, bên khác đã nói: "Sếp, đường cao tốc đoạn 103 bị mưa lớn làm sạt lở, dẫn đến tai nạn giao thông liên hoàn, bên an ninh bảo chúng ta cho mấy người đến hiện trường giúp đỡ".
"Khỏi lo vụ đó, tôi đang bàn bạc với đội cảnh sát vũ trang rồi".
Hình Lãng cởi áo mưa ướt sũng ra cầm trong tay rồi đi về phía văn phòng, hắn lấy bộ đàm nói vài câu: "Tôi nói là thêm một tuyến cáp nữa! Thêm một tuyến cáp đơn nữa, cáp đơn! Tôi nghe được phía mấy người còn ầm hơn cả đại nhạc hội nữa!".
Khoảng cách kéo gần, Ngụy Hằng ngửi thấy trên người Hình Lãng mùi xăng dầu đặc trưng do ngồi trong xe kín một thời gian dài, cùng mùi khói thuốc đậm đặc mà ngay cả lớp áo mưa cũng không che lại được.
Hình Lãng giống như một cơn gió lạnh lướt ngang, đi qua Ngụy Hằng vào thẳng văn phòng của mình như thể không hề nhìn thấy anh.
Thẩm Thanh Lam bước đến gõ mấy cái lên cửa phòng, đang chuẩn bị mở lời thì bị người bên trong giành trước: "Cô dẫn Tiểu Lý đến tòa án một chuyến đi".
Hình Lãng treo áo mưa lên giá treo rồi bước đến chỗ máy nước rót một cốc nước nóng.
Hắn thổi bớt hơi nóng, nói tiếp: "Lúc nãy bên tòa gọi, họ Ngô đột nhiên chối tội ngay trên toàn, còn đổi lời khai nữa, cô đi xem thế nào đi".
Thẩm Thanh Lam nhíu mày, lạnh lùng nói: "Mọi người đều biết thừa mưu đồ xấu xa của lão khốn này, thế mà lão còn đổi lời khai ngay trước tòa, chắc chắn là đi vái lạy Bồ Tát rồi".
Hình Lãng uống một ngụm trà nóng, nước trà nóng bỏng trôi xuống theo họng khiến hắn không khỏi nhíu mày, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Có khó khăn gì không? Không làm được thì tôi bảo người khác".
Thẩm Thanh Lam hừ lạnh đầy khinh thường, "Không sao, nếu lão đã không muốn đền bù tội lừa tiền vậy lần sau cho lão chết trên tòa luôn, như thế lão mới biết cái lợi khi phạm tội lừa đảo!".
Hình Lãng khẽ liếc một cái, biết rõ cô chuẩn bị dấn thân sâu hơn để kéo kẻ này vào tội nặng hơn nữa, ý đồ cho lão một đạp ngã xuống vực sâu không ai cứu nổi.
Hình Lãng đã quen với tác phong làm việc của cô, hắn phất tay ý bảo cô mau đi đi.
Tiếp đó đặt cốc trà lên bàn uống nước cho nguội bớt rồi bước đến tủ tài liệu cạnh cửa sổ.
Thẩm Thanh Lam chưa đi vội, cô nhìn vẻ mặt u ám của hắn, hỏi: "Anh có nghỉ ngơi hẳn hoi không đấy?".
Hình Lãng lấy từ túi quần ra một bao thuốc lá, hắn rút một điếu, châm lửa rồi ngậm trong miệng.
vừa tìm hồ sơ vừa đáp: "Mưa to nên tất cả các chuyến bay đều bị hủy, tôi với Tiểu Từ chỉ đành lái xe từ Ngân Giang về.
Còn chưa vào trong nhà đã bị kéo đến hiện trường vụ sạt lở trên cao tốc.
Chẳng chợp mắt được chút nào, clm còn chưa tỉnh rượu nữa".
"Tiểu Từ cũng uống rượu?".
"Không, tôi cho cậu ta về nhà nghỉ ngơi rồi".
"Anh uống với ai?".
"Còn ai vào đây nữa, tên Sở Hành Vân đấy".
Lúc Thẩm Thanh Lam định rời đi mới nhớ đến Ngụy Hằng đứng ở cửa hồi lâu, cô vỗ trán, "Suýt thì quên".
Nói rồi lại quay vào trong, "Đội trưởng Hình, đây là cố vấn cục trưởng Lưu mời về".
"Bịch" một tiếng, một chồng tài liệu dày nặng bị ném xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề.
Hình Lãng đang định ngồi xuống nhặt lên thì nghe thấy Thẩm Thanh Lam nhắc đến vị "cố vấn" mà cục trưởng Lưu đã nói với hắn hai ngày trước.
Sự mệt mỏi do chạy đôn chạy đáo vài ngày liền khiến dáng đứng của hắn lười biếng lại cũng tùy tiện.
Hắn dựa vào ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ sau lưng chiếu vào, hai tay theo thói quen chống lấy eo, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía cửa ra vào.
Ngụy Hằng đứng ở cửa đón lấy ánh mắt hắn, nở nụ cười nhạt: "Chào Đội trưởng Hình".
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu ý: Sở Hành Vân là nam chính trong "Tử vô tội chứng".
Thường thì 7 giờ có chương mới, Nhân gian với Tử vô cùng tuyển tập, hai bộ có chỗ liên kết, nhưng cũng riêng rẽ.
Vì để thúc đẩy tình tiết, nhân vật của Tử vô sẽ xuất hiện trong Nhân gian.
Chắc chắn có người chưa đọc Tử vô, thế nên nếu trong truyện nhắc đến nhân vật của Tử vô, tác giả sẽ cố gắng giải thích..