Diệp Tri Hạ thấy thế, vội vàng ngồi xổm xuống đình nhặt bức tranh lên, lại bị Thẩm Thức bước tới trước một bước nắm lấy cổ tay.
“Đừng nhúc nhích, cẩn thận kẻo tay bị thương.”
Sau đó, Thẩm Thức xoay người ra ngoài mang vào một chiếc ki hốt rác, quỳ một gối xuống đất thu dọn các mảnh vỡ thủy tinh.
Diệp Tri Hạ nhìn Thẩm Thức trước mặt, do dự một lúc lâu, mới thấp giọng hỏi: “Có nghĩa là… Anh và anh Tưởng đã quen nhau từ lâu, mối quan hệ giữa hai người cũng không hề mâu thuẫn như những gì người ngoài đồn đại?”
Thẩm Thức nghe câu nói này lập tức hiểu ý cô, từ trước đến giờ Tiểu Diệp của hắn vẫn không nghĩ người kia là hắn!
Hắn hít sâu vào một hơi, cố gắng muốn khiến bản thân mình bình tĩnh lại, nhưng giây tiếp theo hắn bỗng nhiên đứng lên, nhốt Diệp Tri Hạ vào giữa hai cánh tay mình.
“Diệp Tri Hạ, chúng ta làm quen lại một lần nữa đi, anh tên là... Thẩm Thức!”
“Ối… anh Thẩm, tôi... Tôi biết!”
“Công viên giải trí, phòng y tế, sân thể dục còn cả ký túc xá, lần nào cũng vậy, mỗi khi anh muốn nói cho em biết tên của anh thì em đều không thể nghe thấy... Trong kịch bản thiếu đi một đoạn... Chính là cảnh tỏ tình ở sân trường, mỗi một tình tiết đều đang chứng minh tình cảm anh dành cho em, nhưng mà em...”
Diệp Tri Hạ nghe Thẩm Thức nói, ngơ ngác đứng im, ánh mắt cực kỳ khó tin.
“Sao lại như vậy? Tôi... Rõ ràng người mà tôi gặp là...”
Diệp Tri Hạ giống như muốn tự an ủi mình, cô thấp giọng thì thầm. Trong đầu bỗng hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó.
————
Diệp Tri Hạ nhận được điện thoại từ nhà hàng xóm nghĩ rằng mấy ngày gần đây bà ngoại của cô ho rất dữ dội, nhưng có nói sao cũng không chịu đến bệnh viện, hàng xóm đành phải gọi điện thoại nói với cô một tiếng.
Sau khi cô nói cảm ơn xong, nhìn bắt đầu suy nghĩ xem mình nên đi ra ngoài một chuyến như thế nào, dù sao đi nữa vào năm 12 quan trọng muốn xin nghỉ là rất khó khăn.
Cho nên buổi tối hôm đó, cô mới chạy vội đến chỗ bức tường bị đổ sập kia, bởi vì gặp được Thẩm Thức, rồi lại cùng hắn về ký túc xá.
Nhưng khác với kịch bản chính là tối hôm đó cô vô cùng lo lắng cho bà ngoại, cho nên ấn tượng về đêm đó cũng không rõ ràng lắm.
Buổi chiều hôm sau cô nhận được điện thoại của hàng xóm một lần nữa.
Sau cú điện thoại này, Diệp Tri Hạ đã mất đi bà ngoại mà cô thương yêu nhất, cũng mất đi anh chàng mà cô thích nhất.
Hôm quay lại trường xử lý thủ tục chuyển đi, Diệp Tri Hạ nhìn thấy bóng hắn từ xa, hắn mặc một chiếc áo thun trắng, không có áo khoác đồng phục, bên dưới là quần màu xanh lam có hai sọc trắng, càng có vẻ tươi sáng như ánh nắng.
“Đi thôi, Tưởng Ngạn, chơi bóng đi! Đi mau!”
Một nam sinh lớn tiếng kêu lên, sau đó ôm quả bóng chạy tới chỗ hắn, nhưng Diệp Tri Hạ không nhìn thấy được một điều, khoảnh khắc khi cô xoay người đi, nàng xoay người thời điểm, một nam sinh khác có chiều cao tương tự với hắn cũng bước tới.
————
“Thì ra... Là tôi vẫn luôn nhận lầm người, là tôi xem mặt trời là ánh trăng sao?”
Diệp Tri Hạ nói xong, nước mắt ngân ngấn cuối cùng cũng không ngăn được.
Thẩm Thức nhìn Diệp Tri Hạ, sống mũi chua xót không thôi, hốc mắt đỏ hồng cũng đã tố giác nỗi lòng của hắn.
Hắn chậm rãi ôm Diệp Tri Hạ vào trong lòng ngực, thấp giọng thì thầm an ủi bên tai cô: “Tiểu Diệp, xin lỗi em, là anh đến quá muộn, là câu tự giới thiệu của anh đã đến quá muộn!”
“Em xin lỗi... xin lỗi... Thật sự xin lỗi...”
Diệp Tri Hạ vùi đầu vào cổ Thẩm Thức, vừa khóc nức nở vừa không ngừng lặp lại.
Thẩm Thức thấy thế, hai tay nâng khuôn mặt cô lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, sau đó lại mỉm cười, chậm rãi hôn lên đôi môi hơi lạnh của cô, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, trấn an cảm xúc của cô.
“Tiểu Diệp, bất kể có nhầm lẫn hay không, có qua bao nhiêu lâu đi nữa, khi gặp lại nhau, chúng ta cũng chỉ xao động bởi nhau, đúng không?”
Diệp Tri Hạ nhìn vào đôi mắt Thẩm Thức đang nhìn mình, cô bất chợt muốn trốn tránh.
Thẩm Thức nhìn người trước mặt giống như một con thỏ con hốt hoảng, liền biết mình đã nói trúng tâm sự trong lòng cô.
Hắn mỉm cười, một lần nữa hôn lên môi cô, khác với nụ hôn nhẹ lướt qua vừa rồi, lần này là tinh tế thưởng thức đôi môi hắn mong chờ đã lâu, sau đó là công thành đoạt đất, đánh dấu sở hữu của mình trên người cô.
Diệp Tri Hạ bình ổn nhịp thở của mình, có chút thất thố, kéo góc áo trong tầm tay.
“Tiểu Diệp, em dự định kéo rách áo anh sao?”
Thẩm Thức chụp lấy tay cô, tiến tới gần hơn, thì thầm vào tai cô.
Diệp Tri Hạ cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện mình đang kéo góc áo Thẩm Thức, tức khắc hai má càng đỏ bừng lên như bốc cháy.
“Diệp Tri Hạ, chúng ta không nhầm lẫn, anh một lần nữa xuất hiện ở trước mặt em, là bởi vì chúng ta đều đã đủ ưu tú, có thể che mưa chắn gió cho nhau! Vậy nên... Em có đồng ý trở thành bà Thẩm của anh không?”
“Em đồng ý!”
Diệp Tri Hạ nhìn Thẩm Thức, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cô gật đầu.
“Khụ! Vậy bà Thẩm cũng là fan của tôi chứ?”
Đột nhiên giọng Tưởng Ngạn mang theo sự trêu chọc vang lên ở trước cửa, khiến Diệp Tri Hạ giật mình xoay người nhìn lại, mới phát hiện đạo diễn Cố và Ngu Lạc Lạc cũng đều có mặt đông đủ.
“A … tôi...”
Diệp Tri Hạ trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì, chỉ dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về hướng Thẩm Thức.
“Khụ! Ăn cơm đi!”
Thẩm Thức cũng tỏ ra hết sức che chở cho phu nhân nhà mình, lập tức mở miệng giải vây cho cô.
“Được, được, anh Thẩm khó khăn lắm mới ôm được mỹ nhân về nhà, chúng ta cũng không thể kéo chân sau của anh ấy được! Dù sao đi nữa lại đàn ông dựng cả một bộ phim chỉ vì tán tỉnh vợ như anh Thẩm cũng không nhiều lắm!”
Ngu Lạc Lạc cười trêu chọc, sau đó cả bọn cùng nhau xuống lầu.
“Lạc Lạc, những lời cô nói lúc nãy là có ý gì?”
Diệp Tri Hạ nhìn Thẩm Thức và Tưởng Ngạn còn đang uống rượu hết sức vui vẻ, lặng lẽ đi đến bên cạnh Ngu Lạc Lạc, hỏi.
“Haha... Tôi biết chắc chắn cô sẽ hỏi mà! Cô không biết đó thôi, biên kịch của bộ phim《 Bờ Đối Diện 》 này chính là Thẩm Thức, hơn nữa tôi, Tưởng Ngạn và cả đạo diễn Cố đều là bạn bè cũ của Thẩm Thức! Nói đơn giản thì ngoại trừ cô, chúng tôi đều hiểu ý nghĩa của việc quay phim lần này!”
Diệp Tri Hạ nghe Ngu Lạc Lạc trả lời, trong mắt ngoại trừ khiếp sợ, thì còn có một chút giận dữ.
Cô lặng lẽ đi ra cửa, đứng yên trong sân, nhìn ánh trăng trên bầu trời, ngơ ngẩn xuất thần.
Cho đến khi Thẩm Thức từ phía sau ôm lấy cô, đầu nhẹ nhàng đặt trên vai cô.
“Sao lại chạy ra đây?”
Diệp Tri Hạ tránh khỏi vòng tay hắn, xoay người hướng mặt về phía Thẩm Thức, ôm lấy eo hắn, ngước mắt nhìn hắn.
“Thẩm Thức, em thích anh!”
“Anh cũng thích em, Diệp Tri Hạ!”
Hai người đứng trong sân, ánh trăng mỏng manh bao phủ bọn họ, yên tĩnh mà lãng mạn.
Một đêm này, gió thổi qua bức màn, lật giở tập kịch bản mà Diệp Tri Hạ đặt trên bàn, chỉ thấy bên dưới câu “To be continued…” đã có thêm một câu nữa.
“Trong quá trình sinh trưởng tự do của mình, em đã không thể trở thành ánh trăng của bản thân. Nhưng gặp được anh là sự ngọt ngào mà dải ngân hà tặng cho em!”
(hoàn)