Nhận Lầm Một Ánh Trăng

Diệp Tri Hạ vốn định trốn trong một góc thì sẽ không gặp tai họa, nhưng lại không ngờ Ngu Lạc Lạc không ngừng lôi kéo cô tới phía trước ngồi cùng cô ta.

Cô không thể từ chối được đành miễn cưỡng đi tới phía trước, chỉ một bữa cơm thời gian đã bị chuốc không ít rượu. Cô say khướt cố gắng mỉm cười ứng phó với những người trước mặt.

Lúc này cô đang ngồi đối diện với Thẩm Thức, ấn đường hắn hiện lên vẻ vô cùng lo lắng và tức giận. Cuối cùng vào khoảnh khắc khi Diệp Tri Hạ một lần nữa cầm ly rượu lên thì hắn đã lập tức đứng dậy, nói: “Tôi còn có chút việc, tôi đi trước!”

Hắn đứng lên đi ra khỏi phòng, lúc sắp ra tới cửa hắn lại thấp giọng hỏi: “Diệp Tri Hạ, tôi có thể tiện đường đưa cô về nhà!”

“A! Hả? Cái gì? Tôi...” Diệp Tri Hạ đã uống đến mức hồ đồ, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp những gì Thẩm Thức nói.

Thẩm Thức cố nén tức giận trong lòng, xoay người đến gần Diệp Tri Hạ, một tay chụp lấy cổ tay cô, một tay cầm lấy túi xách Diệp Tri Hạ, nhanh chóng kéo cô ra khỏi cửa.

Những người khác trong đoàn làm phim vẫn còn đang thong thả tiêu hóa tình huống vừa rồi, trong khi đó Tưởng Ngạn chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng anh thầm toát mồ hôi thay cho Diệp Tri Hạ.

“Được rồi, Tiểu Diệp và anh Thẩm đúng lúc tiện đường, fans của tôi cũng không chịu nổi tôi uống nhiều như thế đâu, cho nên tôi mới nhờ anh ấy giúp tôi việc này. Đừng nghĩ nữa, chúng ta tiếp tục, tiếp tục thôi!”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng ta kính anh Tưởng một ly thôi!”

Đạo diễn Cố thấy Tưởng Ngạn giải vây cho hai người, cũng ngầm hiểu, bèn đỡ lời.

Lúc này ở phòng nghỉ trong xe của Thẩm Thức, Diệp Tri Hạ uống say liền trở nên không yên phận.

“Anh... Anh là ai vậy? Sao lại kéo tôi đi?! Tôi còn..... Còn chưa chụp ảnh với Ngạn Ngạn nhà tôi mà!”


“Diệp Tri Hạ! Câm miệng đi!”

Diệp Tri Hạ đã uống say, làm sao lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy được, cô thừa dịp cồn có tác dụng, giơ tay chụp lấy cổ áo Thẩm Thức, kéo người tới trước mắt mình, cẩn thận đánh giá một phen, lại đột nhiên đẩy hắn ra.

Kêu lên: “Thẩm Thức! Là anh đó! Sao lại là anh! Tôi muốn xuống xe! Xuống xe!”

Thẩm Thức nắm lấy tay Diệp Tri Hạ trước khi cô muốn kéo cửa xe ra một bước, cố đè nén tức giận trong lòng, thấp giọng dỗ dành: “Tiểu Diệp, ngoan một chút đi, đừng làm loạn nữa, nếu còn tiếp tục như vậy, chuyện ngày mai sẽ là chuyện cô không muốn nghĩ tới nhất đấy!”

Diệp Tri Hạ có chút tức giận bĩu môi, sau đó dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt mình, có chút ngơ ngác tự hỏi: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hôm nay tôi đã gặp hắn rồi, nhưng mà… Hắn giống như không quen biết tôi!”

Thẩm Thức nhìn biểu hiện có chút uất ức của Diệp Tri Hạ, trong lòng trào ra một mùi vị chua xót. Hắn hết sức cẩn thận giơ tay muốn lau một giọt nước mắt vô thức chảy ra từ khóe mắt cô, nhưng mãi một lúc lâu cũng không thể xoa được khóe mắt.

Bởi vì chiếc xe không ngừng xóc nảy, dạ dày Diệp Tri Hạ cũng không ngừng quay cuồng cho đến khi không nhịn được nữa cô mới vô cùng uất ức nhìn về phía Thẩm Thức, mím môi lại chỉ vào miệng mình.

Thẩm Thức lập tức hiểu ý cô, bảo tài xế dừng lại cũng lập tức mở cửa xe cho Diệp Tri Hạ.

Cửa xe vừa mở, Diệp Tri Hạ vội vàng bước xuống, nôn thốc nôn tháo vào một gốc cây ven đường. Thẩm Thức cầm một chai nước từ trên xe xuống đứng ở bên cạnh cô cẩn thận vuốt lên cho Diệp Tri Hạ.

Chờ khi cô đã nôn xong, hắn vặn nắp chai nước đưa đến bên miệng Diệp Tri Hạ, lại dùng dấu tay ra hiệu, bảo cô dùng nước súc miệng.

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

Diệp Tri Hạ nhắm hai mắt, cười nhạt gật đầu, ngay sau đó lại dùng đôi mắt mơ màng nhìn về phía Thẩm Thức, thấp giọng rì rầm một câu: “Đôi mắt thật là đẹp này!”

Thẩm Thức nghe được câu nói rì rầm này, khóe miệng vừa nhếch lên, đang dự định đưa cô về xe. Đột nhiên liền bị Diệp Tri Hạ dùng đôi tay ôm lấy khuôn mặt, ngay sau đó đôi môi mềm mại của cô đã phủ lên trên môi hắn.

“Sự thật chứng minh! Con trai có đôi mắt đẹp, môi cũng rất ngọt!”

Diệp Tri Hạ nói xong liền dựa vào ký ức của mình quay trở về xe, trong khi đó Thẩm Thức vừa bị “phi lễ”, chỉ đành bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đuổi theo bước chân cô.

Ngày hôm sau…

“A… đau đầu quá đi mất!”

Diệp Tri Hạ chậm rãi xoa huyệt thái dương đau nhức của mình, từ từ mở mắt, ngơ ngác nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, cuối cùng một chút ngáy ngủ cũng đã hoàn toàn biến mất.

Bản thân đang ở một nơi xa lạ, Diệp Tri Hạ lập tức theo bản năng tìm điện thoại di động của mình. Khi nhìn thấy nó trên tủ đầu giường, trái tim hoảng loạn của cô mới dần dần bình ổn trở lại.


Diệp Tri Hạ nhìn thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Lâm Tây Dữu, vội vàng gọi lại cho cô.

“Tiểu Dữu!”

“Hạ Hạ? Mày không sao chứ? Tối hôm qua mày không về nhà lại không nghe điện thoại làm tao lo muốn chết rồi!”

“Tao không sao, chỉ là tối hôm qua tao uống nhiều quá...”

Diệp Tri Hạ vừa giải thích lý do với Lâm Tây Dữu, vừa nhìn quét qua căn phòng, cuối cùng tầm mắt ngừng lại ở một tờ giấy note trên đầu giường.

“Không biết uống rượu thì đừng uống, sau này đừng tái phạm nữa!”

“À à.. Tiểu Dữu, tao không sao, tao cúp máy đây, buổi trưa về nhà gặp rồi nói tiếp!”

Diệp Tri Hạ nhìn tờ giấy note trong tay, hơi nhấp môi dưới, ánh mắt tràn đầy hối hận, nhưng lại không chú ý tới bút tích của dòng chữ này rất quen thuộc.

Cô đưa mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại, vội vàng rửa mặt, rồi tùy tiện buộc mái tóc dài lại, nhét tờ giấy note vào trong túi xách, sau đó vội vàng chạy tới phim trường.

“Ôi? Tiểu Diệp tới rồi sao?!”

Tưởng Ngạn đang thất thần trong phim trường, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Tri Hạ vội vã chạy tới, liền cao giọng gọi.

“Anh Tưởng, anh Thẩm, đạo diễn Cố, thật xin lỗi... tôi đến muộn!”

Diệp Tri Hạ có chút hoảng loạn, lời nói ấp úng, hai tròng mắt lại len lén nhìn Thẩm Thức.

“À, không sao, đúng lúc sáng nay Lạc Lạc xin nghỉ, chúng tôi cũng nghỉ ngơi một buổi sáng!”


Đạo diễn Cố nhìn Diệp Tri Hạ, vô cùng hiểu ý người khác mà an ủi sự áy náy của cô.

Tưởng Ngạn cũng vô cùng săn sóc bảo trợ lý lấy một cái ghế dựa cho Diệp Tri Hạ, còn đưa cho cô một chiếc quạt nhỏ cầm tay.

Diệp Tri Hạ thấy thế, càng ngưỡng mộ sự chăm sóc của anh ta dành cho fans.

Thẩm Thức đột nhiên ngước mắt nhìn thoáng qua Diệp Tri Hạ, cảm xúc cực kỳ phức tạp, khiến Diệp Tri Hạ cả kinh, lập tức bị sặc nước.

Chờ khi cô ổn định trở lại, Thẩm Thức mới thấp giọng nói: “Các cảnh diễn chiều hôm nay, hi vọng bộ não của cô còn đủ sức vận hành!”

“Tôi? Tất nhiên là đủ, cảm ơn anh Thẩm đã lo lắng!”

Diệp Tri Hạ vốn có ý hỗ thẹn, lại nhìn thấy thái độ của Thẩm Thức như vậy, lập tức giận dỗi ngược lại.

Thẩm Thức nhướng mày, xoay người bỏ đi, nhưng chỉ một giây sau khi xoay người liền lộ ra một nụ cười thả lỏng.

“Tiểu Diệp, cố lên! Tôi tin tưởng cô!”

“Cảm ơn anh Tưởng!”

Diệp Tri Hạ nhìn theo bóng hai người đều đi khỏi, lại hỏi thăm đạo diễn Cố về thời gian bắt đầu quay buổi chiều, sau đó về nhà một lát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận