Lâm Tây Dữu thấy Diệp Tri Hạ một lúc sau vẫn không ra ngoài nghĩ rằng cô đang bận cho nên cũng trở về phòng mở máy tính lướt Weibo.
Cô là một chuyên gia dinh dưỡng, thỉnh thoảng sẽ update các thực đơn giảm cân mà mình vừa mới sáng tạo lên Weibo. Tuy rằng cô là kẻ vô dụng danh xứng với thực, nhưng bởi vì hiệu quả của các thực đơn này rất rõ ràng, cho nên vẫn thu hút được một khối lượng fans nhất định.
Trong đó có một người hâm mộ tên là “Khương Du” được xem là fans cứng, không chỉ ngày nào cũng để lại tin nhắn trên Weibo, mà còn trò chuyện và đề xuất ý kiến của mình với cô.
Lâm Tây Dữu click vào giao diện tin nhắn, liền nhìn thấy không thoại của Khương Du xuất hiện một vài điểm đỏ nhỏ.
“Hôm nay bận lắm à? Không thấy cô update thực đơn?”
“Xem ra là cô bận thật rồi, cho nên mới không trả lời tin nhắn một thời gian dài như vậy.”
Lâm Tây Dữu đọc tin nhắn lại không tự chủ được mà cảm thấy người này đang tủi thân, không khỏi nở nụ cười.
“Mấy hôm nay quả thật là có chút việc, nhưng mà đã nghĩ ra thực đơn mới rồi, có thể ngày mai sẽ update.”
Lâm Tây Dữu click gửi đi, đợi một lúc lâu cũng không thấy đối phương trả lời, lại thấy sắc trời đã gần tối, than nhẹ một tiếng: “Chắc là bận rồi!”
“Tiểu Dữu? Mày đang bận sao?”
“Không có, chờ tao một chút!”
Lâm Tây Dữu tắt Weibo, bước nhanh ra khỏi phòng, nhìn Diệp Tri Hạ đã ngồi chễm chệ ở bàn ăn trước, mỉm cười đi về hướng nhà bếp, mang thức ăn được giữ ấm lên.
Diệp Tri Hạ ăn liên tiếp mấy chén, nhưng lại không gắp thức ăn. Điều này khiến cho Lâm Tây Dữu bắt đầu sinh ra một chút lo lắng về tay nghề của mình.
“Hạ Hạ? Mày có chuyện gì vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
“A? A! Không phải đâu, tao chỉ là… đang suy nghĩ một chút chuyện, cho nên mới thất thần thôi.”
Lâm Tây Dữu nhìn Diệp Tri Hạ, ánh mắt tràn đầy tươi cười không cần phải nói nhiều, chỉ yên lặng nhìn như vậy.
“Ôi chao! Thật ra thì… là Thẩm Thức vừa mới tặng tao một con gấu bông!”
“Nói thật từ đầu không phải tốt rồi sao?! Khoan đã.... Thẩm Thức?”
Diệp Tri Hạ nhìn chiếc đũa rơi xuống trong tay Lâm Tây Dữu, cười nhẹ gật đầu, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại bắt đầu gắp thức ăn vào cơm.
Khi Lâm Tây Dữu tiêu hóa xong tin tức này, thì Diệp Tri Hạ đã ăn uống no say ngồi trên sofa tiếp tục nghiên cứu kịch bản.
“Con nhóc nhà mày, lần nào cũng như vậy có chuyện phiền lòng thì nói ra sẽ không có gì nữa, với cái tính tùy tiện của mày, cũng không biết nữa quên đi bao nhiêu thứ quan trọng!”
Lâm Tây Dữu có chút “giận mà không chấp” vừa thu dọn chén đũa vừa nói.
Diệp Tri Hạ nghe thấy lời này lập tức buông kịch bản trong tay, lấy lòng nói: “Chẳng phải là bởi vì đã có chị Tiểu Dữu đáng yêu của chúng ta ở đây rồi sao…”
Lâm Tây Dữu đã dự đoán được cô sẽ nói như vậy từ đầu, liền tiếp tục thu dọn bàn ăn, không thèm trả lời lại.
Diệp Tri Hạ thấy thế, cũng chỉ chu chu môi, tiếp tục xem kịch bản trong tay.
————
Lúc học lớp 12, Diệp Thời trở nên cực đoan hoàn toàn khác hẳn với cô của năm vừa mới vào cấp III, cũng không biết bắt đầu từ khi nào? Dường như là lúc ở cổng trường đã không còn ông cụ tóc bạc bán món ăn vặt mà cô thích, cũng hình như là khi tan học không còn có người tập thể đi theo phía sau lưng cô mua sữa bò cho cô...
“Này! Diệp Thời! Hôm nay đến phiên cậu trực nhật đấy!”
Diệp Thời đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngây, giả vờ như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Cô bạn kia bị mất mặt. Tất nhiên là không vui liền giơ tay đẩy bả vai cô một cái. Diệp Thời mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cô ta, trong mắt không có chút dao động nào.
“Hôm qua tôi đã trực rồi!”
“Cậu...”
Cô bạn kia không vui, thuận tay cầm lấy một ly nước nóng bóc khói ở bàn bên cạnh, tạt về phía Diệp Thời. Mà Diệp Thời không hề né tránh chỉ bình tĩnh nhắm mắt lại.
Nhưng nước nóng lại không hắt vào người cô như dự đoán, cô chậm rãi ngước mắt, nhìn nam sinh đang che chắn trước mặt mình, không khỏi mở to mắt.
“Cậu... Cậu không sao chứ?”
Nam sinh kia không nói gì chỉ kéo cổ tay Diệp Thời đi ra khỏi phòng học.
————
“Tình tiết này... Thật là manly giống như cậu ấy đã chắn nước nóng cho tôi vậy, hiện tại ngôn tình kịch bản đều là thu thập đại chúng tình tiết sao?”
Diệp Tri Hạ nhìn tình tiết quen thuộc, thấp giọng thì thầm, sau đó lại nhíu mày.
“Nếu cảnh này liên tiếp với cảnh ở sân thể dục, thì có chút gượng ép, dường như là thiếu một tình tiết nào đó!”
“Lầm bầm lầu bầu cái gì vậy?!”
Lâm Tây Dữu thu thập xong, bưng một mâm trái cây đi đến bên cạnh sofa, nhìn Diệp Tri Hạ còn đang lẩm bẩm một mình, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu vai cô.
“Đang xem kịch bản, hai cảnh quay này liên tiếp thì không ổn lắm...”
“Sao hả, mày là một tư vấn tâm lý, bây giờ còn muốn làm biên kịch kiếm sống à?”
“Tao cũng không biết tại sao, kịch bản này luôn làm cho tao nhớ tới thời cấp III của mình, chỉ là một vài tình tiết quá mức lãng mạn không giống sẽ xảy ra với tao.”
Lâm Tây Dữu dùng tăm xỉa răng cắm vào một quả dâu tây, đút cho Diệp Tri Hạ, thấp giọng nói: “Kịch bản mà, dù sao cũng phải cần một bầu không khí chủ nghĩa lãng mạn một chút, nếu không thì ai sẽ mua tài khoản xem phim chứ!”
Diệp Tri Hạ cười, “Mày thử nói về mày xem, một người thích làm mẹ đơn thân sao bây giờ lại giống một kẻ thất tình thế này!”
“Còn không phải... Gần mực thì.... Đen sao!”
Lâm Tây Dữu cười trêu ghẹo, khiến Diệp Tri Hạ buông kịch bản trong tay xuống, giơ tay cào lên da cô đến ngứa ngáy, khiến cô phải luôn miệng chịu thua.
Ngày hôm sau…
Diệp Tri Hạ dậy rất sớm, vội vàng chạy tới phim trường, tìm được đạo diễn Cố vừa mới đến.
“Đạo diễn có hôm qua tôi đã đọc hết kịch bản một lần tôi cảm thấy có một số tình tiết liên kết với nhau không được tốt lắm... Cứ giống như thiếu một cái gì ở giữa!”
“Cô Diệp muốn nói tình tiết nào?”
“Chính là Thẩm Hạ Thâm đã giới thiệu tên mình ở sân thể dục, sau đó bọn họ lại gặp nhau ở phòng học anh ta đã chắn nước nóng thay cho nữ chính, khi đó Diệp Thời là tâm trạng kinh ngạc và khó tin. Cho dù trước đó bọn họ đã từng gặp nhau, cho dù cô ấy không nhớ được người bị thương kia cũng không nhìn thấy người đưa mình đến phòng y tế, vì sao mối quan hệ của hai người bọn họ lại đột nhiên tiến triển nhanh như vậy?”
Diệp Tri Hạ trình bày toàn bộ suy nghĩ của mình, sau đó nhìn đạo diễn Cố một cách đầy nghi ngờ.
“Cô Diệp thật là tinh tế, nhưng mà tất cả các chi tiết trong kịch bản này đều là do biên kịch viết ra, viết như thế nào tất nhiên cũng là do biên kịch quyết định, cô Diệp chỉ cần lo vấn đề về tâm lý, suy nghĩ nhiều để làm gì?”
Thẩm Thức rồi mới đi đến phim trường, bước vào lều đã nghe thấy những câu hỏi này của Diệp Tri Hạ, trong lòng không khỏi dâng lên một chút chờ mong.
Nhưng sau khi nghe thấy câu cuối cùng của cô, trong ánh mắt liền bao phủ một màn sương thất vọng, liền trầm giọng mở miệng xen vào.
“A, đúng rồi, anh Thẩm nói không sai, cô Diệp, chuyện kịch bản cô không cần phải lo lắng, đây đều là chuyện của biên kịch, viết như vậy có lẽ là có dụng ý của họ.”
Đạo diễn Cố thấy vậy vội vàng mở miệng, bình ổn cuộc chiến tranh chuẩn bị nổ ra.
“Xin lỗi… là tôi hơi kích động!”
Diệp Tri Hạ nghe hai người bọn họ nói vậy, mới ý thức được bản thân đã lo chuyện bao đồng.
Đây bất quá cũng chỉ là một kịch bản mà thôi!