Nhận Lầm Một Ánh Trăng

Thẩm Thức quay xong các cảnh của mình, chớp chớp hai mắt khô khốc, đang dự định tới phòng xe nghỉ ngơi chốc lát, lại tình cờ nhìn thấy Diệp Tri Hạ đang co người thành một cụm.

Hắn chậm rãi đến gần cô, lọt vào trong tầm mắt chính là clip hắn bị bao vây trên màn hình di động.

Thẩm Thức không tự chủ được nuốt nước bọt mấy cái, hắn cũng không thể xác định trạng thái cô như bây giờ rốt cuộc có phải là tại hắn hay không…

“Diệp Tri Hạ!”

Diệp Tri Hạ còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, bất chợt bừng tỉnh nghe thấy có người gọi, liền đứng lên trong vô thức, lại bởi vì thay đổi tư thế đột ngột, mà trước mắt tối sầm, hai tay bất giác chụp lấy người trước mặt.

Mà Thẩm Thức cũng hết sức tự giác đỡ lấy Diệp Tri Hạ, hắn nhìn hốc mắt có chút ửng đỏ của cô, suy đoán trong lòng càng không thể đè nén.

“Cảm ơn, tôi...”

Diệp Tri Hạ vất vả lắm mới có thể khôi phục sự tỉnh táo, liền mở miệng nói lời cảm ơn, sau khi ngẩng đầu, khoảnh khắc trông thấy Thẩm Thức liền nghẹn lời, cũng thu hồi hai tay đang bấu vào hắn.

Thẩm Thức thấy thế, mỉm cười chua chát, trầm giọng để lại một câu “sau này cẩn thận một chút!” rồi lập tức xoay người bỏ đi.

Diệp Tri Hạ đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng Thẩm Thức, lông mày vô thức nhăn lại, cảm xúc trôi qua, cô bắt đầu tự hỏi … vì sao mình lại vì một đoạn video mà không thể khống chế cảm xúc của mình như vậy?

Sau khi nghĩ đủ cách, cô tự nói với chính mình, nhất định là bởi vì cô lo lắng cho Tưởng Ngạn cũng sẽ chịu cảnh như vậy, mới có thể sinh ra cảm giác thương cảm cho người có cùng thân phận diễn viên như anh ta là Thẩm Thức này…

Diệp Tri Hạ ổn định cảm xúc, lại xoay người đi tìm một bóng râm, bắt đầu sắp xếp lại các cảnh quay buổi chiều theo kịch bản.

Cô nhìn tình tiết trong kịch bản, cẩn thận nghiền ngẫm, trong nháy mắt lại giống như cả người xuyên vào trong cảnh.


————

Diệp Thời không thích đám đông ồn ào sôi nổi, cho nên lần nào ăn cơm cũng sẽ đến căn tin trễ vài phút, chính là chọn lúc đã ít người.

Nhưng một ngày nọ, Diệp Thời không biết vì sao mình lại thay đổi thói quen, chen chúc trong dòng người tràn về phía nhà ăn.

Sau khi lấy cơm xong, cô liền muốn tìm một bàn trống mà ăn, lại đúng lúc xoay người đụng vào bả vai một nữ sinh bên cạnh.

Mâm thức ăn trong tay sắp đổ ụp lên người, thì đột nhiên một bàn tay đưa ra đón lấy mâm thức ăn kia, tránh cho cô khỏi tai nạn này.

“Cảm ơn!”

Diệp Thời đầu tiên cảm ơn người đã cứu mình.

“Diệp Thời, đi thôi, tôi dẫn cậu qua bên kia!”

Thẩm Hạ Thâm nhìn cô gái mơ hồ trước mặt, không tự chủ được mà mỉm cười, sau đó giơ tay giữ chặt cổ tay cô kéo về hướng bàn trống bên cạnh.

“Lại là cậu sao?!”

Cho đến khi hắn đặt mâm thức ăn xuống, Diệp Thời mới thấy rõ người trước mắt là người lần trước cô đi dạo trong sân thể dục đã gặp.

Thẩm Hạ Thâm gật đầu, vẫn còn ngồi xổm xuống, buộc dây giày lại cho Diệp Thời, còn buộc thành một chiếc nơ con bướm ngoài dự đoán.

Diệp Thời trong phút chốc cũng không phản ứng lại kịp, chỉ nhìn ngơ ngác, cho đến khi hắn một lần nữa ngồi xuống đối diện, cô mới bỗng nhiên mở to hai mắt, xấu hổ vùi đầu ăn cơm.


Sau đó lại như vừa nhớ ra điều gì, lí nhí nói một câu “Cảm ơn!”

Thẩm Hạ Thâm yên lặng mỉm cười.

“Đúng rồi, lần trước còn chưa giới thiệu kịp, tôi tên là...”

Hắn giật mình nhìn thấy giám thị Lạc đi “Tuần tra” trong căn tin, nhăn mày một chút, vội vàng đặt cốc sữa trong tay xuống bên cạnh Diệp Thời rồi liền đứng dậy bỏ đi.

“Này! Nam nữ ngồi cùng bàn à? Cậu... Qua bên kia cho tôi!”

Diệp Thời đang vùi đầu ăn cơm liền nghe thấy âm thanh Thẩm Hạ Thâm chợt tắt, tiếp đó là giọng của giám thị Lạc, liền vội vàng ngẩng đầu thấy cốc sữa bò trước mặt, ánh mắt liền tràn ra một nụ cười.

————

“Lần thứ hai, Thẩm Hạ Thâm vẫn không thể nói cô ây... tên của hắn!”

Diệp Tri Hạ nhìn đến nơi này, đột nhiên có cảm xúc, trong lòng cũng dâng lên một chút chua xót.

Không biết là Ngu Lạc Lạc phân tích kịch bản trước hay là cô ta và Thẩm Thức đã có sự ăn ý mà cảnh quay này, Diệp Tri Hạ gần như chỉ cần nói một lần, hai người bọn họ cũng chỉ diễn một lần, không cần phải diễn lại.

“Cô Diệp, tối nay còn có một cảnh, hay là cô ở lại ăn cơm chiều với chúng tôi, cũng giảm bớt thời gian phải chạy tới chạy lui!”

“Nếu là như vậy tôi chỉ đành phải ăn ké đạo diễn Cố một bữa cơm phim trường vậy!”


Diệp Tri Hạ ngẫm nghĩ, cảm thấy đúng là không nên chạy tới chạy lui, liền cười đáp lại.

Đạo diễn Cố đưa cho Diệp Tri Hạ một phần cơm hộp, cô nhận lấy rồi đi tới một chỗ ít người, chuẩn bị ăn cơm, này nhìn thoáng qua dây giày vừa bị tuột của mình.

Cô nhìn dây giày, rồi lại nhìn chiếc đũa và bánh bao trong tay, còn đang băn khoăn không biết nên vứt vào chỗ nào thì một bóng đen đã chậm rãi phủ xuống trước mặt cô, che đi ánh mặt trời hoàng hôn trên đỉnh đầu Diệp Tri Hạ.

Thẩm Thức vô cùng thuần thục cúi người xuống, thắt một chiếc nơ con bướm bằng dây giày của cô.

“A. Cảm ơn anh Thẩm.”

“Chẳng qua là tôi sợ cô bị vấp ngã, chậm trễ quá trình đóng phim mà thôi!”

Sắc mặt Thẩm Thức không thay đổi, thấp giọng giải thích một câu rồi lập tức bỏ đi.

Diệp Tri Hạ nhìn chiếc nơ con bướm trên dài của mình lại nhớ ra chi tiết trùng hợp trong kịch bản, điều này càng khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.

“Cái gì vậy nhỉ?! Ở trong trí nhớ của mình Tưởng Ngạn chính là người theo hệ bế tắc, không hề hoàn hảo như Thẩm Hạ Thâm!”

Cô lắc đầu, muốn xóa đi cảm xúc nhất thời này. Cô vội vàng cơm nước xong, liền tiếp tục đọc kịch bản.

————

Thời tiết sắp vào thu, gió nhẹ vẫn còn mang theo một chút ấm áp, so với những đêm mùa hè, thì nhiệt độ này vô cùng thích hợp để đi dạo.

Chẳng qua tối nay Diệp Thời lại muốn trèo tường ra ngoài.

Lúc này cô đang đứng dưới bức tường đổ sập, do dự xem có nên leo ra ngoài hay không, thì Thẩm Hạ Thâm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, không nói câu nào chỉ lẳng lặng nhìn cô.

“Cậu... Tôi không có trốn ra ngoài, tôi chỉ đi ngang qua thôi, tôi chuẩn bị về ký túc xá đây!”


Cũng không biết vì sao khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên của Diệp Thời chính là hoảng loạn rồi sau đó lại yên tâm một cách bất ngờ, nhưng cô vẫn có chút chột dạ mà nói dối.

“A! Thật là trùng hợp. Tôi vừa mới từ văn phòng trở về, cũng đã chào giám thị quản lý ký túc xá và giáo viên hướng dẫn, hay là để tôi đưa cậu về, như vậy cũng sẽ không ai nhớ là cậu về trễ!”

Thẩm Hạ Thâm cũng nhận ra ý đồ của cô, nhưng hắn lại lựa chọn tán gẫu.

“Được! Cảm ơn!”

Diệp Thời liếc mắt nhìn bức tường đổ sập mà mình vừa định leo qua, lại liếc mắt nhìn Thẩm Hạ Thâm đang mỉm cười, gật gật đầu.

Hai người sóng vai đi trên đường, đèn đường chiếu rọi chiếc bóng của hai người, giống như rất thân thiết, Thẩm Hạ Thâm nhận thấy điểm này, ánh mắt càng vui vẻ.

Hắn cẩn thận giơ tay điều chỉnh vị trí, cho đến khi tay hai người cũng ở trên một đường thẳng, nhìn qua giống như đang nắm tay nhau, càng giống như một đôi tình nhân hạnh phúc.

“Cảm ơn cậu đưa tôi về!”

“Không có gì, đúng rồi, tôi tên là...”

“Sao lại về trễ như vậy? Cho dù là giúp giáo viên hướng dẫn, cũng nên báo với giám thị một tiếng chứ, nhanh lên, vào đi!”

Giám thị nhìn Diệp Thời, mở miệng như súng máy, thanh âm lớn đến mức che lấp cả tên Thẩm Hạ Thâm.

“Tôi lên trước, cậu cũng về nghỉ sớm đi! Cảm ơn cậu!”

Diệp Thời nhìn giám thị quản lý ký túc xá, lại nói mấy câu với Thẩm Hạ Thâm rồi liền chạy chậm lên lầu.

————

Diệp Tri Hạ nhẹ vỗ về ba chữ “Thẩm Hạ Thâm” trên kịch bản, thấp giọng thì thầm: “Ba chữ ngắn ngủi, nhưng hai người bọn họ vẫn luôn không vượt qua được "thời điểm"!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận