Mặt đất liên tục rạn nứt theo từng dấu chân Lâm Vũ.
Dung nham liên tục phun trào khỏi mặt đất.
Một cột khói đen kịt, khổng lồ phun thẳng lên bầu trời, khiến không gian trở nên mù mịt, tăm tối.
Từng mảng địa chất lớn, liên tục rơi vào dòng sông dung nham bốc hơi rồi biến mất.
Bên dưới là một màu biển lửa sáng rực.
Lâm Vũ cùng Mỹ Kim đang điên cuồng chạy trốn, chợt mặt đất dưới chân Lâm Vũ bỗng sụp đổ rơi xuống.
Lâm Vũ vội đưa tay bắt lấy một bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy tay hắn.
Lâm Vũ khuôn mặt có chút đau khổ, buồn bã nhìn Mỹ Kim, thở dài nói.
“Mỹ Kim, hãy buông tay đi, nếu không hai chúng ta sẽ cùng chết...Điều này không đáng...”
Mỹ Kim nước mắt như mưa nhìn Lâm Vũ, đau khổ hét lớn.
“Lâm Vũ, ngươi đừng bỏ cuộc.
Nắm chặt lấy tay ta.
Nhất định chúng ta sẽ vượt qua được khó khăn này.”
Lâm Vũ im lặng nhìn Mỹ Kim.
Không ngờ.
Mỹ Kim cả người đang rơi xuống hố dung nham, một tay nắm chặt lấy tay Lâm Vũ.
Một tay kia thì nắm chặt lấy xe trở hàng, nhất quyết không để nó rơi xuống biển dung nham.
Đây là linh thạch, là tiền tài, là mạng sống.
Nàng không thể buông tay.
Lâm Vũ triệt để im lặng.
Nhìn Mỹ Kim đang nắm chặt tay hắn, tay kia thì nắm chặt lấy xe trở hàng, dù sắp chết đến nơi rồi, vẫn không chịu buông tay.
Cuối cùng Lâm Vũ cũng không nhịn được thở dài, gồng sức hất tung Mỹ Kim cùng xe trở hàng lên mặt đất.
Mỹ Kim như vừa mới được sống lại, nhìn xe trở hàng còn nguyên vẹn không khỏi vui mừng nhìn Lâm Vũ, vui vẻ muốn chạy tới ôm hắn.
Nhưng mảng đất dưới chân Lâm Vũ chợt rơi xuống.
Lâm Vũ mộng bức nhìn mình đang rơi xuống biển dung nham.
Lâm Vũ vận lực nhảy lên.
Nhưng một con yêu thú ở dưới biển dung nham đã ngay lập tức vươn ra xúc tu.
Trói chặt lấy chân Lâm Vũ, kéo mạnh hắn xuống biển dung nham.
Hắc cẩu heo mập thấy vậy cũng không do dự nhảy theo muốn cứu Lâm Vũ.
“Không...”
Mỹ Kim nước mắt đẫm lệ nhìn Lâm Vũ cả người rơi xuống biển dung nham.
Nhưng thời gian đã không cho nàng suy nghĩ.
Mặt đất dưới chân nàng cũng đang liên tục nứt vỡ.
Mỹ Kim vội vàng chèo lên chiếc xe chở hàng, thúc hỏa thú chạy đi hét lớn.
“Lâm Vũ, ngươi yên tâm...Dù ngươi chết rồi nhưng ta sẽ vẫn mãi nhớ ngươi.
Hằng năm sẽ thắp hương cho ngươi.
Ngươi hãy yên nghỉ đi.
Đừng lo lắng.
Số linh thạch này ta sẽ thay ngươi tiêu hộ...Mỗi năm đều sẽ cho ngươi ngắm một con gà hỏa thân...Yên tâm đi Lâm Vũ...Vĩnh biệt ngươi...”
Mặt đất triệt để nổ tung, núi lửa phun trào ba nghìn dặm, biển lửa như bao chùm nhân gian.
Một tiếng hót bỗng vang lên, hót vang cả thiên hạ.
Một đôi mắt lạnh lùng trong biển lửa lóe sáng, bay vút lên trời cao, kiến cả bầu trời tối tăm phải rực sáng hàng vạn dặm.
Một con quái vật bao chùm trong ngọn lửa đỏ rực đen kịt, dang rộng hai cánh che khuất cả bầu trời.
Khiến cả bầu trời tràn ngập trong biển lửa, từng cột lửa liên tục rơi xuống mặt đất cháy rụi.
— QUẢNG CÁO —
Cả thiên hạ nín thở ngước nhìn về Hỏa Ô Sơn.
Một người nhịn không được phá vỡ sự yên tĩnh.
“Thượng Cổ Thần Thú Hỗn Độn Kim Ô...”
Lập tức tất cả chính đạo cùng ma đạo bao vây Hỏa Ô Sơn.
Vận dụng toàn bộ lực lượng hòng bắt sống vô thượng thần thú trong truyền thuyết.
Nhạc Bất Bại hai mắt băng lãnh nhìn về phía Kim Ô.
Kẻ nào có được nó, tương lai chắc chắn là chúa tể một phương.
Kim Ô ngẩng đầu nhìn trời hót vang một tiếng kinh hồn.
Sau bao năm nhẫn nhục ở bên dưới Hỏa Ô Sơn.
Liên tục cắn nuồt địa hỏa cùng hỏa tinh.
Thực lực của nó đã khôi phục một phần nhỏ.
Tuy cảnh giới của nó còn thấp, nhưng lửa kim ô của nó đã đủ sức thiêu chết đại đạo cảnh bình thường.
Cho nên nó mới dám chui ra ngoài trang bức trước mặt thiên hạ.
Kim Ô nhìn mặt trời đang treo cao trước Đại Vận Thế Giới, không khỏi mỉn cười.
Chỉ cần nó nuốt mặt trời này vào trong bụng, thì thế gian đã không người có thể cản được nó.
“Ha ha...Phàm nhân, sợ hãi đi, run sợ đi...Ta sẽ cho các ngươi thấy sự anh minh thần võ, cao quý vô song của Kim Ô Thánh Vương này...”
Kim Ô đang bay vút lên bầu trời.
Chợt nó nhìn thấy một tên khuôn mặt lấm lem đang từ dưới hố sâu bò dậy.
A, đây không phải tên ngốc dám tội với nó ở thiên giới sao.
Dậy hắn cách làm người, rồi nuốt trọn mặt trời sau cũng không muộn.
Lâm Vũ vừa mới từ hố sâu bò dậy.
Chợt một bóng đen đã che phủ cả người hắn.
Lâm Vũ nhịn không được ngẩng đầu, trước mắt hắn là một con chim ba chân kỳ quái, cả người to lớn bao trùm trong ngọn lửa đỏ rực đen kịt.
Kim Ô vô cùng trang bức gợi đòn xuất hiện trước mặt Lâm Vũ, hai mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn hắn.
Kiêu ngạo gáy lớn.
“Phàm nhân, ngươi đã chứng kiến sự cao quý vô song, anh minh thần võ của Kim Ô Thánh Vương này.
Không mau dâp đầu tạ lỗi vì đã dám đắc tội ta ở thiên giới.
Ta sẽ tha chết cho ngươi...”
Lâm Vũ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đây chính là con Kim Ô bị phong ấn trong tế đàn đi đến Thiên Giới.
Nhưng sao nó lại xuất hiện ở đây.
Kim Ô thấy Lâm Vũ một mặt ngây ngốc không chú ý tới nó.
Nhịn không được tức giận một cánh vả thẳng mặt Lâm Vũ.
“Bốp...”
Kim Ô mộmg bức bị tát bay xuống đất, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Kim Ô lập tức vùng dậy, lần nữa lao tới chỗ Lâm Vũ.
“Bốp...”
Lần nữa...
— QUẢNG CÁO —
“Bốp...”
Thêm lần nữa...
“Bốp...”
Lại lần nữa...
“Bốp...”
Kim Ô mặt mũi bị đánh bầm dập, lăn lộn trên mặt đất đã triệt để nổi giận.
Cảnh giới của nó tuy còn thấp, nhưng lửa Kim Ô mới là điểm mạnh nhất của nó.
Ngọn lửa của nó có thể thiêu cháy thế gian vạn vật, không gì là không thể.
Đại đạo cảnh cũng bị nó thiêu cháy thành tro bụi.
“Gà không gáy tưởng ta là gà con.”
Ta đã phun lửa ngươi đừng có hối hận.
Kim Ô tung cánh bay vút lên bầu trời, bắt đầu khôi lại vẻ uy phong lẫm liệt của nó.
Kiêu ngạo nhìn Lâm Vũ.
Từng quả cầu lửa đen kịt bắt đầu hiện lên xung quanh người nó, điên cuồng múa lửa trước mặt Lâm Vũ.
Lâm Vũ không do dự lôi ra một chiếc nồi đất, thêm vài bắp ngô, cho thêm chút gia vị vào bên trong, chuẩn bị làm ngô nướng.
Kim Ô càng thêm tức giận, đây là xem thường ngọn lửa vô địch của nó, thật không thể tha thứ.
“Phù...”
Một ngọn lửa đen kịt, kinh khủng lao về phía Lâm Vũ.
Kim Ô không khỏi bật cười ha hả, cười hả hê, cười sung sướng.
“Ha ha...đau khổ đi, lăn lộn đi, sợ hãi đi, đây chính là lửa Kim Ô vô địch thiên hạ của ta...”
Ngọn lửa từ từ tiêu thất.
Nụ cười im bặt mà dừng.
Lâm Vũ đang ngồi lôi ra mấy bắp ngô nướng, ném cho hắc cẩu cùng heo mập đang ở đằng xa, vừa gặm ngô nướng vừa xem kịch hay.
Liên tục vỗ tay tán thưởng.
— QUẢNG CÁO —
Kim Ô im lặng, triệt để im lặng.
Kịch bản không đúng đi.
Bọn chúng coi lửa Kim Ô có thể thiêu chết đại đạo cảnh cường giả là trò tiêu khiển, còn nó là diễn viên hề sao.
Thật không thể tha thứ.
Kim Ô gầm thét, hút một hơi thật lớn.
Cả bụng trương phồng lên khổng lồ.
Sau đó phun hết sức về phía Lâm Vũ.
Mặt đất vừa gặp ngọn lửa đen kịt liền bốc hơi.
Trước ngọn lửa đen kịt đang lao tới, Lâm Vũ không khỏi mỉn cười.
Trong thiên hạ cái gì hắn cũng sợ, chỉ duy nhất không sợ lửa.
Sau khi đã trải qua thiêu đốt trong hỗn độn thần hỏa và nghiệp hỏa.
Hai loại hỏa diễm mạnh nhất thế gian.
Cơ thể hắn đã hoàn toàn miễn nhiễm với mọi loại hỏa diễm trên thế gian này.
Kim Ô cả khuôn mặt đỏ ửng, phồng mang, trợn má cố gắng phun lửa về phía Lâm Vũ.
Ngọn lửa dần dần nhỏ lại, rồi biến mất.
“Khụ...Khụ...”
Hai vòng khói đen bay ra khỏi miệng Kim Ô.
Nó đã phun lửa đến cạn sạch hơi.
Kim Ô nhìn Lâm Vũ không chút tổn hại, đến sợi tóc cũng chẳng bị đốt cháy, không khỏi mỉm cười thân thiện.
Lâm Vũ cũng mỉm cười thân thiện nhìn nó.
“Ha Ha...”
“Ha Ha Ha...”
Lâm Vũ cùng Kim Ô không khỏi bật cười.
Tiếng cười im bặt mà dừng, Kim Ô không do dự bay vút lên bầu trời bỏ chạy Tên này quá biến thái, lửa Kim Ô của nó lại vô dụng với hắn.
Thiên gia thật bất công, đáng lẽ nó bây giờ phải tung hoành thiên hạ, trang bức khắp nơi, gáy vang cả nhân gian.
Nhưng tại sao nó lại phải gặp tên biến thái Lâm Vũ cơ chứ.
Chợt một đôi tay như gọng kìm đã túm lấy cổ nó.
Lôi xuống mặt đất.
Kim Ô không khỏi hoảng sợ nhìn Lâm Vũ.
Hắn muốn làm gì.
Nồi đất, gia vị, Kim Ô...Nồi đất, gia vị, Kim Ô...Nồi đất, gia vị, Kim Ô.
Một con Kim Ô nướng thơm phức hiện lên trong đầu nó.
Kim Ô không khỏi sợ hãi hét lớn.
“KHÔNG...”.