Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]

Đầu sỏ gây tội Diệp Bạch vẻ mặt vô tội lại mê mang, còn quay đầu liếc mắt nhìn chuyên viên trang điểm một cái, hỏi: "Làm sao vậy?"

Chuyên viên trang điểm quay đầu lại nhìn thấy cậu đang gọi điện thoại, thật là may mắn thở ra một ngụm khí to, nói: "Không có gì, không có gì, trượt tay."

Đối thoại đơn giản, lại làm cho Diệp Bạch xem nhẹ lời thổ lộ thâm tình lại ôn nhu của Lý Sùng Duyên......

Lý Sùng Duyên nói: "Chúng ta đương nhiên là đang kết giao."

"A?" Diệp Bạch không nghe rõ, nói: "Anh nói cái gì?"

Lý lão bản tức thì hộc máu, loại thời điểm này không phải em ấy nên khẩn trương, sợ hãi lại kích động sao? Sao lại còn có người nhất tâm nhị dụng mà phân thần như thế hở.

Lý lão bản lúc này rất lớn tiếng, có điểm nghiến răng nghiến lợi nói: "Em đương nhiên là người của tôi, không yêu đương cùng tôi thì còn muốn yêu đương cùng ai."

Diệp Bạch lúc này đã nghe rõ, nói: "Thì ra là như thế à."

Lý Sùng Duyên vừa nghe, đây là xu thế muốn lưỡng tình tương duyệt tu thành chính quả đây, nhanh chóng khẩu khí nhẹ nhàng đi, chỉ là lời nói còn chưa ra khỏi miệng, bên kia Diệp Bạch đã nói chuyện, thẳng làm cho Lý lão bản thiếu chút nữa là trợn trắng mắt.

Diệp Bạch hồi tưởng một chút, thực kiên định nói: "Nhưng là lúc trước anh có nói, chúng ta là quan hệ bao dưỡng mà."

Lý Sùng Duyên: "......"

Vu Đồng: "......"

Phương Cảnh Thường: "......"

Chuyên viên trang điểm: "......" Đồ đạc trang điểm đã thu dọn xong lại một lần nữa rớt đầy đất, bối cảnh âm hiệu đặc biệt xuất sắc.

Lý Sùng Duyên chỉ cảm thấy tự làm bậy không thể sống, trước kia hình như thật có nói qua những lời này...... Anh thở sâu, nói: "Chính là tình cảm sẽ thay đổi." Lý lão bản nói xong, lại cảm thấy mùi vị rất không hợp, lời này thiệt giống như là di tình biệt luyến......


Diệp Bạch nói: "Di? Đúng không? Sao tôi lại không cảm giác được vậy."

"......" Lý Sùng Duyên nghĩ, vẫn là di tình biệt luyến đi thôi, bằng không sớm hay muộn cũng sẽ bị tức chết mất.

Lý Sùng Duyên nói: "Tôi đi đoàn phim tìm em."

"A?" Diệp Bạch nghe được đối phương tắt điện thoại, di động không phát ra tiếng nữa, buồn bực nghĩ, sao đề tài lại thay đổi nhanh như vậy ta?

Diệp Bạch tắt điện thoại, liền nhìn thấy ba người trong phòng trợn mắt há hốc mồm nhìn mình. Diệp Bạch thực thản nhiên nhìn lại, ánh mắt kia thiệt là thiên chân vô tà hoàn toàn không chứa tạp chất, làm cho ba người đang khiếp sợ phảng phất cảm thấy là lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, mà tuyệt đối không phải là Diệp Bạch nói điều kinh người.

Diệp Bạch từ phòng hóa trang đi ra trường quay, mọi người đã chuẩn bị xong. Đào Mạc Kỳ ngồi ở bên cạnh đạo diễn, đang vui vẻ thoải mái uống cà phê, bên người hắn là một đống trợ lý, đem hắn hầu hạ giống như hoàng đế.

Đạo diễn Đái Khải đã sắc mặt đen có thể so được với Bao Công, nhìn thấy Diệp Bạch tới, thừa dịp lên tiếng nói: "Còn không nhanh lên, chỉ chờ cậu nữa thôi đó."

Diệp Bạch xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi tôi mới gọi điện thoại cho Lý Sùng Duyên, quên mất thời gian."

Tay Đào Mạc Kỳ cầm ly cà phê cứng lại, tươi cười không còn tự nhiên như trước, ánh mắt đã nảy sinh chút ác độc.

Đái Khải trong lòng sửng sốt, trên mặt lại không lộ ra điểm gì. Anh ta có điểm cảm giác lòng ta hơi được an ủi, Diệp Bạch bị anh ta mắng một chút cư nhiên thông suốt, biết thọc người uy hiếp điểm đau rồi sao?

Đào Mạc Kỳ buổi sáng vẫn luôn xem mọi người đóng phim, thường thường còn chỉ điểm một vài chỗ. Bởi vì hắn là ảnh đế, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy kỹ thuật diễn của hắn khẳng định là đặc biệt tốt, cũng nguyện ý nghe hắn chỉ điểm. Chỉ là vị ảnh đế Đào Mạc Kỳ này thật có hàm lượng bao nhiêu, phỏng chừng cũng chỉ có rất ít người mới biết được.

Đái Khải hiển nhiên là đặc biệt không có hảo cảm đối với Đào Mạc Kỳ, bằng không cũng sẽ không đến mức nhắc nhở Diệp Bạch. Đái Khải đem Đào Mạc Kỳ cùng Diệp Bạch so sánh với nhau, cảm thấy Diệp Bạch quả thật là tiểu thiên sứ đáng yêu. Lúc Đái Đạo đóng phim, ghét nhất là người khác không nghe chỉ huy, Đào Mạc Kỳ chính là một điển hình, ở bên cạnh chỉ huy tới chỉ huy đi, giống như là giám chế vậy. Diệp Bạch là vì không có kinh nghiệm biểu diễn, cho nên rất nghe lời, năng lực bắt chước lại cường, Đái Khải đương nhiên là thích.

Một buổi sáng đóng phim trở nên lộn xộn, một cảnh cuối cùng chính là diễn cần nước. Đoạn này chính là Diệp Bạch diễn nam hai hắc hóa, động thủ đánh nhau với nam chính, hai người ở bên cạnh sông, cho nên khó tránh khỏi bị bắn một thân đầy nước. Tuy rằng không cần đi đến sông, bối cảnh hậu kỳ sẽ làm tốt, nhưng là trên người diễn viên vẫn cần phải dính một chút nước.

Diệp Bạch vừa nghe, phải dính nước, vậy có thể biến trở về bộ dáng nhân ngư hay không? Tuy rằng chỉ có nước ấm mới có thể biến được, nhưng là cậu thật không xác định được chuyện ngoài ý muốn đâu.

Ngay tại thời điểm Diệp Bạch đang muốn tìm đạo diễn thảo luận một chút, tiểu đạo cụ đã xách theo hai xô nước, mồ hôi đầy đầu chạy tới, kêu lên: "Đái Đạo Đái Đạo, nước tới rồi, nước tới rồi, nước ấm nước ấm, tôi đã thử qua nhiệt độ rồi."


"Cái gì? Nước ấm?" Diệp Bạch trừng lớn đôi mắt.

Tiểu đạo cụ dùng sức gật đầu hai cái, nói: "Thời tiết lạnh, dùng nước lạnh sẽ bị cảm mạo, lát nữa sẽ hất nước ấm cho hai người, như vậy tốt hơn."

Cỡ nào tri kỷ......

"Nhưng...... Nhưng là......" Như vậy không biến thành nhân ngư mới là lạ!

Diệp Bạch nhanh chóng tìm Đái Khải, nói: "Có thể dùng thế thân được không?"

"Cậu phải dùng thế thân?" Đái Khải có chút giật mình.

Diệp Bạch nói: "Có rất nhiều nguyên nhân khó có thể mở miệng."

Đái Khải: "......" Kỳ thật không nói ái muội như vậy thì không được sao?

Đái Khải nghĩ nghĩ, nói: "Vậy trước khi hất nước, cậu cứ tiếp tục quay đã, sau đó lại đổi người thay thế cũng được."

Đạt thành nhất trí, Diệp Bạch thật cao hứng tiếp tục trở về đóng phim. Ánh mắt Đào Mạc Kỳ ngồi ở bên cạnh đạo diễn nhìn chằm chằm vào Diệp Bạch, chờ cậu đi rồi liền vẫy vẫy, nói vài câu với trợ lý bên người.

Đạo cụ đều đã chuẩn bị tốt, diễn viên đã vào chỗ, bắt đầu đóng phim. Trận này lời kịch của Diệp Bạch rất nhiều, yêu cầu kỹ thuật diễn của Diệp Bạch và nam chính cũng tương đối cao, NG vài lần, Đái Khải cảm thấy không sai biệt lắm, liền nói: "Lại đến một lần nữa thì kết thúc công việc buổi sáng."

Diệp Bạch mi dài nhíu chặt, biểu tình hung ác quả quyết, nói: "Ngươi sẽ không hiểu được."

"Có cái gì mà huynh không thể nói ra chứ? Chúng ta không phải là huynh đệ sao? Huynh trước kia đã nói qua những gì, huynh không nhớ rõ sao? Ta có thể giúp huynh mà." Nam chính nôn nóng nói.

Biểu tình trên mặt Diệp Bạch bất biến, nói: "Ngươi chỉ là một phàm nhân mà thôi......"


"Được được!" Nam chính cười lên, nói: "Vậy nhìn xem một phàm nhân làm thế nào để đánh bại huynh đi. Hôm nay ta nhất định phải ngăn cản huynh."

Diệp Bạch há mồm, lời kịch còn chưa nói ra, đột nhiên ánh mắt trầm xuống, bỗng dưng lắc mình trốn đi. Liền nghe "Rầm" một tiếng vang lên, một thùng nước ấm đột nhiên dội thẳng xuống dưới, này nếu như không phải là Diệp Bạch né được, tất nhiên sẽ ướt từ đầu đến đuôi. Nam chính đối diện còn chưa phản ứng lại, cũng bị bắn một thân đầy nước, cũng không biết phát sinh cái gì, không phải nói hiện tại vẫn chưa hất nước sao?

Diệp Bạch trốn rất mau, chỉ là cậu cũng không nghĩ tới có người cố ý phá đám, bên trái vẫn ướt không ít.

"Sao lại thế này?!" Đái Khải lập tức nổi giận, hô to một tiếng.

"Không biết a, đạo diễn." Tiểu đạo cụ thực vô tội, không phải cậu ta dội.

Đạo cụ hất nước vẻ mặt áy náy nói: "Thực xin lỗi đạo diễn, tôi trượt tay, không giữ được."

Đào Mạc Kỳ ở bên cạnh nhấc mí mắt lên, nói: "Đái Đạo đừng nóng giận, chút chuyện nhỏ thôi mà. Hiện tại hiệu quả không phải cũng khá tốt sao, cứ tiếp tục quay đi."

Đái Khải không cao hứng, khuôn mặt trầm nói: "Đào tiên sinh cảm thấy loại hiệu quả này tốt sao? Tôi như thế nào lại không thấy vậy."

Đào Mạc Kỳ bị anh ta nghẹn một câu, có điểm không dám tin tưởng.

Diệp Bạch tim đập nhanh hơn, trong đầu một trận choáng váng, này không phải dấu hiệu tốt, nói: "Tôi đi thay quần áo, Đái Đạo." Cậu nói xong không đợi người khác phản ứng, lập tức không còn bóng người, đi cực kỳ nhanh chóng.

Mọi người sửng sốt, cũng không nhìn rõ ràng Diệp Bạch rời đi như thế nào, dù sao cũng chẳng có ai nữa.

Đái Khải nói với nam chính: "Cậu cũng đi thay đổi quần áo đi."

Đào Mạc Kỳ đứng lên, đi về phía phòng thay quần áo, hắn cảm thấy Diệp Bạch khẳng định là có vấn đề, chẳng qua chỉ là ướt bả vai mà thôi, có cái gì mà không cho người thấy được chứ? Lại vội vàng hoảng hốt như vậy.

Hắn đi đến phòng thay quần áo, duỗi tay kéo cửa, lại không kéo được, bên trong đã bị khóa trái. Giơ tay dùng sức đập đập, nói: "Diệp Bạch? Cậu ở bên trong sao? Sao lại khóa cửa vậy, quần áo của tôi cũng bị bẩn rồi, muốn vào thay đồ, mở cửa đi."

Diệp Bạch đích xác là ở bên trong, thực ảo não chống đầu nhìn cái đuôi to kim sắc của mình, không phải đã nói phải ngâm nước ấm mười phút mới có thể biến ra đuôi cá sao? Chẳng lẽ không phải mười phút mà là mười giây đồng hồ. Này quá không khoa học rồi......

Nghe thanh âm cái người đáng ghét bên ngoài, Diệp Bạch càng không vui, ngay cả phản ứng cũng không thèm phản ứng lại.

Đào Mạc Kỳ đâu thể nào chịu buông tha cậu được, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, nói: "Chìa khóa phòng thay quần áo, anh cho người lấy tới đây cho tôi. Nhanh lên, cho anh năm phút đồng hồ."


Diệp Bạch tức giận đến cắn miệng, quỷ đáng ghét bên ngoài kia cư nhiên lại muốn lấy chìa khóa mở cửa, vậy không phải là sẽ bị hắn phát hiện sao. Cậu cũng lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lý Sùng Duyên cứu tràng.

Lý Sùng Duyên vốn dĩ nói lập tức qua trường quay tìm Diệp Bạch nói rõ ràng sự khác nhau của "Quan hệ bao dưỡng" và "Quan hệ kết giao", chỉ là lại phải chậm trễ hai giờ, giải quyết xong liền lập tức lái xe đi về hướng trường quay. Lúc nhận được điện thoại của Diệp Bạch, Lý Sùng Duyên mới vừa đem xe ngừng ở bãi đỗ xe của trường quay, còn chưa có tắt máy.

Diệp Bạch nói: "Lý Sùng Duyên, anh nếu còn không tới, tôi liền bị người khác nhìn sạch trơn đấy."

"Cái gì?" Lý lão bản một cái đầu hai cái đại, hoàn toàn không rõ.

Diệp Bạch nói: "Chính là ý tứ trên mặt chữ."

Ý tứ trên mặt chữ, Lý Sùng Duyên lại tưởng tượng, lập tức não bổ ra cảnh tượng Diệp Bạch sắp bị người khinh bạc, nói: "Em đang ở nơi nào?"

Diệp Bạch nói: "Ở phòng thay quần áo của đoàn phim, chính là phòng thay quần áo cách xa khách sạn nhất ấy."

Lý Sùng Duyên nói: "Tôi lập tức qua đó ngay."

Diệp Bạch bổ sung nói: "Anh phải mau lên nha." Học Đào Mạc Kỳ, "Cho anh năm phút đồng hồ. Không được, chỉ có bốn phút."

Lý Sùng Duyên cũng không tắt máy, trực tiếp mở cửa xe liền chạy, chật vật như vậy vẫn là lần đầu tiên. Anh cũng không biết Diệp Bạch đã xảy ra cái gì, nhưng là nghe thanh âm tội nghiệp của Diệp Bạch, trong lòng anh không khỏi nhíu lên.

Lý lão bản một hơi vọt tới cửa phòng thay quần áo, liền nhìn thấy có người đứng ở nơi đó.

Đào Mạc Kỳ tưởng trợ lý cầm chìa khóa tới, vừa quay đầu lại, trên mặt đều là kinh hỉ cùng cao hứng, nói: "Là anh...... Sao anh lại tới đây?"

Lý Sùng Duyên không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Đào Mạc Kỳ, có chút giật mình, nhưng chỉ là lãnh đạm chào hỏi.

Đào Mạc Kỳ nói: "Lúc trước tôi đi nhà anh tìm anh, rất nhiều lần đều không gặp được anh."

Lý Sùng Duyên cũng không muốn nói quá nhiều với hắn, Diệp Bạch bên trong nghe được hai người bên ngoài muốn bắt đầu ôn chuyện, trong lòng không cao hứng. Hầm hừ nghĩ, Đào Mạc Kỳ quả nhiên là đã nhìn trộm Lý Sùng Duyên lâu rồi, Diệp thiếu gia phi thường không cao hứng.

Diệp Bạch đề cao thanh âm, nói: "Lý Sùng Duyên, anh định ở bên ngoài hết hai phút mới tiến vào sao? Anh chỉ còn dư lại hai phút thôi đấy. Hiện tại là một phút năm mươi giây."

*Editor: nữ vương thụ a nữ vương thụ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận