Nhân Ngư Hãm Lạc FULL


Rimbaud từ từ tỉnh dậy, buồn ngủ mở mắt ra và thấy mình đang ngồi trên sàn nhà.

Anh đưa tay xoa xoa gáy đau nhức, đầu ngón tay đột nhiên chạm tới một vật lạnh lẽo.
Một máy ức chế bằng thép khóa trên tuyến gáy của anh, bởi vì máy sẽ bị khóa trong xương cổ, vì vậy nó mang theo một chút đau đớn, nhưng cũng may đây cũng không phải là lần đầu tiên đeo cái này, rất nhanh chóng làm quen với nó.
"??" Rimbaud nhìn xung quanh, hình nền trong phòng này có màu vàng, ánh đèn cũng không tối, cả gian phòng coi như sáng sủa, cách anh không xa có quầy bar dùng cơm, bên trong quầy bar có bồn rửa, nồi xào dùng để nấu cơm đặt trên bếp từ, hình nền sau giá rượu hơi có chút màu hồng.
Phòng này không có cửa sổ, chỉ có hai cánh cửa tương đối, cửa không có lỗ khóa, chỉ có đầu vào mật khẩu, có vẻ như nhập mật khẩu là có thể mở được.
Rimbaud trèo lên trước một cánh cửa khác ngửi ngửi, hai cánh cửa có cấu tạo giống nhau, nhưng bên cạnh cánh cửa này không phải là đầu vào mật mã, mà là một cái khóa vân tay.
"Cái đồ quỷ quái gì đây chứ." Rimbaud tự nhiên ấn ngón tay mình lên, khóa vân tay đột nhiên sáng lên ánh sáng đỏ, phát ra âm thanh sai chói tai.
"Đừng ấn."
Một giọng nói vang lên từ bên tai.
Rimbaud hoảng sợ, xoay người, phía sau không có một người nào cả, mới phát giác trong tai đeo máy thông tin có người nói chuyện.
"Randi" Rimbaud nghe được thanh âm của Bạch Sở Niên lập tức yên tâm, đầu đuôi cuốn thành hình trái tim lắc lắc: "Em có khỏe không? Em đang ở đâu?"
"Tôi cũng không biết.

Tỉnh lại đã ở chỗ này rồi, còn bị khóa một cái máy ức chế, mịe nó, đời này tôi không muốn đeo thứ này nữa."
Phòng của Bạch Sở Niên cũng là vách tường trong suốt, ngược lại sáng ngời, bên tường có bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch, trước bồn rửa tay treo một tấm gương vuông nửa người, trên vách tường bên tay trái có một cái gương co giãn hình tròn, bên tay phải là một phòng tắm làm khô ướt tách biệt, bên cạnh là bồn cầu.
Nhà vệ sinh không có hình nền, là gạch đáy đỏ, sợ bắn tung tóe nước để ngâm hình nền.
Tương tự như bên kia, phòng này có hai cánh cửa đối diện, một cánh cửa chỉ có thể được mở bằng mật khẩu và một cánh cửa khác có thể được mở bằng dấu vân tay.
Bạch Sở Niên đưa lưng về phía gương, cố gắng nghiêng đầu nhìn bộ ức chế trên gáy, cái máy ức chế này không giống với lúc trước hắn đeo qua, bộ phận trong suốt phía sau chứa chất lỏng màu lam.
"Lúc Hàn ca gọi điện thoại cho tôi anh ấy phát hiện ra một loại thuốc màu lam, có độc, có thể độc chết thí nghiệm thể, tôi cảm thấy trên cổ tôi cái này chính là nó đi."
Rimbaud: "Tôi không có gương ở đây, tôi không thể nhìn thấy nó.


Có điều là hẳn là giống nhau đi."
Bạch Sở Niên cố gắng nhìn vào gương nhìn sau lưng mình: "Ở đây tôi còn treo một tấm biển, viết...!Kéo mạnh và kích hoạt cảnh báo có một cơ hội để bắt đầu quá trình tiêu hủy.

Đừng bấm lung tung."
"A, tôi đã ấn rồi."
"Anh đã tìm thấy mật khẩu?"
"Tôi ấn lung tung."
Dingdong!
Mật mã bên Rimbaud vang lên một tiếng, bật đèn xanh.
Đồng thời sáng lên còn có đuôi cá của anh, đuôi cá chuyển sang màu đỏ, vảy nổi lên màu vàng.
Năng lực đồng sinh của anh là cá koi ban phước không cần tiêu hao năng lượng tuyến thể, không cần anh chủ động sử dụng, đương nhiên sẽ không bị máy ức chế ảnh hưởng đế.
Bạch Sở Niên: "A đây."
Rimbaud: "Mật khẩu là 89456, đèn xanh sáng, nên đúng, nhưng cửa không mở, không thể kéo cũng không thể đẩy."
Bạch Sở Niên: "À, anh đợi lát, tôi nghiên cứu một chút."
Hắn đem nắp sau nhà vệ sinh xuống, vớt lên trong nước, không có gì, lại lật thùng rác, cũng không thu hoạch được gì, vì thế hai tay chống bồn rửa tay ngẩn người một lát, từ trong gương phát hiện góc trần phòng có một lỗ tròn màu đen, camera đang chạy.
"Đám tạp chủng kia đưa chúng ta tới đây, phỏng chừng hiện tại đang từ trong camera xem chuyện cười đi." Bạch Sở Niên lấy xà phòng rửa tay, thuận miệng nói.
Toilet quá bức bách, không lớn như căn phòng nhỏ tam lăng trùy của Vô Tượng Tiềm Hành Giả, bài trí cũng không nhiều, Bạch Sở Niên lật một lần góc có thể lật, không có bất kỳ manh mối nào.
"Tôi tìm thấy một chai rượu vang, tôi có thể uống nó không?" Rimbaud hỏi.
Bạch Sở Niên lớn tiếng: "Trả về...!Chờ một chút, không có gì được viết trên đó sao?"
Rimbaud đọc từng câu từng chữ: "Viết...!'Mến, Nhuế, Tửu'"
Bạch Sở Niên: "Còn nữa không?"
Rimbaud: "Phần còn lại tôi không biết chữ."
Bạch Sở Niên: "..."

Rimbaud: "Ồ, có một bức tranh khác."
Bạch Sở Niên phấn chấn lên: "Vẽ cái gì? Anh có thể nhìn thấy những con số sao?"
Rimbaud: "Nho."
Bạch Sở Niên tức giận đến cười thẳng.

Trong nhiệm vụ cần liên kết IQ, điều này Rimbaud về cơ bản không giúp được gì.
Hắn ngồi trên bồn cầu trầm tư, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, lại phát hiện ở góc độ này có thể nhìn thấy camera lỗ tròn ở góc trần nhà sáng lên những đốm đỏ, ánh sáng đỏ làm cho mắt rất khó chịu, không giống như đèn báo chứng minh camera đang hoạt động, có chút giống laser.
"Ừm?" Bạch Sở Niên vươn tay lắc lắc trước máy quay, phát hiện hồng quang đánh vào lòng bàn tay, chiếu ra đường cong rõ ràng.
"Ồ, nhàm chán." Bạch Sở Niên vặn tấm gương co giãn trên tường, đặt gương ở gần nhà vệ sinh, ánh sáng đỏ được phản chiếu lên hình nền màu vàng, hiện ra một chuỗi số rõ ràng: "74692".
Nhập chuỗi số này vào bộ mật mã, mật mã đinh một tiếng, bật đèn xanh.
Bạch Sở Niên đẩy một cái, khóa cửa liền mở ra.
"A, chỉ có vậy thôi." Bạch Sở Niên khinh thường đem gương co rút trở về vị trí cũ, hỏi Rimbaud: "Cửa bên anh cũng mở ra sao?"
Rimbaud: "Không."
"Không có việc gì, đừng gấp gáp, bảo bối." Bạch Sở Niên an ủi anh, đẩy cửa ra, bên trong bày hai cái giường bệnh, bên giường bệnh mỗi người dựng thẳng một cái giá truyền dịch, chung quanh bày tủ khử trùng, bên trong đặt một ít thuốc thường dùng.
Vị trí đối diện với cánh cửa này có một cánh cửa khác, cũng yêu cầu mật khẩu.
Bạch Sở Niên yên lặng đi qua, khi đi đến giữa giường bệnh, cửa phía sau đóng sầm lại, khiến hắn rùng mình một cái.
Tại thời điểm này, Rimbaud đột nhiên nói: "Cửa của tôi mở ra rồi."
Bạch Sở Niên: "Vậy tôi hiểu rồi, bên tôi đóng cửa lại bên anh mới có thể mở ra.

Chỗ tôi giống như một phòng khám, còn anh thì sao?"
Rimbaud: "Nhà vệ sinh.


Có nhà vệ sinh, có phòng tắm, phòng tắm ở phía này là gạch đỏ, bồn rửa tay này là hình nền màu vàng."
Bạch Sở Niên sửng sốt: "Vậy thì đó chính là toilet mà tôi vừa ở."
Hắn bước nhanh trở lại cánh cửa vừa mới vào, dùng sức gõ cửa: "Rimbaud? Bây giờ chúng ta cách nhau một cánh cửa, anh có nghe thấy tôi gõ cửa không?" Nhưng cánh cửa này ở phía Bạch Sở Niên chỉ có một khóa vân tay, cho dù biết mật mã cũng không mở được.
Rimbaud: "Không thể nghe thấy, cửa cách âm."
Bạch Sở Niên suy nghĩ một chút cũng đúng, bằng không đám tạp chủng này vì sao lại lưu lại máy thông tin cho bọn họ.
"Không có việc gì, phòng kia tôi vừa đi qua, anh trực tiếp ân 74692 là được."
"À." Rimbaud theo lời hắn nhập mật khẩu, khóa mật mã đột nhiên bật đèn đỏ, phát ra cảnh báo lỗi sắc bén.
Rimbaud: "Sai rồi."
Bạch Sở Niên cả kinh: "Tôi không nói sai, anh ấn sai sao?"
Rimbaud: "Tôi sẽ thử lại."
Bạch Sở Niên: "Đừng! Anh sai hai lần rồi, lại ấn nữa tôi sẽ mồ côi vợ mất.

Anh tháo gương tròn trên tường, sau đó ngồi trên nhà vệ sinh và đảo ngược laser được chiếu bởi máy trên góc mái nhà lên hình nền đi."
Rimbaud làm như sau: "Con số là, 96472."
Bạch Sở Niên: "...!Xem ra mở mật mã khóa một lần liền biến một đổi lần...! Thực bấy cẩn mà.

Anh cẩn thận nhấn vào, tôi không muốn làm góa phu đâu."
Rimbaud bên kia dặn dò một tiếng, mật mã đúng rồi, nhưng cửa không mở ra được, xem ra chỉ có Bạch Sở Niên tiến vào phòng tiếp theo thì Rimbaud bên này mới có thể mở cửa.
"Tôi tìm xem bên này có cái gì không." Bạch Sở Niên lật lật tủ: "Trên cùng tủ có một khung ống nghiệm."
Bên trong khung ống nghiệm có một ống tiêm không được đóng gói.

Bạch Sở Niên lấy kim thuốc ra, nhìn ánh sáng một chút, thuốc bên trong trong trong suốt, nhưng trên bao bì cái gì cũng không viết.
Mặc kệ nó đi, cứ đóng gói rồi nói sau.
Bạch Sở Niên: "Trên giá đỡ ống nghiệm chỉ có một cây kim tiêm, mặt bàn rất sạch sẽ."
Bên giường bệnh bày một giàn hoa nghệ thuật sắt, trên giàn hoa bày mấy chậu hoa giả, bên cạnh hoa giả đặt một cái bình phun nhỏ múc nước, bên cạnh giàn hoa treo một quyển lịch ngày xé một trang.

"......" Bạch Sở Niên cầm lấy bình phun nhỏ, tùy tiện phun lên lịch, trang giấy trống rỗng liền hiện ra một chuỗi chữ viết số "25319"
Nhập mật khẩu và đèn bật xanh.
"Hả? Chỉ có thế thôi sao?" Bạch Sở Niên có chút buồn bực.
Những mật mã này không thể dùng đơn giản hoặc khó khăn để hình dung, mà là quá thông thường quá thuận tiện, nó cũng không giống mật thất, ngược lại giống như trong quân đội đối với ám hiệu, mỗi lần thường xuyên đổi một ám hiệu, lấy cái này để xác định thân phận binh lính.
Cài đặt mật khẩu này thường được áp dụng trong phòng làm việc của công ty có yêu cầu bảo mật cao hơn một chút, mỗi lần thói quen đi xem mật khẩu cập nhật là được.
Bạch Sở Niên cảm thấy rất thoải mái, đẩy cửa đi vào, lần này là phòng tập thể dục, hắn đi đến giữa phòng, cửa phía sau đóng sầm một tiếng, cửa bên Rimbaud cũng mở ra.
Bạch Sở Niên nói: "Anh đến phòng y tế đúng không? Có hai giường bệnh."
Rimbaud ừ một tiếng.
Bạch Sở Niên vui vẻ nói: "À, trên giàn hoa có một cái bình xịt, anh lấy cái kia phun lên lịch một chút là có thể thấy mật mã.

Tôi cảm thấy mật khẩu này nên được thay đổi một ngày một lần, không phải để mở một khóa để thay đổi một lần, nên giống như mật khẩu tôi vừa bước vào."
Bên Phía Rimbaud lại trầm mặc.
Bạch Sở Niên: "Làm sao vậy?"
Rimbaud: "Ống nghiệm trống rỗng, là em đã lấy thuốc tiêm?"
Bạch Sở Niên lấy ra thuốc tiêm trong túi: "A, đúng vậy, tôi cầm."
Rimbaud hỏi lại: "Em còn thấy gì nữa không?"
Bạch Sở Niên hồi tưởng lại một chút: "Hoa giả, thuốc cảm, giá truyền dịch."
Rimbaud một lần nữa im lặng.
Bạch Sở Niên thu liễm ý cười thoải mái, dựa vào tường, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy bảo bối?"
Rimbaud đứng ở giữa phòng y tế, giá đỡ ống nghiệm trên tủ bên cạnh bị lật xuống, tầm mắt anh hướng xuống phía dưới, lạnh lùng nhìn chăm chú vào một thi thể mặc đồng phục nghiên cứu viên nằm sấp trên mặt đất.
"Ngươi đang lừa dối ta.

Cho rằng như vậy có thể lừa gạt qua sao?" Ngữ điệu Rimbaud lãnh đạm, hờ hững hỏi máy thông tin: "Ngươi lừa ta sai mật mã, ngươi muốn giết chết ta.

Ngươi là ai?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận