Trước khi đẩy cửa toilet ra, Bạch Sở Niên quay đầu lại, lưu ý gương treo hình vuông phía trên bồn rửa tay.
Hắn lui về, hai tay chống mép ao, cẩn thận quan sát tấm gương này.
Ban đầu khi hắn tỉnh lại trong toilet, gương này từng biến thành màn hình giám sát, không biết làm thế nào mới có thể kích hoạt màn hình giám sát, Bạch Sở Niên theo mép gương sờ một vòng, xem có nút nào có thể tự nhấn hay không, sờ một vòng cũng không tìm được cơ quan gì.
Hắn đứng thẳng người, đút túi đứng trước gương ngẩn người trong chốc lát, nhìn chăm chú vào chính mình trong gương.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay phải lên, trong gương tự nâng tay trái lên.
Hắn lại nâng tay trái lên, mà chính mình trong gương vẫn nâng tay trái.
Bạch Sở Niên sửng sốt, bạch sư alpha trong gương bỗng nhiên nhếch khóe môi, khẽ cười nói: "Các ngươi sắp xong đời rồi." Hắn dùng tay trái nâng lên ngón giữa.
"A!" Hình ảnh kinh hãi khiến Bạch Sở Niên đột nhiên không kiềm chế được một quyền đánh tới, gương vỡ ra vết nứt như mạng nhăm, kính vỡ để lại vết thương loang lổ trên xương quyền tay trái của Bạch Sở Niên, máu tươi theo kẽ ngón tay chảy về phía đầu ngón tay.
"..." Bạch Sở Niên bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, hắn thậm chí không cách nào xác định vừa rồi ảo giác còn là chân thật theo dõi, một cỗ sợ hãi rất nhỏ cùng sát ý mãnh liệt lan tràn trong lòng.
Vừa rồi chính là tâm ma hình ảnh sao, như vậy chính là mình giả.
Bây giờ hắn nên ở trong một căn phòng ở các tầng khác nhau với hắn ta.
Bạch Sở Niên nhặt lên một mảnh vỡ gương lớn, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chuyện sống chết của Rimbaud chưa biết làm Bạch Sở Niên cảm thấy bất an từ đáy lòng, tuy rằng nhìn như vẫn duy trì trấn định, nhưng bị nhốt trong căn phòng chật hẹp không có điểm cuối này, cảm giác tuyệt vọng kỳ thật từng chút từng chút ăn sâu vào lý trí của người bình tĩnh.
Bạch Sở Niên ghi hận khuôn mặt trong gương, hiện tại muốn giết hắn.
Hắn đột nhiên lại trở nên tỉnh táo, giơ lên mảnh gương trong tay, trong mảnh vỡ phản chiếu bóng dáng của mình.
"Hình ảnh có biết mình là hình ảnh không? Mình luôn muốn giết chúng." Bạch Sở Niên chăm chú nhìn hoa văn trên tay mình bị vết máu vết bẩn: "Tôi mới là hình ảnh sao?"
Hắn sờ sờ máy ức chế sau gáy rót thuốc màu lam, trên máy ức chế có một cái lồi có thể dùng chip mở khóa, loại ức chế này nếu gặp phải cưỡng ép kéo sẽ khởi động chương trình tự hủy, đem nọc độc rót vào trong tuyến thể của thí nghiệm thể.
Một đoạn giai điệu tuyệt vời không nghe ra lời nhẹ nhàng ngâm nga trong máy thông tin bên tai, giống như hải quỳ chậm rãi nở rộ, chim bay thì thầm trong tầng mây, âm thanh cá voi ngâm xướng với chuông gió vỏ sò.
Rimbaud nằm trong bể nước quán ăn, dòng nước theo vòi nước chảy xuống đầu anh, anh nhàn nhã ngâm nga bài hát, hai tay cầm tờ giấy Bạch Sở Niên lưu lại cho mình quan sát.
"Rimbaud, lúc trước tôi nghe anh hát, cho nên dọc theo đường đi đều sám hối bộ não di tình biệt luyến này của tôi, tôi càng nghĩ càng khó chịu, anh là hải yêu dọa người, Satan phái hắn tới mê hoặc tôi, tôi biết bộ mặt thật của hắn nhất định là một yêu tinh xấu xí.
Nhưng hắn ta không hát hay như anh đâu, thật đấy."
Giai điệu vờn quanh bên tai làm cho hai mắt thất thần của Bạch Sở Niên dần dần trong trẻo, đại não dày đặc tỉnh táo lại.
Một tiếng kim loại yếu ớt va chạm làm gián đoạn Rimbaud, Rimbaud đột nhiên dừng lại, nhìn mái nhà, lại nhìn bốn phía, hỏi Bạch Sở Niên: "Anh có nghe được thanh âm gì không?"
"Anh nói bài hát là của anh?" Bạch Sở Niên triệt để tỉnh lại, xoa xoa huyệt thái dương.
"Không, là tiếng súng bắn tỉa cỡ nòng 7,62 mm đánh vào thép."
"Tôi không nghe thấy điều đó.
Cách em gần sao?"
"Rất xa, ít nhất phải ở bên ngoài phòng."
"Quên đi, trước tiên đừng để ý đến nó.
Bây giờ tôi rất lộn xộn, và có một chút không hiểu đây là tình huống gì, nếu chúng ta không thể ra ngoài thì nên làm thế nào đây?"
"Tôi không quan tâm.
Ngôi nhà luôn có một ngày lão hóa sụp đổ, hàng chục ngàn năm sau, tôi vẫn còn ở đó."
"Lâu như vậy, anh không tịch mịch sao? A không phải, anh có ở đây không sao, vậy không phải tôi cũng không có ở đây sao?"
"Không lâu.
Nhưng cô đơn." Rimbaud hỏi: "Em có thể sống được bao lâu?"
"Bao nhiêu năm sao? Không biết nữa, nhưng hẳn là nhiều nhất cũng chỉ là một trăm năm đi, haiz, tôi cũng không nghĩ tới nó."
"Những ngày ngắn ngủi như vậy, ngủ sâu một chút là qua." Rimbaud lần đầu tiên suy nghĩ về đề tài tuổi thọ, anh đem tờ giấy Tiểu Bạch lưu lại cho mình đặt cùng một chỗ, dán lên môi hôn: "Thật nguy hiểm."
"Chúng ta tiếp tục đi, chờ tôi nhìn thấy lão bà rồi, tôi sẽ hướng anh ấy xin tha thứ cho anh."
"Tôi không cần." Rimbaud nói: "Nhưng tôi cũng sẽ tha thứ cho em."
Bạch Sở Niên đã hiểu được quy luật mật mã, chỉ cần dựa theo nút mật mã hướng về phòng bấm số ngược lại, tốc độ mở cửa liền trở nên rất nhanh, hắn dễ dàng đẩy cửa toilet ra, phòng tiếp theo là phòng y tế.
Trên mặt đất rõ ràng nằm sấp một cỗ thi thể.
Bạch Sở Niên giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hắn không ngại bẩn, ngồi xổm xuống điều tra thi thể mặc đồng phục nghiên cứu viên kia.
Thi thể nằm sấp bên cạnh tủ, tay cứng ngắc bám vào mép ngăn kéo dưới tủ, đúng như Rimbaud đã miêu tả trước đó, thi thể mang dép nhựa, không mang tất, ngón chân cái ở bên chân phải có một vết thương nhỏ.
Bạch Sở Niên cúi người xuống quan sát, phát hiện thi thể mang dép nhựa dưới đáy có vài mảnh thủy tinh rất nhỏ, thủy tinh gần như màu đen.
Tìm khắp toàn thân, cũng chỉ có một vết thương trên ngón chân mà thôi, đây cũng không phải là vết thương trí mạng.
Bạch Sở Niên lật thi thể lại, nghiên cứu viên dáng người hơi mập, cao khoảng một mét bảy, trên má phải có một nốt ruồi đen không nhỏ, đeo kính gọng đen, diện mạo lớn.
Có điều là vành tai của hắn nổi lên màu đỏ anh đào, trên da nổi lên một ít ban đỏ.
Hắn kề sát vào miệng và mũi thi thể ngửi ngửi, có mùi hạnh nhân đắng phi thường nhạt.
Về cơ bản có thể kết luận rằng hắn đã chết vì ngộ độc xyanua.
Bạch Sở Niên ở trong túi hắn lục lọi, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ thân phận.
Hắn ta là một người Ireland, làm việc cho viện 109, xem đánh số thì thấy hắn không giống như làm việc một mình trong một bộ phận, ít nhất có mười đồng nghiệp làm việc cùng nhau trong bộ phận này.
"Hảo huynh đệ, giúp tôi một tay đi." Hắn cầm thẻ thân phận của người Ireland, sau đó nâng thi thể lên, dùng bả vai chống hắn đứng lên, từng bước từng bước hướng về phía khóa vân tay, nắm lấy ngón trỏ trái của người Ireland ấn vào khóa vân tay.
Khóa vân tay bật đèn đỏ, lỗi.
Đã nhập sai hai lần rồi, Bạch Sở Niên trong lòng thầm niệm, còn có hai cơ hội, vì thế lại chọn ngón trỏ tay phải của hắn ấn lên đĩa quét.
Vẫn sai thêm lần nữa.
Chỉ còn lại cơ hội thử nghiệm lần cuối cùng, yết hầu Bạch Sở Niên nhẹ nhàng giật giật, do dự một chút, ấn ngón cái tay trái của nghiên cứu viên lên.
Sai tiếp.
"......! Mẹ kiếp.
Tôi có cần xui xẻo như vậy không?" Người bình thường ghi mật mã chỉ quen ghi lại bốn ngón tay này đấy, còn kém ngón tay cái tay phải chưa thử qua, nhưng Bạch Sở Niên đã không còn cơ hội thử sai, lại sai một lần nữa, máy ức chế sẽ khởi động chương trình tự hủy.
Bạch Sở Niên giơ ngón tay cái tay phải của nghiên cứu viên lên, lơ lửng phía trên đĩa quét, do dự hơn mười giây, rốt cục vẫn thả xuống.
Không cần thiết, cờ bạc làm tổn thương cơ thể.
Bạch Sở Niên đem thi thể đặt về vị trí cũ, lấy thẻ từ thân phận của hắn, đi về phía phòng tiếp theo.
Hắn trở lại tủ của phòng khám, mở ngăn kéo và lấy ra một vài hộp thuốc thường được sử dụng từ bên trong.
Các hướng dẫn trên hộp thuốc là tiếng Anh, nhưng có thể thấy rằng các chữ cái là bị ngược, hơn nữa tất cả các chữ cái là ngược lại.
Bạch Sở Niên quay đầu nhìn về phía lịch bên giá hoa, con số trên lịch là 81.
Hắn nhớ khi hắn đi qua phòng khám, số trong lịch là ngày 18.
Không có thắc mắc khi Rimbaud sẽ trả lời "81", anh thực sự không nói dối.
Bạch Sở Niên vừa truyền mật mã vừa hỏi: "Bên kia anh đi đến toilet đi."
Rimbaud: "Được."
"Gương trong toilet thế nào rồi?"
"Không có gì cả, giống như gương bình thường."
"Hừ..." Bạch Sở Niên xác nhận anh tiến vào toilet khác với mình, bước nhanh hơn, tiến vào phòng tiếp theo.
Cửa dễ dàng bị đẩy ra, Bạch Sở Niên tìm kiếm chung quanh, lúc trước hắn đích xác mang hai quả tạ đặt ở phía sau cửa, nhưng hiện tại hai quả tạ kia lại trở về vị trí tại chỗ của giá đỡ tạ.
Một chút vết máu trên mặt đất cũng biến mất.
"Là xoay chuyển, phòng tập thể dục là một điểm xoay chuyển." Bạch Sở Niên giật mình, dấu hiệu trùng trùng điệp điệp đều chứng minh phỏng đoán của hắn về căn phòng.
"Hiện tại xem ra chúng ta chỉ là bị nhốt trong năm phòng, toilet tính là phòng đầu tiên, phòng y tế số hai, phòng tập thể dục số 3, ký túc xá số 4, phòng ăn số 5, năm phòng đều tồn tại một phòng đối xứng phản chiếu, nhìn qua là hai tầng, trên thực tế giống như hai dãy nhà dán sát vào nhau, lúc này chúng ta đang chân đứng đối nhau."
"Nếu lúc đầu tôi ở tầng trên, anh đang ở tầng dưới thì chúng ta sẽ đi qua phòng tập thể dục, tôi đi vào tầng dưới, anh vào tầng trên." Mỗi lần đi qua phòng tập thể dục sẽ xảy ra xoay chuyển, phòng trên là phòng thực, phòng dưới là phản chiếu."
Rimbaud: "Ồ"
"Cho nên tôi vừa mới đi ngang qua là hai phòng phản chiếu, lúc này phòng tập thể hình là phòng thể hình phản chiếu, phòng tiếp theo, hẳn là ký túc xá chính diện."
Rimbaud: "Ồ..."
"Tôi đã hoàn toàn hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi." Đầu ngón tay Bạch Sở Niên miêu tả lịch 81: "Nơi này không phải là tòa nhà chung cư gì, mà là khu hoạt động tự do của phòng thí nghiệm.
Các nhà nghiên cứu không phù hợp ăn tối và nghỉ ngơi ở đây.
Sàn nhà trên tường cũng không phải là sàn thông thường, nguyên tắc và giấy thử nghiệm thủy ngân methyl cam-clorua tương tự, rất nhạy cảm, được sử dụng để ngăn chặn những gì họ đang sản xuất hoặc nguyên liệu rò rỉ vào khu vực sinh hoạt."
"Bác sĩ Hàn nói, đồ chơi này bên trong chứa hydro xyanua." Bạch Sở Niên sờ sờ máy ức chế sau gáy, lam sắc dược dịch trong máy ức chế hơi lay động: "Phỏng chừng các nghiên cứu viên đang bí mật sản xuất hàng loạt loại dược tề nhanh chóng giết chết thí nghiệm thể đi."
"Còn nhớ rõ nhà hàng có sàn nhà màu hồng mà anh đi ngang qua không, trong chai rượu vang vỡ vụn hẳn là loại dược tề này, không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì để dược tề có thể trong thời gian ngắn bay hơi không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, nhưng màn hình biến thành màu hồng chính là bằng chứng dược tề từng rải rác vào không khí." Bạch Sở Niên biết đối diện bất kể là Rimbaud thật hay là Rimbaud giả đều nghe không hiểu, đành phải lẩm bẩm.
*Rầm*
Trong góc phòng tựa hồ truyền đến một tiếng trầm đục, Bạch Sở Niên dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, tiếng vang kia không xuất hiện nữa, nhưng có một điểm, đối với bọn họ sử dụng các loại súng ống làm chuyện thường ngày mà nói đích xác có thể phân biệt đây là tiếng đạn bắn trúng trên sắt thép phát ra, nhưng bởi vì sắt thép quá dày cho nên thanh âm yếu ớt, có điều là tuyệt đối sẽ không sai được.
"Tôi cũng nghe được thanh âm kia." Bạch Sở Niên cảnh giác, vội vàng đi xuống phòng.
Không ngoài dự đoán, căn phòng này thực sự là ký túc xá.
Trên mặt đất có vài dấu chân dính máu lẻ tẻ, phương hướng là từ khóa mật mã đến hướng khóa vân tay.
Có vẻ như đây là những gì các nhà nghiên cứu đã chết trong phòng khám để lại.
Bạch Sở Niên cẩn thận quét qua các ngóc ngách trong phòng, kiểm tra có manh mối chi tiết nào còn sót lại, lơ đãng nhìn thấy phím điện dưới bàn làm việc ở góc bật đèn.
"Ừm, cái này hình như có thể dùng." Bạch Sở Niên bước nhanh qua, ấn màn hình sáng, cầm chuột từ bên phải tới, ở trên màn hình khóa điểm hai cái.
Yêu cầu mật khẩu.
Bạch Sở Niên lấy thẻ từ thân phận lấy từ trong túi nhà nghiên cứu ra, quẹt một cái trên đầu đọc thẻ phía dưới màn hình.
Màn hình khóa được bật ra một cách trơn tru.
Bạch Sở Niên kéo ghế máy tính lại ngồi xuống, máy tính này hiển nhiên là máy tính công cộng, chỉ có thể dùng để tạm thời tiếp nhận tin tức, cũng không có trang bị bàn phím, cùng loại thư viện không sai biệt lắm.
Nghiên cứu trang bị lên kế hoạch hành động Bạch Sở Niên là người hành nghề, đáng tiếc đối với máy tính không phải đặc biệt giỏi, nếu Đoàn Dương đại lão ở đây thì tốt rồi, nếu không còn tiểu omega bò sát cũng tốt.
Khi hắn đang định từ bỏ thì màn hình nền máy tính để bàn của hắn đã nhận được một email, người gửi hóa đơn: Khởi chạy tình yêu biubiubiu.
"Haizz." Bạch Sở Niên không chút nghĩ ngợi liền thuận tay mở ra, dù sao cũng không phải virus trong máy tính nhà mình nên cũng không đau lòng.
Sau khi bật, máy in được đặt dưới bàn làm việc phát ra âm thanh khởi động nhỏ giọt, sau đó bắt đầu hiện ra một tờ giấy A4.
Bạch Sở Niên khom người đem từng tờ giấy lên, ngồi trên ghế máy tính lật xem.
Đây thực sự là hai tài liệu, trang bìa đầu tiên viết "Phân tích chi tiết về tác nhân nhiễm IN", là dữ liệu tiếng Trung.
Bạch Sở Niên lật một lần, đại khái tổng kết ra một ít đặc điểm về thuốc lây nhiễm IN.
"Ý tứ là thuốc màu xanh này bên trong có chứa virus hydro xyanua và bluechin, trọng điểm là virus bluechips, thí nghiệm thể chỉ có thể thông qua tiêm nhiễm trùng, sau khi nhiễm trùng sẽ chết trong vòng mười phút, nhưng con người chỉ cần hít phải quá liều sẽ dẫn đến tử vong.
Đây là một loại độc dược dễ bay hơi mạnh, trong nháy mắt thoát ly khỏi thùng chứa sẽ nhanh chóng bay hơi, ba phút sau tự biến mất, thu thập chứng cứ cực kỳ khó khan."
Rimbaud đột nhiên lên tiếng: "Chỉ là nhiễm trùng sao?"
"Đúng, không có gì phóng xạ ở bên trong."
Bìa tài liệu thứ hai có dòng chữ "K034 quyết định phá hủy dữ liệu đối tượng thí nghiệm", lần này là thông tin hoàn toàn bằng tiếng Anh.
Bạch Sở Niên lần lượt nhìn xuống, tổng cộng có hơn một trăm hồ sơ của cơ thể thí nghiệm, chữ tôm nhỏ khiến người ta đau mắt.
Hắn nhanh chóng duyệt qua một lần, nhìn danh sách cơ thể thí nghiệm đủ loại làm cho Bạch Sở Niên kinh ngạc trước sự đa dạng của đồng loại của mình.
Thí nghiệm thể 516 Peppa Pig, có thể sản xuất 10.000 bánh bao nhân rau mùi cùng một lúc, điều kiện kích hoạt là ăn đầy đủ 20.000 bánh bao nhân rau mùi.
(Đặng: thí nghiệm gì mà lỗ gấp đôi.