Mặc dù Bạch Sở Niên nhất thời còn không muốn lên lầu nhưng vẫn bị hội trưởng gọi điện thoại tới.
Hội trưởng và chú Cẩm đều ở đây, nhìn mấy túi đồ ăn vặt xé rách bao bì trên bàn trà liền biết Lục Ngôn cũng không đi xa.
Hội trưởng làm việc trước bàn làm việc, chú Cẩm đang ngồi trên sô pha, đầu gối cầm bút điện, tay trái cầm ly cà phê, tay phải thỉnh thoảng gõ mấy chữ gửi cho đối phương.
"Cháu đứng đó làm gì, con cá kia lại gặm hỏng thiết bị gì rồi sao?"
"Không phải..." Bạch Sở Niên nắm chặt bút ghi âm trong túi.
"Mấy ngày trước cháu có giới thiệu Độ Mặc cho chú, cái người này cũng không tệ lắm." Lục Thượng Cẩm nói: "Mọi người còn chưa rõ ràng chi tiết năng lực làm việc của hắn, lúc này vừa vặn có thể giao cho hắn làm để xem xét."
"Chú định làm gì vậy?"
"Chút chuyện nhỏ này không cần chú ra tay, vừa tiện dạy cháu luôn." Lục Thượng Cẩm ngoắc mũi giày ý bảo hắn tới ngồi xuống, nghiêng màn hình máy tính về phía hắn: "Độ Mặc phụ trách đi đàm phán hợp đồng với bên bán hàng của viện nghiên cứu, trước kia hắn ta là một quản giáo nhỏ, không có kinh nghiệm giao dịch gì, chú đã dạy hắn đàm phán như thế nào rồi."
Đích xác, mấy năm nay Bạch Sở Niên không ít lần đi theo chú Cẩm đi ra ngoài, người có tiền chỉ cần tụ tập cùng một chỗ, vậy bất kể là xã giao ăn cơm hay là nghỉ ngơi trên hải đảo đều không ngừng hấp thu tin tức cùng đồng bọn, mưa dầm thấm đất nhuộm cho Bạch Sở Niên cũng học được nửa chiêu một thức.
Hắn nhớ rõ lúc mình vừa mới trở về ngồi trên xe của chú Cẩm, khi xe chạy qua một huyện nhỏ không biết tên, hắn thấy ngã tư có một người bán kẹo hồ lô, vì thế mới lạ lẫm nằm sấp bên cửa sổ nhìn, khi đó chú Cẩm thuận miệng nói chuyện phiếm với hắn: "Nhìn nhiều người như , nơi này có lẽ bán không được, xung quanh đèn giao thông nhiều không dễ dừng lại, không bằng đi về lên trước hai bước xem."
Lục Thượng Cẩm thấy hắn xuất thần, khẽ đá hắn một cước: "Nhớ kỹ, thấy đối phương, trước tiên mở miệng đòi sáu vạn dược tề dinh dưỡng, giá ra liền ép đến mức thấp nhất."
Bạch Sở Niên suy nghĩ một chút: "Trung bình mỗi thí nghiệm thể sinh trưởng đến giai đoạn trưởng thành cần số lượng lớn nhất là ba ngàn dược tề dinh dưỡng, chúng ta ở đây có gần hai mươi thí nghiệm thể là đủ rồi, chú là muốn...!Dứt khoát không trả lại thí nghiệm thể, chúng ta giảm xuống?"
"Chú kêu cháu chăm chỉ đi theo học hỏi, cháu nhất định phải làm đặc công, cháu cũng chỉ bán một cái kẹo hồ lô xong rồi thôi." Lục Thượng Cẩm nặng nề xoa đầu hắn một cái: "Thứ chúng ta muốn chính là thuốc nhiễm trùng, muốn hắn có thể làm ra số lượng lớn nhất, một lần lấy hàng."
Chú Cẩm nói đến mức này, Bạch Sở Niên mà vẫn nghĩ không ra sẽ không còn mặt mũi ở trong phòng này, như có điều suy nghĩ gật gật đầu: "Cháu hiểu rồi."
Hội trưởng bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Tin tức mới, gia tộc Linh Đề đã lấy hàng, tạm thời để trong kho lạnh, ba trăm tấn nguyên liệu monenenin, bọn họ hẳn là sẽ ở trong nhà máy của mình tinh luyện thành thành phẩm rồi phân chia vận chuyển đến các nhà máy dược phẩm lớn của viện nghiên cứu."
Làm cấp dưới của Ngôn Dật mấy năm, nhiệm vụ không cần phải nói rõ ràng, chỉ cần ánh mắt giao nhau vài giây với Bạch Sở Niên liền có thể lĩnh hội.
Lục Thượng Cẩm hơi cong khóe môi: "Nổ tung hắn."
Tan tầm về nhà, Bạch Sở Niên lười cởi quần áo liền ngã vào giường, đặt bút ghi âm lên bộ sạc cảm ứng ở đầu giường sạc lại.
Vừa quay đầu lại đã thấy Rimbaud đang nằm sấp bên bể cá u ám nhìn hắn.
"Sao vậy, đói rồi sao, trong tủ lạnh còn hai quả cà chua tôi đi xào cho anh."
Rimbaud nhổ ra hai lá cà chua xanh tươi.
"......!Nấu lẩu nhỏ của tôi muộn chút , quá mệt mỏi rồi, nằm nghỉ một lúc, buổi tối vẫn còn nhiệm vụ nữa."
Bạch Sở Niên từ trên giường đứng lên, đứng ở bên cạnh tủ quần áo cởi quần áo ra.
Cổ áo vừa mới chạm đến đầu, Bạch Sở Niên liền cảm thấy sau lưng dán lên một thân thể lạnh lẽo, một đôi tay vịn vào hông hắn, đầu ngón tay dò xét đến mép rốn hắn.
Bạch Sở Niên cởi áo ném vào trong tủ quần áo, cúi đầu nhìn thấy đuôi cá quấn quanh đùi mình biến thành màu đỏ mờ.
Hắn quay đầu lại cùng tầm mắt Rimbaud tiếp xúc, đồng tử Rimbaud kéo dài thành đường thẳng tắp giật người, giữa đôi môi khẽ mở mơ hồ có thể thấy được răng nanh biến thành răng cưa.
Điều đó biểu thị rằng anh đang tức giận.
"Lão bà à." Bạch Sở Niên xoay người ôm người lên, đem toàn bộ Rimbaud dán lên cửa tủ quần áo, liếm cổ và tai của anh.
Vảy dựng đứng ngược trên người Rimbaud lại an tĩnh dán lại da, đuôi cá khôi phục thành màu lam yên tĩnh mềm mại vòng quanh cổ Bạch Sở Niên, đồng tử từ đường mỏng khuếch tán thành hình tròn màu xanh đậm ôn hòa.
"Lại tức giận rồi, sao tính khí lại lớn như vậy chứ."
"Em muốn ba tôi cũng không phải không thể làm được."
"......!Cái này sao có thể giống chứ."
"Hen!"
"Haizz, anh giận cái gì chứ, anh có cha mẹ không cảm thấy cao hứng sao?"
"Không cảm thấy, tôi không nhớ rõ bộ dáng của bọn họ, chỉ nhớ rõ hai bàn tay một lần cạo đi vảy của tôi, tôi cũng sẽ đau, tôi không thích bọn họ."
"Vậy tôi cũng không thích bọn họ." Bạch Sở Niên đặt Rimbaud ngã xuống giường, nghiêng người nằm bên cạnh hắn, tay tự nhiên đặt lên bụng Rimbaud chậm rãi xoa.
"Lúc trước anh đánh tôi hung dữ như vậy, sao bây giờ không ra tay nữa?"
"Tôi không đánh em, Ngôn Dật sẽ trừng phạt em rất nặng, hắn thấy em bị thương mới có thể mềm lòng."
"Cũng chỉ là phạt tôi viết viết kiểm tra mà thôi, nghiêm trọng thì sẽ đuổi việc tôi, hội trưởng chắc chắn sẽ không trừng phạt thể xác."
"Sẽ đóng cửa cấm nhốt.
Trong căn phòng nhỏ tối tăm, em đã ở lại đó trong một thời gian dài.
Tôi biết, em không thích những nơi chật hẹp và tối tăm."
"Ừm, tôi không thích." Bạch Sở Niên chen đến trước mặt Rimbaud, dùng tiếng tức giận chỉ có hai người nghe được hỏi: "Vậy anh có biết hay không, lúc anh đánh tôi, kỳ thật tôi rất sảng khoái."
Rimbaud sửng sốt.
Bạch Sở Niên cúi đầu vùi đến cổ anh nhỏ giọng nỉ non, hô hấp ấm áp nhào vào cổ lạnh lẽo của Rimbaud.
"Anh quản giáo tôi nhiều hơn đi."
Điện thoại đặt bên gối vang lên, là một dãy số xa lạ, Bạch Sở Niên ấn nghe máy, nhưng không mở miệng trước.
Các thiết bị thường được sử dụng của họ được phát triển bởi bộ phận công nghệ IOA và mã hóa, thế giới bên ngoài chỉ đơn giản là không thể nghe lén và truy vấn vị trí, hoàn toàn an toàn.
Âm thanh của một omega phát ra từ loa.
"Hiện tại tôi đang chuẩn bị đi nói chuyện với đại lý dược phẩm của viện nghiên cứu về việc đặt hàng, bọn họ cho tôi dãy số này, nói cậu sẽ nói cho tôi biết phải làm như thế nào."
"À, đúng là tôi." Bạch Sở Niên trả lời: "Lúc đối thoại tôi sẽ nhắc nhở cậu, cậu nhớ mở máy liên lạc tàng hình ra."
Độ Mặc đối diện điện thoại nghe thấy giọng nam quen thuộc này, lúc này không nói gì thở dài.
Độ Mặc cúp điện thoại, mặc âu phục xách cặp đi vào tòa nhà văn phòng nơi đại lý dược phẩm làm việc.
Thân phận hiện tại của hắn là quản lý công ty thiết bị y tế Hóa Lập, tuy nói là thân phận bị nhét tạm thời nhưng hắn cũng phải giả bộ cho cực giống.
Sau khi bị ép rời khỏi nhà tù quốc tế, hắn không có chỗ nào để đi, làm quản giáo mấy năm nay hắn đắc tội với tất cả đều là phạm nhân nặng tội, cho dù phạm nhân trước khi tiến vào đã được tại ngoại khỏi ngục giam, có mấy tên phiêu bạt bên ngoài cũng không có gì lạ, bọn chúng nghiền chết một tiểu ngục quản như hắn dễ như trở bàn tay, Độ Mặc dựa lưng vào cây to ngả người xuống, hắn không tìm một cái bóng râm căn bản sống không nổi, cho dù trốn ra nước ngoài cũng tám phần là một con đường chết.
Cũng may Bạch Sở Niên có chút lương tâm, đưa hắn vào trong tay Lục Thượng Cẩm, đối với Độ Mặc mà nói đây chính là một cọng rơm cứu mạng, hắn nhất định phải nắm chặt lấy nó.
Bởi vì đã có hẹn trước nên đại lý dược xưởng biết đây là khách hàng lớn nên cười khanh khách đón Độ Mặc vào phòng khách.
Phụ trách việc làm ăn lần này là một alpha ba mươi tuổi, hắn rót cho Độ Mặc một chén trà, trước tiên đàm phán giá cả rồi mới soạn thảo hợp đồng.
Alpha đẩy bảng giá dược phẩm cho Độ Mặc, mỉm cười nói: "Ngài nhìn xem."
Trên giấy A4 ghi rõ giá các loại hàng hóa đại lý của họ, chất xúc tác AC và chất phát triển HD đều ghi không có hàng tồn kho, chất che chắn SH còn lại là 15.000 ống, chất nhiễm IN 91.000 ống, chất dinh dưỡng NU là 140.000 ống.
Tuy nói Độ Mặc lúc làm quản giáo ở nhà tù quốc tế cũng coi như đã gặp được chút thị trường, ở trong nhà tù quốc tế tham ô không ít, người nào bị tịch thu gia tài cũng đều kiếm rất dày, nhưng vừa nhìn giá của những viên thuốc bình thường này, vẫn nhịn không được ở trong lòng cảm thán một câu được.
Hắn mặt không đổi sắc âm thầm bình tĩnh một chút, đem bảng giá đẩy trở về, hời hợt nói: "Haiz, bảng giá này đã là nửa năm trước rồi, đều là người sáng suốt biết tình huống hiện tại như thế nào, lấy sáu vạn dược tề dinh dưỡng cũng không phải số lượng nhỏ, cho một cái giá thật đi."
Tình huống hiện tại của viện nghiên cứu ở trong nghề cũng đã không còn là bí mật, rất nhiều đồng nghiệp đều phải đi lên giẫm một cước, trong lòng đại lý cũng hiểu được, hắn ta đành phải nói: "Nguyên liệu dược tề quả thực trân quý, ngài thành tâm đến đặt hàng, nhất định là có ưu đãi rồi."
Ý nói của đại lý là giá 8,4 tỷ, giảm giá ưu đãi đến giá có thể nói được chuyện.
Độ Mặc kỳ thật cảm thấy giá cả này cũng cứ như vậy, dù sao trước kia đều là đồ niêm yết giá rõ ràng, hắn nhiều nhất ở trung tâm thương mại mua đồ trang trí cùng nhân viên quầy từ ba ngàn đồng chém đến một ngàn năm, loại số tiền này phía sau số lẻ cũng không đếm được chém giá như thế nào, vẻ mặt hắn đều tỏ ra ngây thơ.
Không nghĩ tới máy thông tin vô hình trong tai vang lên, Bạch Sở Niên nói: "Chỉ tám tỉ thôi."
Độ Mặc suýt nữa mắng ra thành tiếng, hắn cho rằng đây là thị trường đồ cổ vơ vét hàng giả, toàn bộ số tiền tám tỷ dược tề, người khác bôi một cái đầu lẻ làm ưu đãi, hắn đây lại đi lên xóa sạch một số 0, tiểu tử này rốt cuộc có để người ta buôn bán hay không đấy.
Quả nhiên, khi Độ Mặc kiên trì ra vẻ trấn định nói ra cái giá này thì mặt đại lý kia xanh mét, nếu không phải có giáo dưỡng thì chỉ sợ hắn đã trực tiếp muốn đi lên đấm người.
Độ Mặc âm thầm hít sâu một hơi, che dấu sự thật trong lòng mình không yên tâm, nhướng mày nói: "Hiện tại mọi người làm ăn đều không dễ làm, gần đây cũng không có đơn đặt hàng lớn gì đi."
Sắc mặt đại lý đã rất khó coi, suy nghĩ một chút vẫn gọi điện thoại cho tổng bộ.
Bộ phận phân phối thuốc của viện đã báo cáo sự việc cho Ngải Liên.
Ngải Liên đang cắt móng tay tại bàn làm việc theo hình vòng cung của mình, âm thanh điện tử của máy tính AI bắt đầu đọc tài liệu báo cáo một lần nữa.
Ngải Liên nhẹ nhàng dùng móng tay mài phẳng đầu trước bén nhọn, hừ lạnh nói: "Thủ đoạn quen thuộc của Lục Thượng Cẩm mà thôi, tự xưng là thương nhân hắc tâm khôn khéo.
Tình thế hiện tại, ai thiếu hàng ai không biết chứ, IOA bọn họ vừa mới bắt được hai mươi thí nghiệm thể của ta, xem ra là không có ý định trả, còn muốn bồi dưỡng toàn bộ thành vũ khí đứng đầu, thật sự là tài khí thô mà.
Ngôn Dật, ngươi cũng chỉ được như thế, hai vợ chồng hèn hạ như nhau."
Máy tính AI được gọi là "Đăng" máy móc nói: "Nhưng chúng ta cần số tiền này, chi phí bảo trì thiết bị bảo quản thí nghiệm thể đã vượt quá, sau đó tiếp tục, cần phải tự tiêu diệt một số thí nghiệm thể nhỏ để tiết kiệm chi phí bảo trì."
Đại lý nhà máy dược phẩm vẫn còn đối diện với Độ Mặc, sau một thời gian dài, AI máy móc đọc thư mới: "Bên kia thay đổi mua thuốc nhiễm IN, hy vọng sẽ mua với giá gốc 80%."
Ngải Liên suy ngẫm trong một thời gian.
Nhu cầu thuốc dinh dưỡng lớn nhất, sản lượng cũng không cao, một năm cũng chỉ sản xuất mười bốn vạn đơn, Lục Thượng Cẩm muốn ép đến giá thấp nhất mà mua, đơn giản là có ba khả năng, trực tiếp mua để nuôi dưỡng những thí thể mà IOA giữ lại để cho hội y học nghiên cứu thay đổi một bộ phận thành phần thông qua các kênh khác bán ra, hoặc tích trữ lại làm tiếp thị tiếp.
Hiện tại lại đổi thành mua thuốc nhiễm trùng, xác suất lớn là muốn mơ hồ tầm mắt, mục đích chân thật của Lục Thượng Cẩm vẫn là thuốc dinh dưỡng mà thôi.
Nhu cầu về thuốc lây nhiễm không cao, sau tất cả, mọi người mua các đối tượng thí nghiệm thể không phải để giết chơi, thuốc lây nhiễm chỉ là một biện pháp bảo hiểm, trong trường hợp khẩn cấp có thể chế ngự các đối tượng thí nghiệm thể.
Cho dù Lục Thượng Cẩm muốn lây nhiễm dược tề để đối phó với thí nghiệm thể của viện nghiên cứu, nhưng chỉ cần viện nghiên cứu lấy được tiền hàng, sẽ có cơ hội khởi tử hồi sinh.
"Bán." Ngải Liên hừ cười nói: "Tồn kho cũng chỉ còn lại mười nghìn ống, còn lại năm vạn cuối tháng giao hàng, để cho hắn đem tiền đặt cọc trả."
AI nhắc nhở: "Số lượng đơn enin trong kho không đủ, nếu tất cả được sử dụng để sản xuất thuốc nhiễm trùng, sau khi giao hàng chúng ta sẽ không còn nhiều nữa."
"Gia tộc Linh Đề đã lấy được nguyên liệu rồi, tháng sau chúng ta sẽ nhận được thành phẩm, đơn enin vẫn đủ."
"Được.
Sẽ sắp xếp chuyện này."
Cuối cùng Độ Mặc lấy giá mười lăm nghìn một ống đàm phán thỏa đáng đơn đặt hàng sáu mươi kít dược tề nhiễm trùng, trả trước 20% tiền đặt cọc, lúc ký hợp đồng tay của Độ Mặc đều run rẩy, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nhiều số không như vậy, người có tiền vẽ số không đều giống như vẽ tranh.
Khi đi ra khỏi tòa nhà văn phòng mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, chui vào chỗ không có người, đối với cái hố mà Bạch Sở Niên bức bách chỉ huy chửi ầm lên.
Bạch Sở Niên cười vui vẻ, liên tục nói vài tiếng cậu đã vất vả rồi liền cúp máy.
--
Cùng lúc đó, trong nhà bác sĩ Hàn vừa đặt bữa tối lên bàn, Tiêu Thuần cùng bác sĩ Hàn ngồi ở một bên quầy bar, cúi đầu ăn thịt cá trong canh cá trắng sữa.
Hàn Hành Khiêm giơ tay lên sau gáy Tiêu Thuần, ôn hòa nói: "Tôi biết, cậu rất không muốn nhắc tới gia tộc của mình."
Tiêu Thuần khẽ lắc đầu: "Tôi cảm thấy mình hẳn là đã thoát ly nơi đó rồi, không muốn dính vào bất kỳ người nào của gia tộc Linh Đề nữa, việc săn tuyển cũng sắp tới rồi, Sở ca nói tôi có thể chứng minh năng lực của mình tại sự kiện, nhưng tôi...!Tôi không muốn đi."
"Tại sao?"
"Tôi không cần phải chứng minh bản thân mình với họ, họ sẽ không bao giờ thừa nhận tôi, thừa nhận giá trị của omega ngoài việc hôn nhân ra, hơn nữa sự công nhận của họ không có ý nghĩa gì với tôi cả."
"Ừ, điều này là tốt." Hàn Hành Khiêm sờ sờ hai má hắn: "Cậu đã bắt đầu cuộc sống theo hướng tốt.
Hơn nữa hành động ám sát đối với đứa nhỏ lớn như cậu mà nói cũng rất khó xử."
Mí mắt Tiêu Thuần rũ xuống bỗng nhiên khơi mào: "Ám sát? Ai vậy?"
"Mặc dù không may, nhưng cậu sẽ biết.
Là gia trưởng đương nhiệm của gia tộc Linh Đề- Tiêu Trường Tú, tổ phụ trên danh nghĩa của cậu."
Biểu tình Tiêu Thuần từ mờ mịt ngốc trệ trở nên dần dần kích động, hắn trợn tròn hai mắt, tơ máu chậm rãi bò lên mắt hắn trắng bệch, tay phải đặt ở đầu gối không ngừng làm ra động tác ma sát cò súng.
Nghe Bạch Sở Niên nói, năm đó trong kỳ thi ATWL, chính Tiêu Thuần là người đã tiêm thuốc xúc tác AC cho Xà Nữ Mục, khi đầu bắn từ trên cao rơi xuống còn lộ ra ánh mắt khoái ý trả thù thành công.
Hàn Hành Khiêm vẫn không tin, bởi vì Tiêu Thuần thật sự quá ngoan, tuyệt đối không giống thiếu niên tâm mang ý nghĩ trả thù mạnh mẽ đến mức bệnh hoạn nào đó.
Nhưng giáo viên tâm lý đảo Nha Trùng lại không ngừng dùng kết quả kiểm tra sức khỏe nói cho hắn biết, Tiêu Thuần đích xác tồn tại dục vọng báo thù và phá hủy mãnh liệt.
"Được rồi, được rồi." Hàn Hành Khiêm đem Tiêu Thuần lâm vào ảo tưởng thống khổ kéo vào trong ngực mình, mùi cỏ thiên điểu nhẹ nhàng rót vào trong tuyến thể sau gáy Tiêu Thuần, ôn thanh an ủi: "Ngoan, không cần nữa."
Hồi lâu, Tiêu Thuần nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo bác sĩ Hàn, buồn bực cẩn thận nói: "Tôi rất nguyện ý, nhất định phải để cho tôi đảm nhiệm chức vụ ám sát."