Hai anh em Hạ gia lần lượt đặt Lục Ngôn và Tất Lãm Tinh bị thương lên vai, một tay cầm súng mang theo người bị thương rút về phía xe, bác sĩ của đội cứu hộ PBB Phong Bạo nhanh chóng xuống xe đón bọn họ lên, sau đó liền sắp xếp bọn họ ở trong xe, thuốc men và trang thiết bị trong xe đều được trang bị đầy đủ hoàn thiện.
Huỳnh và Vu Tiểu Chanh liền lui vào trong xe PBB, một tay cầm xà ngang một tay cầm súng thò ra cửa sổ yểm hộ bác sĩ điều trị cho người bị thương.
Hàn Hành Khiêm ôm lấy thắt lưng Tiêu Thuần, trán ẩn hiện một sừng trắng như tuyết, nhẹ người nhảy lên liền mượn gió trượt đến bên cạnh xe Jíp của IOA, vẫy tay bảo anh em Hạ gia lên xe.
Hà Sở Vị hô lên: "Có đi hay không đấy?"
Thí nghiệm thể chim bay bị tơ nhện của xác ướp phóng ra quấn chặt lấy, Kim Lũ Trùng nâng súng bắn phá, viên đạn xuyên thủng toàn thân cơ thể thí nghiệm thể chim bay, mà lỗ đạn không thể nhanh chóng khép lại như khi bị vũ khí thông thường đánh trúng.
Hộp đạn bạo phát vũ khí đặc thù có được năng lực đánh tan cơ thể thí nghiệm, Kim Lũ Trùng thu súng, cúi đầu vuốt ve tuyến thể trên hộp đạn AK do tơ nhện trắng như tuyết quấn quanh, nó vẫn đang đập như nhịp trái tim vậy.
Xác ướp đi tới bên cạnh Kim Lũ Trùng, khoác vai cậu, cúi đầu dán lên trán với Kim Lũ Trùng, Kim Lũ Trùng thu hồi hai sợi tơ ở đầu ngón tay, vì thế xác ướp cũng xoay người treo sau lưng Kim Lũ Trùng, khôi phục trạng thái cứng ngắc.
Bạch Sở Niên và Rimbaud liếc nhau: "Còn lại một tên cấp hai, một tên cấp ba, hai chúng ta có thể xử lý được."
Rimbaud nắm lấy cổ tay hắn thản nhiên nói: "Không đánh nữa."
Điều này có chút khác thường đối với Rimbaud trước kia, anh luôn là người có chiến thuật liều lĩnh nhất.
Bạch Sở Niên cúi đầu nhìn thoáng qua cái đuôi của anh, do thoát ly nước quá lâu, lại tiêu hao rất nhiều năng lượng tuyến thể nên vảy có chút khô tróc, Rimbaud thường xuyên uốn cong xương cá như vậy chống đỡ thân thể đứng nên vảy sẽ có chút hao mòn, vảy hao mòn lại chưa kịp sinh trưởng ra cái mới sẽ đau.
"Được." Bạch Sở Niên ôm Lấy Rimbaud lên với Kim Lũ Trùng, dẫn đầu đạp tường leo lên chỗ cao, lại nhảy xuống rơi xuống nóc xe Jíp, nhét Rimbaud vào cửa sổ xe IOA, chính mình cũng từ trong cửa sổ xe chui vào.
Kim Lũ Trùng mang xác ướp vào xe Jíp của PBB.
Không đợi các thí nghiệm thể còn lại đuổi theo, hai chiếc xe lần lượt rời đi, đạp chân ga rút lui với tốc độ cao.
Đội cứu hộ Phong Bạo băng bó cho Tất Lãm Tinh và Lục Ngôn, trên người Tất Lãm Tinh có hai chỗ đều là ngoại thương, vết thương trước ngực khâu vài mũi, vết thương trên tay tương đối nặng, cần đưa đến hội y học tiếp tục trị liệu.
Trên người Lục Ngôn có mấy vết bỏng nhiệt độ cao và bị tổn thương nội tạng, chân cũng có một bộ phận bầm tím ở mô mềm, vừa rồi vẫn đắm chìm trong trạng thái chiến đấu chưa kịp chú ý, lúc này đau đến lợi hại.
Bác sĩ muốn giúp cậu cởi quần áo tác chiến, cậu lại cẩn thận nhét quần áo tác chiến cho Tất Lãm Tinh, nhiều lần dặn dò, trong túi có thứ trọng yếu, đừng làm mất, lúc này mới an tâm thả lỏng chữa thương.
Kim Lũ Trùng ôm Lục Ngôn, dùng tơ nhện mềm mại mát lạnh đắp lên mấy chỗ da đỏ bừng trên người Lục Ngôn, tơ nhện của cậu có năng lực bảo quản, có thể phòng ngừa thối rữa hiệu quả.
"Thỏ thỏ à." Kim Lũ Trùng cúi đầu cọ cọ tóc Lục Ngôn: "Rất đau đi."
"Tôi mới không sợ, nếu không phải Bạch Sở Niên ngăn cản, tôi thiếu chút nữa đã xử lý xong một thí nghiệm thể A3 rồi."
Huỳnh và Vu Tiểu Chanh trợn tròn mắt: "Thật sao?"
"Đương nhiên, không tin hỏi anh ấy đi." Lục Ngôn vừa khoe tình hình lúc đó, vừa bởi vì quả thật đau quá, lại có chút sợ hãi, vừa nói xong liền tự mình nghẹn ngào ôm Kim Lũ Trùng rơi nước mắt, làm cho Kim Lũ Trùng cũng cực kỳ đau lòng ôm cậu cùng khóc.
Tất Lãm Tinh lau nước mắt cho Lục Ngôn, xác ướp lau nước mắt cho Kim Lũ Trùng.
Bác sĩ trên xe bật cười, tiểu tử này thật đúng là tâm tình nói thay đổi liền thay đổi.
Hà Sở Vị vùi tàn thuốc lái xe, xoay gương chiếu hậu, tuy rằng cũng nở nụ cười nhưng cũng không phải là kiểu mở miệng trào phúng omega nhỏ như trước nữa.
Lần huấn luyện trao đổi này ở chung với nhóm IOA đã lâu, càng cảm thấy một đám tiểu O nhìn như yếu đuối kia cũng không phải bình hoa, càng thêm vui vẻ đáng yêu, ngẫm lại hai con sói nhỏ kia thì thực đáng phải thở dài, hắn sau này cưới vợ sinh con nhất định phải sinh một tiểu O.
Trong xe IOA, Bạch Sở Niên lái xe, Rimbaud ngồi ghế phụ, Tiêu Thuần được Hàn Hành Khiêm ôm đến góc hàng cuối cùng.
Hàn Hành Khiêm: "Bị thương sao?"
Tiêu Thuần: "Một chút vết thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại cả."
Hàn Hành Khiêm: "Cậu có sợ lắc lư không?"
Tiêu Thuần: "Lắc lư?"
Bạch Sở Niên: "Ý của Hàn ca là để cậu ngồi ở đùi anh ấy, cái này nghe còn không hiểu, còn kêu gọi là ba, tôi thấy miệng cũng chưa từng hôn qua đi."
Rimbaud: "En?"
Tiêu Thuần: "..."
Bạch Sở Niên: "Ôi chao xem tôi này.
Nói lỡ miệng rồi, Hàn ca tôi không cố ý đâu, do lái xe phân tâm ấy mà."
Tiêu Thuần khẩn trương lên: "...!Anh, anh giả vờ bị che...!Anh đã nghe rồi...!Các người..."
Rimbaud nghi hoặc nhìn Bạch Sở Niên một cái: "En?"
Hai con sói nhỏ Hạ gia bỗng nhiên dựng thẳng lỗ tai nằm sấp trên lưng xe, quay đầu mở to hai mắt tò mò nhìn chằm chằm bọn họ.
Hạ Văn Tiêu: "Ba? Ba cái gì?"
Hạ Văn Ý: "Ý anh là sao?"
Tiêu Thuần xấu hổ chui vào góc, Hàn Hành Khiêm khẽ đẩy gọng kính, hòa ái giải thích: "Đối với trưởng bối kính trọng dùng xưng hô này sẽ có vẻ rất thân thiết."
Hạ Văn Tiêu: "Hiểu rồi."
Hạ Văn Ý: "Hiểu rồi."
Rimbaud: "Hiểu rồi."
Bạch Sở Niên: "...!Không, anh không hiểu! Anh đừng có mà hiểu, đừng có mà xen vào!"
Mấy mảnh lông vũ trắng tinh che khuất tầm mắt của bọn họ, Hàn Hành Khiêm nghiêng người, thả ra một nửa cánh chim, ngăn cách trong xe ra một không gian nhỏ, cũng dùng năng lực phân hóa M2 "Mắt gió" che giấu âm thanh truyền ra ngoài.
"Giận sao?" Hàn Hành Khiêm hơi nghiêng người, tới gần Tiêu Thuần đang không được tự nhiên xoay nửa người đưa lưng về phía mình.
Tiêu Thuần buồn bực trả lời: "Ừm, sao anh có thể nói vậy trước mặt mọi người cơ chứ?"
Hàn Hành Khiêm cười cười: "Không có, tôi thực sự có che rồi, lỗ tai Tiểu Bạch có thể nghe được âm thanh cực kỳ nhỏ, sau khi giảm bớt tín hiệu cậu ta vẫn có thể nghe được, là tôi sơ sẩy rồi."
"Thật sự tức giận rồi sao?" Hàn Hành Khiêm cúi đầu, chiếc sừng tuyết trắng tới gần Tiêu Thuần: "Tôi có thể đọc nội tâm của cậu không?"
Tuyến thể thiên mã kèm theo năng lực thánh thú bồi hồi, một sừng chạm vào đầu đối phương là có thể thu được tư duy của đối phương.
Ban đầu Hàn Hành Khiêm cũng dùng phương thức này xác định Bạch Sở Niên vô hại với IOA mà trở thành bác sĩ đầu tiên dám tiếp xúc quan sát trực tiếp với thí nghiệm thể.
Tiêu Thuần bỗng nhiên xoay người lại, đầu ngón tay đẩy góc Hàn Hành Khiêm, đi trước một bước sử dụng bảng điều khiển vạn năng năng lực J1 phân tích tỷ lệ tâm tình của Hàn Hành Khiêm một lần.
Một chiêu này đến quá đột ngột, Hàn Hành Khiêm cũng không thể đoán trước được, càng không cách nào trong thời gian ngắn đem cảm xúc của mình che giấu.
Tỷ lệ cảm xúc:
Tình yêu: 90%
Ham muốn tình dục: 9,8%
Xin lỗi: 0,2%
Số liệu vừa nhìn đã biết, Tiêu Thuần bảo trì tư thế đẩy sừng nhọn của Hàn Hành Khiêm, ngẩn người.
Vốn tưởng rằng trong mối quan hệ này hắn có thể vững vàng quyền chủ động, nhưng giờ đây Hàn Hành Khiêm có chút trở tay không kịp.
Tiểu O dễ thương như này làm sao có thể phân hóa ra năng lực quá phận như vậy chứ.
Biểu tình của Tiêu Thuần có chút vi diệu, lúc thất thần đầu ngón tay vô thức chà xát sừng Hàn Hành Khiêm.
Kết cấu một sừng hơi giống như vỏ sò được đánh bóng với độ phân cực nhỏ của màu sắc.
Bảng điều khiển vạn năng đo được tỷ lệ cảm xúc lại bắt đầu thay đổi:
Tình yêu: 50%
Ham muốn tình dục: 40%
Lúng túng: 10%
Xin lỗi: 0%
"Sừng...!Rất nhạy cảm sao?" Tiêu Thuần hơi ngửa mặt nhìn hắn.
"Khụ, không có." Hàn Hành Khiêm giơ tay lên che giấu ho khan hai tiếng.
Tiêu Thuần bỗng nhiên một chân quỳ xuống ghế xe, dùng môi khẽ chạm vào góc hắn một chút, sau đó rất nhanh từ dưới cánh hắn chui ra ngoài.
Tỷ lệ số liệu trên bảng điều khiển vạn năng giống như bị lỗi chạy tán loạn trong chốc lát, rốt cục ổn định lại ở dãy số:
Ham muốn tình dục: 100%
Bạch Sở Niên đang lái xe đột nhiên ho khan: "Hàn ca, tin tức tố của anh sặc chết người rồi!"
Hai con sói nhỏ cũng bị tin tức tố đột nhiên tràn đầy trong xe sặc đến đầu óc choáng váng, hai mắt cũng không mở ra được.
Rimbaud tựa vào cửa sổ ghế lái phụ ngẩn người, Tiêu Thuần trốn đến hàng thứ hai, mùi này hắn rất thụ dụng, cả người đều mềm nhũn thoải mái, hai má đỏ nhạt nóng lên.
--
Trở lại tổng bộ IOA, Lục Ngôn và Tất Lãm Tinh được các bác sĩ của hội y khoa đón đi, Lục Ngôn vẫn không chịu đi mà đỡ tường chờ Bạch Sở Niên nhưng lại chờ được bác sĩ Chung tới trước, mới yên tâm giao đồng phục tác chiến ôm chặt vào trong ngực cho hắn.
Tất Lãm Tinh hỏi: "Bên trong giấu cái gì vậy?"
Lục Ngôn nhỏ giọng nói: "Gargantel chặt phá két sắt trong kho, tôi thấy bên trong có mấy ống thuốc nhỏ liền cất vào túi.
Chắc chắn là thứ tốt trong két sắt rồi."
Không phải ngẫu nhiên mà đội viên PBB xuất hiện ở đây, ngày Lục Ngôn từ PBB trở về, đã có một đội viên bộ đội PBB Phong Bạo phụ trách vận chuyển đối tượng bị bắt đến IOA tập trung bố trí, đem sinh viên trao đổi và huấn luyện viên luôn huấn luyện đồng hành cùng cơ thể thí nghiệm cùng nhau mang về, Huỳnh và Vu Tiểu Chanh đều ở trong đó.
Hà Sở Vị cũng đến liền trở về điểm an trí, không dừng lại ở tòa nhà tổng bộ, biết Bạch Sở Niên phải báo cáo nhiệm vụ trước, chuyện uống rượu có thể đẩy lùi lại sau hai ngày, hắn chính là không biết hai con sói nhà mình lại chạy đi đâu.
Bạch Sở Niên để Rimbaud ở cửa phòng nghỉ lầu một, đem bốn chai nước khoáng lấy từ cửa đều nhét vào tay Rimbaud: "Anh chờ tôi, tôi lên lầu chào hỏi tổ trưởng, cũng phải nói với hội trưởng một chút.
Hội trưởng hẳn là đi gặp Lục Ngôn rồi, không nhất định ở đây đi."
Rimbaud gật đầu.
Nhìn Bạch Sở Niên đi vào thang máy, Rimbaud mới lộ ra một chút mệt mỏi, lười biếng bò vào sô pha phòng nghỉ nhìn đêm tối ngoài cửa sổ ngẩn người.
Hai mươi phút sau, Bạch Sở Niên đẩy cửa tiến vào, thấy Rimbaud tựa vào một góc sô pha ngủ thiếp đi, để lại cho hắn bốn bình nước đều tán loạn ném trên mặt đất không có dấu hiệu đã mở nắp chai.
Bạch Sở Niên nhẹ nhàng cước bộ đi qua, vốn hắn đi lại đã im lặng, giờ thả nhẹ bước chân càng làm cho người ta không phát hiện ra.
Đến gần mới phát hiện Rimbaud cũng không ngủ, chỉ dựa vào lưng sô pha, nửa mở to hai mắt, trên lông mi treo một viên trân châu đang ngưng đọng.
Vẻ mặt mệt mỏi như vậy chưa bao giờ xuất hiện trên mặt của Rimbaud.
Trái tim Bạch Sở Niên như bị dùng sức nắm lấy một chút.
Hắn ngồi xổm xuống, vặn ra một chai nước, chậm rãi tưới lên đuôi cá sáng bóng của Rimbaud, dùng ngón tay lau lau.
Vảy một lần nữa thấm ướt đến sáng bóng, tưới xong một chai Bạch Sở Niên lại mở thêm một chai, chuyên chú phảng phất như đang bảo dưỡng một viên bảo thạch trân quý.
Trên đuôi Rimbaud có một mảnh vảy vẫn không thể mọc ra, chính là chính anh rút ra rồi dán lên da xương của Bạch Sở Niên, chiếc vảy đó sáng bóng nhất, cũng đẹp nhất.
Lúc ấy anh nói mỗi một thủ lĩnh hải tộc cả đời chỉ mọc một mảnh vảy đặc thù này, xem ra quả đúng là như thế.
Rimbaud phát hiện ra hắn ở bên cạnh, lập tức thu hồi ánh mắt tiều tụy, nhướng mày trêu chọc hắn: "Em sờ đến tôi đều 'cứng' rồi này."
"Về nhà obe?" Bạch Sở Niên làm bộ như vô tình gỡ trân châu trên lông mi anh xuống, nhét vào trong túi.
"Về!"
Bạch Sở Niên cười cười, khom lưng ôm anh đứng lên, trước khi đi tắt đèn phòng nghỉ.
Trong một mảnh hắc ám, chỉ có lân phiến Rimbaud tản ra ám quang u lam, Bạch Sở Niên nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
"Anh không phải tâm cứng rắn."
"En?"
"Là tôi làm cho anh cảm thấy không đáng tin cậy, dễ dàng khống chế làm ra chuyện không bình tĩnh, cho nên anh căn bản không cách nào dựa vào tôi, tất cả chuyện thống khổ toàn bộ đều tự mình nhịn, nhẫn nhịn dung nham thạch nóng chảy, nhẫn nhịn bị trục xuất, nhẫn nhịn bị mổ bụng lấy trứng, nhẫn nhịn Trân Châu biến thành thí nghiệm thể, chịu đựng tất cả chuyện thương tâm."
"Boliea......!(Tôi...)"
"Hôm nay anh ngửi thấy pheromone của thí nghiệm thể A3 đó, đúng không? Vĩnh Sinh Vong Linh đã đến, vì vậy anh để tôi rời đi."
"En."
"Anh cũng rất nhớ nó, đúng không? Anh nghĩ tôi sẽ thua hắn sao?"
"Randi, em sẽ không bao giờ biết em có ý nghĩa như thế nào với tôi đâu.
Em là biển, là sông, là suối, là mây, là tảng băng trôi, em là tất cả những thứ này hợp lại."
"Cho nên em không thể tùy hứng." Rimbaud dùng ánh mắt màu xanh biếc nhìn chằm chằm hắn: "Nếu không tôi sẽ để cho những thứ này toàn bộ biến mất."
"Anh lại uy hiếp tôi rồi, không thể ăn mềm được sao." Bạch Sở Niên đem cái đầu cố chấp của Rimbaud ấn vào cổ mình: "Tôi cam đoan, nhất định sẽ cùng anh 100+ năm, được không? Anh nghĩ xem, tuổi thọ của con người bình thường gần như là 70, loại tự chữa bệnh nhanh như thế, không bị nhiễm bệnh ung thư, dung mạo sinh trưởng đến khi trưởng thành sẽ không thay đổi, nói như thế nào cũng có thể sống 200+, thí nghiệm thể từ khi phát minh ra đến bây giờ, có chết thì cũng chỉ là đều bị giết thôi, không nghe nói ai tự nhiên lão hóa tử vong cả, các nhà khoa học cũng không nghiên cứu ra được tuổi thọ trung bình của chúng ta, anh bận tâm cái gì chứ.
Anh yên tâm, chỉ cần tôi không chết, liền khẳng định sẽ không chết, tôi hứa với anh, từ hôm nay bắt đầu đi theo con đường trưởng thành, tuyệt đối không làm loại chuyện ngu xuẩn như đứa nhỏ xui xẻo mới làm trong mắt anh nữa, được không?"
Rimbaud bỗng nhiên nắm chặt lấy áo trên bả vai Bạch Sở Niên, chóp mũi nổi lên màu đỏ nhạt, đầu hoàn toàn vùi vào trong cổ hắn, bả vai gầy gò nhẹ nhàng rung lên.
"En."
"Được rồi, đừng sợ nữa." Bạch Sở Niên lấy điện thoại di động ra, chuyển đến chức năng chụp ảnh tự sướng: "Xem này, thủ lĩnh nhân ngư tộc thần bí biến mất nhiều năm sau đó bị cư dân mạng chụp được với tiêu đề như đứa trẻ khóc thành hai trăm cân trân châu trong lòng một con mèo không biết tên."
Rimbaud nuốt luôn điện thoại tại chỗ.