Súng hoàn toàn mới, cá hề lập tức nạp đạn một lần nữa, họng súng nhắm ngay vào bệnh nhân bị nhiễm bệnh chen chúc trước mặt, thời cơ lấp lánh của huỳnh quang vừa vặn, khi móng tay bị nhiễm trùng máu của bệnh nhân sắp chạm vào cổ tay cá hề thì bị nổ tung ở phía sau, bệnh nhân bị công kích nổ tung bị bắn ra năm sáu mét, sau lưng hung hăng đụng vào vách tường, lại chậm rãi trượt xuống, cho dù sinh mệnh lực của những bệnh nhân nhiễm trùng này ngoan cường nhưng muốn một lần nữa đứng lên và xông tới cắn xé cũng cần phải có thời gian.
Khi có đội viên vị trí đột kích đồng thời tác chiến, năng lực phụ trợ của Huỳnh mới phát huy đến mức tối đa, dưới đạn chớp nhoáng chính xác ném và nổ tung của hắn, không có bất kỳ bệnh nhân nào bị nhiễm bệnh nào có thể tiếp cận thân thể cá hề, điều này cũng khiến cho cá hề am hiểu chiến đấu ở cự ly trung bình chiếm được không gian thi triển.
Nhân cơ hội này, bệnh nhân bị đạn ngắm nổ thành mảnh vụn, bỗng nhiên, bên hông hai người căng thẳng, bị cánh tay alpha bao vây, Bạch Sở Niên một trái một phải kéo hai tiểu O đỏ mắt trở về, đóng cửa lại, ngón tay gạt khóa thủy lực vỡ vụn, đem hợp kim nhào nặn cùng một chỗ, một lần nữa phong bế cửa an toàn.
Sau khi cửa an ninh được đóng lại, hải quỳ biến thành bọt nổi bốc hơi biến mất, hai tiểu O tựa lưng tựa lưng ngồi trên mặt đất thở hổn hển.
Cá hề ôm súng vùi đầu vào khuỷu tay nghỉ ngơi, cho dù họng súng nóng bỏng làm nóng da cổ hắn một dấu đỏ cũng không buông ra.
Bạch Sở Niên đưa tay đẩy nòng súng nóng lên da của hắn, nhưng cá hề run rẩy một chút, ôm chặt súng, kinh hoàng giương mắt nhìn chằm chằm Bạch Sở Niên.
Hắn cơ hồ xuất hiện phản ứng căng thẳng, trong tay không có súng liền tràn đầy hoảng hốt.
Các bác sĩ của Hiệp hội y khoa liên minh đã sống sót sau trận vừa rồi liền lưu loát mở hộp thuốc để kiểm tra cơ thể cho Huỳnh và cá hề.
Bầu không khí có chút trầm mặc, trong không khí trôi nổi tin tức tố trấn an của hai vị alpha cao cấp.
Bạch Sở Niên ngồi xổm trên mặt đất tháo rời đai đạn treo trên người, đếm ra đủ số đạn đẩy cho hai tiểu O, lộ ra mũi răng hổ: "Tiết kiệm chút mà dùng, đạn không cần tiền."
Hàn Hành Khiêm chậm rãi ngồi xuống, cong lên một chân tựa vào tường nghỉ ngơi, hắn sử dụng năng lực khôi phục cũng sẽ bị tiêu hao tuyến thể của mình.
Huỳnh lặng lẽ từ bên cạnh bác sĩ Hàn dời đi, đối mặt với góc tường ôm đầu gối ngồi, ót chống lên tường.
Không có gì đáng xấu hổ hơn đối tượng bảo hộ của mình là alpha cao cấp, nếu có, đó chính là mình còn ở trước mặt hắn làm bộ rất lợi hại.
"Cư nhiên biến thành cái mới rồi.
Nhưng viên đạn không tăng..." Cá hề rốt cục cũng lấy lại tinh thần, nhìn khẩu súng của mình, lẩm bẩm: "Năng lực J1 thật lợi hại, có điều là cũng đáng tiếc chỉ là năng lực J1..."
Tuyến thể của mỗi người sau một lần phân hóa có cơ hội phân hóa một lần nữa, tức là sau khi phân hóa J1 sẽ tiến hành phân hóa M2, thậm chí phân hóa thành A3, mỗi lần phân hóa tuyến thể nhất định sẽ mang đến một khả năng phân hóa nữa, hơn nữa theo cấp bậc tăng lên, uy lực tăng lên theo bội số hình học.
Khả năng J1 của tuyến thể thiên mã- Thiết lập lại sức chịu đựng, mặc dù có thể khôi phục lại thể lực, năng lượng, độ hoàn chỉnh trang bị của mục tiêu trong phạm vi trở lại trạng thái toàn thịnh, nhưng bởi vì nó chỉ là năng lực J1 nên cũng có hạn chế rất lớn, sau mỗi lần khôi phục giới hạn độ bền sẽ trở thành một nửa ban đầu, nói cách khác, nếu tuổi thọ của một khẩu súng ngắn là 1000 viên đạn ngắn (tức là sau khi bắn 1000 viên đạn ngắn, khẩu súng này đã bị loại bỏ), sau khi trải qua sự khôi phục của tuyến thể thiên mã, mặc dù hiệu suất của súng đã hoàn toàn khôi phục trạng thái mới, nhưng tại thời điểm này tuổi thọ của nó sẽ trở thành 500 viên đạn (tức là sau khi bắn 500 viên đạn ngắn, súng cũng bị phế), lại một lần nữa trở lại trạng thái hoàn toàn mới, tuổi thọ súng trở thành 250 viên, và như vậy, mặc dù thiết lập lại sức chịu đựng có thể được sử dụng vô hạn, nhưng đối với một khẩu súng ngắn có tuổi thọ 1000 viên, chỉ cần khôi phục chín lần liên tiếp sẽ làm cho súng hoàn toàn mất giá trị sử dụng.
Hơn nữa khi khôi phục lại không hạn chế trạng thái của súng ống lúc đó, một khẩu súng ngắn mới tinh, cho dù chỉ bắn qua một phát đạn ngắn, trải qua thiên mã thiết lập lại khôi phục, tuổi thọ của khẩu súng này vẫn sẽ biến thành chỉ còn một nửa so với ban đầu.
Đối với sinh vật khôi phục cũng giống như vậy, nếu một người chạy ba mươi phút sẽ cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, thông qua một lần khôi phục, hắn sẽ lập tức tràn đầy năng lượng, nhưng tiếp theo cùng cường độ chạy bộ chỉ còn mười lăm phút sẽ kiệt sức, loại trạng thái này sẽ kéo dài đến khi người này nghỉ ngơi đầy đủ sau đó giải trừ.
Đây chính là điều đáng tiếc, nếu sức chịu đựng được thiết lập lại xuất hiện khi phân hóa cấp M2, chắc hẳn có thể khôi phục lại trang bị và thể lực mà không có tác dụng phụ.
"Cậu thì biết cái gì chứ." Bạch Sở Niên đối với cá hề ném ánh mắt cười nhạo.
Vòng tròn của Samel từ hành lang đuổi theo, Bạch Sở Niên kéo súng ngắn Nova sau lưng cá hề xuống, nghênh đón vòng tròn bay tới nổ ra một phát súng, vòng tròn bị đạn ngắn bắn đầy lỗ nhỏ, trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt.
Nơi này không thể ở lâu, Bạch Sở Niên đứng lên, tay cầm Nova đi ở phía trước mở đường, dù sao bên cạnh đi theo không ít bác sĩ tay trói gà không chặt, việc cấp bách trước mắt là đưa các bác sĩ rời khỏi bệnh viện Ân Hi, chuyện tìm Lâm Đăng tạm thời thả ra trước đã.
Một tiếng gầm của cánh quạt từ xa đến gần, dựa vào cửa sổ kính khép kín trong tòa nhà có thể nhìn thấy hai chiếc trực thăng vũ trang từ xa, vỏ ngoài được sơn màu cam bắt mắt PBBw Storm bộ đội, máy bay trực thăng dần dần đến gần bệnh viện Ân Hi và ném hai thang giây xuống.
Hai máy bay cứu hộ dừng lại ở vị trí mục tiêu, Hà Sở Vị mặc đồng phục vũ trang chống cháy nổ của bộ đội Phong Bạo, đeo kính râm một tay trèo lên mép bên trong trực thăng, tay cầm bộ đàm: "Mọi người chú ý, số người bị nhiễm bệnh trong tòa nhà 19 tầng của bệnh viện Ân Hi vượt quá một ngàn, cũng có thể thiết lập phục kích, ngân lang chiếm lĩnh điểm cao khóa vị trí chính xác của cơ thể thí nghiệm mục tiêu 408, Tuyết Lang tăng cường tín hiệu trong tòa nhà, liên lạc với đặc công liên minh omega, nhận được hồi âm, hết."
Hạ Văn Tiêu: "Ngân Lang nhận được, đã chiếm lĩnh điểm cao trên sân thượng tầng khu nghiên cứu và phát triển, hết."
Hạ Văn Ý: "Tuyết Lang nhận được, đang tăng cường tín hiệu liên lạc, hết."
Bọn họ dùng dụng cụ chính xác trên máy bay quân sự phá bỏ thiết bị che chắn, máy thông tin liên lạc của Bạch Sở Niên có phản ứng.
Sau khi kết nối thông tin, Bạch Sở Niên vừa dẫn những người khác lên sân thượng, vừa hỏi cái gì là: "Soái ghê, cậu là sói gì vậy, Hà đội trưởng?"
Hà Sở Vị: "Báo cáo vị trí, số lượng con tin đi."
Bạch Sở Niên: "Mười thành viên hội y khoa liên minh bên cạnh tôi, trong lầu còn có hai học viên khác của tôi đang bảo vệ nhân viên y tế của bệnh viện Ân Hi, hiện tại không liên lạc được, cậu đứng ở trên cao, mau giúp tôi tìm họ đi."
Trong máy thông tin thanh âm có chút ồn ào, Hà Sở Vị điều tiểu lệnh tìm kiếm, cũng mang theo một tổ đội viên đặc chủng bộ đội Phong Bạo dùng dây thừng nhanh chóng hạ cánh, một tiểu đội trang bị vũ khí hạng nặng đeo mặt nạ phòng độc nhanh chóng hạ xuống sân thượng.
Bạch Sở Niên nâng họng súng lên một phát súng bắn bay một vòng tròn, cảnh cáo Hà Sở Vị: "Năng lực M2 của Samel là ném vòng, nếu trui vào trong vòng đó liền bị nhiễm bệnh, sẽ bị phát điên không khác gì chó dại mà cắn lung tung, hãy cẩn thận một chút."
Hà Sở Vị sau khi hiểu rõ tình huống thì dùng cử chỉ nhắc nhở đội viên phía sau.
Tầng thứ mười chín của bọn họ cách sân thượng rất gần, Bạch Sở Niên bảo Hàn Hành Khiêm dẫn các bác sĩ đi lên cổng an toàn lên sân thượng cùng đội PBB hội gặp nhau rồi rút lui, còn mình thì mang theo Huỳnh cùng cá hề đi cầu thang xuống lầu, dựa theo vị trí nhận được trong máy thông tin tìm kiếm hai vị đặc huấn sinh khác đang bảo vệ y tế bệnh viện Ân Hi.
Bạch Sở Niên cầm súng ngắn Nova đi ở phía trước, Huỳnh và cá hề một trái một phải đi theo phía sau, tạo thành một đội hình tam giác, tùy thời chú ý hướng đi.
Bọn họ lần lượt kiểm tra, tầng thứ bảy của tòa nhà phát hiện vết máu tươi, máu nhỏ đi thành một đường.
Xoay qua góc hành lang, liền liếc mắt nhìn thấy các bác sĩ ở cuối đường, bọn họ cổ quái che miệng mình, toàn bộ khẩn trương ngồi ở trong góc, có người đang lặng lẽ rơi lệ, dùng sức che miệng không dám phát ra một tia âm thanh.
Cầy mangut alpha chắn trước mặt các bác sĩ, trong tay ôm một chiếc AK47 gần như bị hỏng bởi vì sử dụng liên tục, dây đeo đều bị mài mòn.
Sắc mặt hắn ngưng trọng, cho dù nhìn thấy Bạch Sở Niên, trong ánh mắt cũng vẻn vẹn lộ ra an ủi trong nháy mắt.
Hắn không dám nhúc nhích.
Tất cả mọi người không dám di chuyển.
Trước mặt họ, cánh tay của alpha cá sấu sông Nile được buộc bằng vải bị xé ra khỏi quần áo để cầm máu vết thương, vết máu thấm đẫm áo khoác của hắn ta.
Hắn đang như không có chuyện gì xảy ra tựa nghiêng vào tường lấp đầy đạn cho khẩu AK, một viên, hai viên, ba viên...
Mắt của hắn đều là đường tia máu đỏ ngầu nghiêm trọng, đỏ rất bất thường, đồng tử cũng trở nên rất nhỏ.
Cá hề va Huỳnh ngay lập tức hiểu rằng cá sấu song Nile đã bị cắn, người đồng đội này của họ đã bị nhiễm virus tuần hoàn, và thời gian ủ bệnh đã kết thúc, hiện đang xuất hiện các triệu chứng sớm của sự nhiễm bệnh.
Bạch Sở Niên lặng yên không một tiếng động hướng alpha cá sấu sông Nile tới gần.
Nhiễm virus tuần hoàn sớm sẽ lặp đi lặp lại một cái gì đó mà người bị nhiễm đã làm khi còn sống, khi người đó nhận ra rằng những gì mình đã làm và những gì mình đang làm không giống như trước nữa thì trong nháy mắt sẽ bước vào giai đoạn cuối của thời kỳ nhiễm bệnh, người nhiễm bệnh thời kỳ cuối chắc chắn sẽ phải chết.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu người nhiễm bệnh không nhận ra điều đó?
Bạch Sở Niên nhỏ giọng từ góc chết trong tầm nhìn của hắn tới gần, từ sau lưng hắn thong thả giơ tay lên, chỉ cần có thể đánh ngất hắn, hắn liền vĩnh viễn không ý thức được việc mình vừa mới làm không giống lúc trước, như vậy liền có cơ hội nghĩ biện pháp cứu người.
Động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, sẽ không mang theo một chút khí lưu.
Ngay khi hắn sắp đánh vào gáy alpha cá sấu sông Nile thì một cái vòng màu sắc từ không trung bay tới, đánh thẳng vào Bạch Sở Niên, Bạch Sở Niên theo bản năng nghiêng người tránh né, nhưng vòng tròn kia đột nhiên thay đổi mục tiêu, rẽ ra một góc thẳng, trực tiếp đặt trên người alpha cá sấu sông Nile.
Con người đôi mắt cuối cùng trong mắt của alpha cá sấu sông Nile biến mất, bị tơ máu bao phủ kín, khóe miệng nứt toác giương lên, lộ ra một nụ cười như chú hề.
"Đoàng" Một tiếng súng quyết tuyệt vang lên, mi tâm cá sấu sông Nile có thêm một lỗ thủng bị cháy, viên đạn xuyên qua đầu hắn bắn tung tóe từng mảng máu trên vách tường.
Tay trái Bạch Sở Niên bắt tay súng, họng súng điểm ở mi tâm của hắn, không có chút lắc lư cùng do dự nào, ý cười trong mắt biến mất, cả người tản ra lãnh ý.
Huỳnh bịt miệng lại, chậm rãi xuy sụp người ngồi trên mặt đất.
"Các cậu dẫn các bác sĩ rút đi." Bạch Sở Niên thu hồi súng lục.
Huỳnh và cầy mangut muốn mang thi thể bạn học đi nhưng Bạch Sở Niên thấp giọng ngăn lại: "Cậu ấy bị nhiễm bệnh, không mang ra được."
Ba vị đặc huấn sinh kéo theo bước chân nặng nề mang theo các y bác sĩ của bệnh viện Ân Hi sơ tán về phía sân thượng, trên mặt đất chỉ còn lại một thi thể cô đơn thối rữa, trên người mặc áo chống đạn của căn cứ huấn luyện đặc biệt IOA.
Bệnh viện trở nên trống rỗng lại yên tĩnh, bước chân rơi xuống sàn nhà cũng sẽ vang lên tiếng vang dài, Bạch Sở Niên ngồi bên cạnh thi thể đang nhanh chóng thối rữa cho đến khi không thấy rõ diện mạo, châm một điếu thuốc nghỉ ngơi.
Một điếu thuốc dừng lại, Bạch Sở Niên đặt tay lên khuôn mặt tươi cười thối rữa của alpha cá sấu sông Nile, bỗng nhiên thi thể biến mất.
Ngay cả mủ chảy ra trên người hắn cùng với vết máu cũng vô thanh vô tức bốc hơi, mặt đất trơn bóng chỉ còn lại một ít bụi bặm cùng dấu chân, thi thể cá sấu sông Nile tựa như chưa bao giờ tồn tại.
Bạch Sở Niên khom người từ nơi thi thể biến mất nhặt lên một quả thủy tinh cầu bỏ vào trong túi áo.
Trong tòa nhà bệnh viện Ân Hi tràn ngập một cỗ tin tức tố nồng đậm cay nồng, những người sống đều đã được sơ tán đi nên không ai bị cỗ áp bách mãnh liệt này ảnh hưởng.
Bạch Sở Niên rút điện thoại di động từ trong túi ra, dựa theo phương thức liên lạc đã thỏa thuận hỏi bò sát omega: "Samel ở đâu?"
Bò sát omega: "Giám sát của tôi cho thấy hắn ta vào nhà để xe dưới lòng đất với bác sĩ Lâm Đăng và có thể sẽ bắt giữ con tin và lái xe đi."
Bò sát omega: "Tôi đã chuẩn bị một chiếc xe thể thao cho cậu rồi, ngay trong nhà để xe dưới lòng đất."
Bò sát omega: "Tôi giải mã tất cả các cửa mật khẩu của tòa nhà này từ xa và theo lộ trình tôi nói, cậu có thể đến nhà để xe dưới lòng đất trong vòng một phút."
Bạch Sở Niên đứng lên, hai tay đút vào túi quần, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhấc chân nhẹ nhàng đạp một cái.
Các vết nứt trên tường ngay lập tức sụp đổ phát ra một tiếng nổ lớn, khối xây dày và cốt thép bị gãy xoắn lại lộ ra ngoài.
Vách ngoài tòa nhà sụp đổ một lỗ hổng thật lớn, Bạch Sở Niên chậm rãi nhảy xuống, mũi chân nhẹ nhàng dỡ lực ở mấy cái lều chống mưa cùng ban công nhỏ, mất mười giây liền đi được vào cửa gara.
Trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân bị nhiễm bệnh tuôn ra, giống như đàn ong đuổi theo thức ăn vậy, bọn họ dày đặc chạy như điên vào thành phố, trực thăng mang theo bốn khẩu súng máy hạng nặng bắn vào bệnh nhân bị nhiễm bệnh, mùi hôi thối và máu tanh bốc lên trời.
Một chiếc xe bọc thép hoàn toàn mới được chuẩn bị bởi bò sát omega để chờ Bạch Sở Niên.
Trên màn hình bên vô lăng hiển thị lộ tuyến điều hướng của bò sát omega truyền tới, trong điều hướng hiển thị hai chấm đỏ, một chiếc đại biểu cho xe của Samel, chấm còn lại đại biểu cho chiếc xe này của Bạch Sở Niên, hai chiếc xe đã kéo dài một khoảng cách không nhỏ.
Bạch Sở Niên lên xe đóng cửa, khởi động xe, xe kêu lên tiếng nổ máy dài trầm thấp rồi nhanh chóng lao ra khỏi gara, hắn cầm lấy thiết bị liên lạc: "Đội trưởng Hà, 408 đã đi vào làn đường thành phố, giúp tôi mở đường, tôi đang đuổi theo hắn."
Bên chỗ Hà Sở Vị âm thanh gần máy bay trực thăng rất ồn ào và chói tai: "Cậu? Cậu có vũ khí không?"
"Đừng dong dài." Bạch Sở Niên nhếch khóe môi: "Tôi không cướp công, bắt được 408 là chết hay sống đều coi như của các cậu."
Chiếc xe màu đen lao ra khỏi gara, đâm mạnh vào bệnh nhân bị nhiễm bệnh đang cuồng loạn cắn xé dày đặc, huyết sắc ngoài cửa sổ xe chợt lóe lên rồi biến mất, bởi vì tốc độ xe cực nhanh mà biến thành khối màu bẩn loang lổ, đồng hồ tốc độ chỉ đến mức cực hạn, chiếc xe màu đen giống như một tia chớp phóng nhanh trên đường cao tốc.
Người dân thành phố Ân Hi đã sơ tán xong, trên đường cao tốc có không ít xe của người dân, Bạch Sở Niên thẳng tắp đâm ra một con đường, đi theo định vị trên đường, bóng xe màu đỏ phía trước phi nước đại tiến vào tầm mắt.
Xe bọc thép của quân đội PBB nhận được mệnh lệnh bắt đầu giải tỏa chướng ngại vật ở các ngã tư, sau khi xác định chiếc xe màu đỏ đang chạy như bay phía trước là Samel, Bạch Sở Niên trong xe đang chạy nhanh thò ra nửa người, tay trái nổ súng bắn về phía bánh sau xe màu đỏ, hai viên đạn làm cho xe của hắn bị nổ lốp, sau đó lập tức rút thân thể về vị trí lái xe để cho thân xe duy trì tốc độ và cân bằng.
Lốp xe màu đỏ bạo nổ suýt nữa bị lật nghiêng, ở giữa đường gấp gáp hất hai khúc cua, tiếp tục lao về phía cầu vượt sông.
Đối diện cầu cách đường phân giới Lâm thị rất gần, quân đội trợ giúp không được, phía thành phố phê chuẩn là không thể tùy ý tiến vào phạm vi Lâm thị, lúc này lại xin cấp trên căn bản sẽ không kịp, cần phải đem Samel giam giữ ở trong thành phố Ân Hi.
Samel cũng từ trong cửa sổ xe thò ra nửa người, hắn và trên hình chiếu ăn mặc giống nhau, trang phục chú hề bằng nhựa màu vàng đỏ khoa trương, đeo một cái mặt nạ mỉm cười khóe miệng khoa trương nhếch lên, chóp mũi màu đỏ tròn như quả bóng trông hài hước lại cổ quái.
Hắn khiêu khích vẫy vẫy tay với Bạch Sở Niên, từ trên đỉnh đầu chiếc xe màu đỏ của hắn dần dần xuất hiện một chiếc vòng màu đỏ trắng đan xen, vòng từ một biến thành hai, từ hai biến thành bốn, số lượng càng ngày càng nhiều, toàn bộ đều hướng xe về phía của Bạch Sở Niên mà bay tới.
Bạch Sở Niên bình tĩnh đánh vô lăng, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng ồn bén nhọn tạo thành hình chữ S siêu vẹo để tránh khỏi vòng tròn đang bay về phía mình, ấn nút mở cửa kính xe nhặt súng trường trong xe từ trong cửa xe đứng lên bắn về phía xe màu đỏ phía trước.
PBB dẫn đầu nhận được quyền thu hồi cầu vượt sông, bằng mọi giá vây Samel ở trong thành phố Ân Hi, cầu vượt sông cắt từ trung tâm, chia nhau nâng lên, độ dốc mặt cầu nơi hai xe đang ở càng lúc càng lớn.
Nhưng cho dù giữa mặt cầu bị đứt đoạn, Samel cũng không có chút ý định giảm tốc độ, thậm chí đem tốc độ giẫm ga đến mức cao nhất, ở mép cầu tách ra bay ra ngoài, muốn dựa vào quán tính tốc độ vọt tới đối diện cầu.
Bạch Sở Niên nhíu tay lái nhíu nhíu mày: "Ông trời ơi, hãy ban cho tôi một thứ có thể đánh được tên chó má này với, lão tử trở về sẽ ăn chay ba ngày luôn."
Nước sông bắt đầu khởi động, bầu trời nhanh chóng tích tụ mây trọc, trong tầng mây đen mờ, sấm sét quanh co, một dòng điện từ xa chợt bơi đến gần, một sinh vật hình cá từ trong nước sông như ẩn như hiện, tiếng kêu yêu quái của cự thú trong biển du dương không linh.
Đột nhiên, dòng sông bị một nhân ngư chứa đầy điện nhảy ra khỏi sông, dừng lại trên bầu trời cao, ngang bằng với chiều cao của chiếc xe màu đỏ chuẩn bị vượt cầu.
Nước sông tụ tập trong hai tay Rimbaud, nước ngưng tụ thành thép thủy hóa vô cùng cứng rắn hình thành một ống phóng tên lửa trong suốt cỡ nòng to lớn khiêng lên vai cuồng phong bao trùm mặt sông, sóng lớn ngập trời dâng lên ở trong ống phóng tên lửa trên vai Rimbaud nén thành hai quả đạn nước hình tròn, đạn nước lần lượt phóng ra, tập trung vào chiếc xe màu đỏ của Samel.
Hai viên đạn nước hình tròn lần lượt đánh trúng thân xe, nước chứa trong bom nước cưỡng chế nén lại nổ tung, tương đương với đem toàn bộ năng lượng trong sóng lớn bị bão lốc xoáy trên sông nổ tung lên một chiếc xe.
Chiếc xe giống như bị nắm chặt trong lòng bàn tay của một con quỷ biển, và không thể cưỡng lại kéo xuống đáy song sâu.
Cắm trong bùn cát, rơi xuống lòng đất vài mét, mặt sông lại khơi dậy sóng lớn, nhà cửa bến tàu ven sông trực tiếp bị cuốn trôi một vòng lớn.
Khả năng phân hóa M2 của cá quỷ là "Bom nước nổ cao", tuy không gây ra bất kỳ sát thương trực tiếp nào, nhưng nó lại bỏ qua đẳng cấp để đánh bay tất cả.