" Kinh quá đi.! Sao lại có thể xảy ra chuyện như thế này chứ.? Không phải hôm qua còn bình thường sao.? "
" Quái lạ thật.! Hôm qua tôi còn đi đánh cá nữa đấy, đâu có thấy cái gì đáng nghi đâu nhỉ.? Chẳng lẽ thần biển nổi giận sao.? "
" Giờ chúng ta phải xử lý đống cá này như nào đây.? ăn uống thì chả được.! Chẳng lẽ đem chôn tất sao.? "
" Chắc phải vậy rồi.! Chứ nhìn kìa chúng bốc mùi hôi thối rồi...!Hazzz...!Có cái nghề đánh cá thôi mà giờ nhìn lũ cá chết chỉ trong 1 đêm còn nằm ườn ra đất thối rữa như thế đúng là xót mà....!"
Nghe người dân trong làng hết người này thang rồi lại đến người khác, Thuận đứng phía sau cũng thở dài...!Thuận cũng là một ngư dân sống nhờ lũ cá tôn mà giờ cậu nhìn xác mấy con cá chất chồng lên nhau thối rữa thế kia cũng làm cậu xót...
" Vụ này không phải người làm đâu.! Nhìn lũ cá chết trong 1 đêm lại có thể thối rữa đến mức như thế, chỉ có 1 khả năng là có hàng chục con thủy quái bơi ở đây.! " - An nghiêm trọng nói từng lời làm Thuận như chết lặng...!Cậu vừa nghe là có hàng chục con thủy quái bơi lội dưới mặt nước kia mà toát mồ hôi ròng ròng...
Quanh năm sống ở biển như Thuận cũng phải rùng mình khi nghe xong, Cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi hỏi An :
" Thật sự là do thủy quái làm sao.? "
" Chứ cậu nghĩ là người làm sao.? Có ai mà bắt được nhiều cá như thế trong một đêm không.? Rồi làm cách nào họ có thể làm lũ cá đó thối rữa đây.? " - Mặt An lạnh tanh hỏi ngược lại Thuận, Minh từ đám đông bước đến chỗ hai người rồi nói :
" Tưởng đâu cậu sẽ không ra ngoài này chứ.? Thấy sao.? Có lẽ đây là nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta sao khi hợp tác nhỉ.? Hi hi hi "
Bất chợt có một âm thanh khiếp đảm la thất thanh làm Ba người phải chú ý mà quay qua nhìn :
" A A A A A A A A.
A A "
Minh nhanh nhẹn chen vào đám đông để xem là chuyện gì, An và Thuận cũng chen vào xem xem...!Vừa nhìn được là gì thì Thuận đã cứng đờ người đầu óc như tê dại...
" Bà Linh, Là Bà Linh, Không phải khi sáng Bà ấy chạy vào rừng rồi sao.? Sao giờ Bà ấy lại ở đây.? ...!"
Một người trong đám đông hốt hoảng chỉ tay vào cái người đang ngồi dậy giữa lũ cá thối rữa kia, Khi nãy họ không nhìn thấy Bà Linh vì Bà đã bị mấy con cá lắp đi, Giờ đây Bà Linh ngồi dậy tay cầm mấy con cá cho vào miệng nhai nhóc nhép liên tục, Đầu tóc rối bù, đôi mắt thì lờ đờ mở như không mở...!Quần áo ướt nhẹp còn dính đầy bùn đất và máu mê...
" A A , Ghê Quá.! "
Có mấy người trong đám đông la hét rồi bỏ chạy, Mấy đứa trẻ con thì được cha mẹ chúng bịch mắt rồi dẫn đi vào nhà, Ông Đình nhìn cảnh đó cũng lên cơn đau tim mà khụy xuống...!Lĩnh ở bênh cạnh hốt hoảng mà đã ông.
Lĩnh đây là một cậu trai trán 27 tuổi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng muốn nôn ra chứ đừng nói là một ông lão như ông Đình có thể chịu được.! Bỗng nhiên Bà Linh vứt hai con Cá trong tay đi rồi nhìn về phía Lĩnh cười khúc khích :
" Hi hí hí hí...!Là Lĩnh và ông Đình đấy à.? Có muốn ăn cùng không.? Cá ngon, ngon lắm.! Ngon hơn thịt heo nhiều.
Hi hí hí hí...!"
Lĩnh toát mồ hôi da đầu lạnh như có một tản băng đè lên, Ông Đình được Lĩnh đỡ đứng lên nhìn về phía Bà Linh thấy Bà ấy có thể nói chuyện ông đánh liều hỏi :
" Sao Bà lại ra đây.? Và tại sao Bà lại Thành như thế này.? " - Nghe Ông Đình hỏi Bà Linh lắc đầu qua lại rồi cười như trẻ con :
" Cái Liên Nó Dẫn tôi ra đây.! Nó bảo chỉ cần ăn hết lũ cá này thì nó chơi với Tôi.
Hi hí hí hí hí hí "
" Sao có thể chứ.? Cái Liên nó sao lại làm như vậy được chứ.? Không thể nào.? " - ông Đình bấu chặt vào eo Lĩnh mà nói, Lĩnh đau mặt nhăng nhó nhưng không giám cữ động ...!Bà Linh nghe ông Đình nói mà tức tối :
" Gì Chứ.? Ông biết cái gì.? Cái Liên nó còn bảo người trong làng này sớm muộn gì cũng như tôi thôi.! Cái Liên nó chỉ giúp tôi trước các người mà thôi.
" - Vừa nói Bà Linh vừa nhặt mấy con cá ném về phía Lĩnh và Ông Đình.
Người dân thấy thế thì lùi ra sau sợ bị ném chúng, Thuận nhìn Bà Linh đang phát điên mà cầm mấy con cá ném điên cuồng, Cậu lầm bầm :
" Liên nó sẽ không làm như vậy...!Chắc chắn không phải do Liên...!Chắc Chắn không phải.! Chắc Chắn không phải.! Không Phải là Liên.!".