Sau khi Ô Duy thu thập xong, bình tĩnh lại: “Ô Duy trước có nghe nói Đại Chu nhân tài đông đúc, nhưng tại sao hai lần giải đề đều là Hoàng tử Đại Chu? Hay là những người khác đều là người tầm thường sao?”
Mọi người hơi giật mình, lập tức có không ít người cảm thấy có chút xấu hổ.
Tô Lăng khẽ cười, lên tiếng: “Ô Duy tiên sinh có điều không biết, chư vị ở đây, đều là nhân tài hàng đầu của Đại Chu chúng ta. Đáng tiếc Hồ Chử ra đề quá dễ dàng, vốn cũng không cần làm phiền bọn họ.”
Ô Duy lắc đầu: “Nhị điện hạ học thức uyên bác, Ô Duy kính phục. Chỉ là lần này Ô Duy đến đây, là muốn lãnh giáo nhân tài Đại Chu. Ngày khác có cơ hội thích hợp, mới dám thỉnh giáo nhị điện hạ!”
Vị nhị điện hạ Đại Chu này giống như đã biết trước đề của bọn họ. Một lần là ngẫu nhiên, nhưng hai lần tất nhiên không giống. Ô Duy vốn rất tin tưởng vào ba đề này. Nhưng liên tiếp hai đề đều giải được, còn đều là cùng một người, điều này làm cho hắn khó có thể tiếp thu, chịu phải đả kích nặng nề, thậm chí đề thứ ba đã chuẩn bị tốt cũng không dám dễ dàng lấy ra.
Điều quan trọng bây giờ là cướp đoạt tư cách trả lời của vị nhị Hoàng tử này trước đã.
-- Tô Lăng vẫn chỉ cười cười, chưa trả lời.
Hoàng đế coi bộ rất hứng thú nhìn Ô Duy: “Ngươi cứ nói thật một câu, đề thứ ba là gì?”
Hoài Tư liên tiếp đưa ra hai đáp án, niềm tin của Hoàng đế bỗng chốc tăng vọt, thế nên đối với đề thứ ba cũng không quá để trong lòng.
Ánh mắt Ô Duy nặng nề, cao giọng nói: “Trình lên đi.”
Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa đại điện. Chỉ thấy hai người Hồ Chử bê một khối cao khoảng hai thước, bề rộng chừng năm thước trên tấm ván gỗ màu đỏ đi tới.
Tấm ván gỗ kia mặt trái là bức tranh hoa và chim, mặt ngoài viết đầy chữ đen trên nền đỏ.
Không biết là ai hô lên một tiếng nho nhỏ.
Trình Tầm chăm chú nhìn lại, sau khi quét qua một lượt, trong lòng tràn đầy kinh ngạc. Nàng nhìn về phía Đỗ Duật: "Lão Tử?"
Đây rõ ràng là "Đạo Đức Kinh" trong "Đạo kinh" mà.
Đỗ Duật nhíu mày, trong mắt cũng có chút khó hiểu: “Sao lại là “Đạo Đức Kinh”? Cũng không biết sứ giả Hồ Chử muốn ra đề gì đây?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết sứ giả Hồ Chử nâng bài văn "Đạo Đức Kinh" tiến vào là muốn làm gì đây.
Hoàng đế hỏi thẳng: “Đây là đề thứ ba?”
“Hồi Đại Chu Hoàng đế bệ hạ, đây chính là đề thứ ba.” Ô Duy chỉ vào tấm ván gỗ, cao giọng nói, “Không biết sau thời gian một nén nhang, những đại nhân đang ngồi đây có thể đọc chính xác những chữ dưới tấm ván gỗ này hay không?"
“Chữ trên tấm ván gỗ gì chứ? Trên tấm ván gỗ còn không phải là "Đạo Đức Kinh" sao? Chư vị ở đây, lại có ai không biết đến "Đạo Đức Kinh"?" Tống đại nhân cười ha ha, “Đề thứ ba này của ngươi, ta nghĩ vẫn là không cần đến đâu?”
Mọi người sôi nổi phụ họa, không phải sao? Tuy nói triều đại trọng nho, thế nhưng những người ở đây lại có mấy ai không đọc qua "Đạo Đức Kinh" đâu chứ?
Vốn còn tưởng rằng đề thứ ba này sẽ là cái loại câu đố xảo trá tai quái, không nghĩ tới thế mà lại có thể dễ dàng như vậy.
Mọi người đều trưng ra cái dáng vẻ nắm chắc phần thắng, Đỗ Duật cũng không nhịn được cười khẽ một tiếng, nói với Trình Tầm: “Người Hồ Chử hình như rất thích "Đạo Đức Kinh". Ba đề mục thì đã có hai cái xuất phát từ cái này. Nàng đọc được chứ?”
Trình Tầm không trả lời cậu, bởi vì giờ phút này đây chấm đỏ trên chiếc logo màu xanh lá cây trước mặt nàng đang không ngừng nhấp nháy. Nàng sửng sốt trong giây lát, nàng lựa chọn làm ngơ đối với cái logo vẫn luôn đong đưa trước mặt mình, nàng đi đâu thì logo đi theo đến đấy này.
Nhưng lúc này, nó cứ chập chờn muốn ám ảnh rối loạn cưỡng chế luôn, thật sự không chịu nổi nữa mà.
Nàng chớp chớp mắt, trước mặt đột nhiên xuất hiện: “Có mở kỹ năng “Đọc nhanh như gió” không?”
Nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ngón tay đang muốn chỉ vào chữ “Không”, cánh tay bị Đỗ Duật vỗ nhẹ một cái: “Nàng không sao?”
Đỗ Duật vô cùng kinh ngạc, Trình Tầm không biết "Đạo Đức Kinh" sao? Trước đây khi còn ở thư viện tuy rằng đây không phải trọng điểm của việc học, nhưng mà với học thức của Trình Tầm, không thể nào không biết được.
Cánh tay bị vỗ nhẹ, tay Trình Tầm run lên, ngón tay vốn điểm vào chữ “Không”, đã lệch sang bên cạnh một chút, thế mà lại điểm trúng chữ “Có”. Nàng “A” một tiếng, thật là ảo não quá đi mất.
“Làm sao vậy?” Đỗ Duật không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi.
Trình Tầm vội lắc đầu: “Không có gì.” Nàng nhìn về phía tấm ván gỗ, quả nhiên, sau khi mở ra kỹ năng “Đọc nhanh như gió”, thật sự liếc mắt một cái mười hàng đã nhanh chóng khắc trong đầu.
Liếc mắt một cái, hai mắt, ba mắt...
Giống như đặt trước một chiếc camera đang ghi hình. Nàng nhắm mắt lại, đúng là một hàng rồi một hàng chữ.
Quả thật đọc nhanh như gió, đã gặp là không quên.
Trình Tầm nhẹ nhàng thở ra một hơi, cứ nghĩ rằng đã sớm nâng cấp rồi. Sao mà cái kỹ năng này vẫn là đức hạnh như cũ chứ?
Thật là, nàng vốn không nên đi tín nhiệm cái hệ thống này. Bị cái hệ thống rác rưởi này hố còn chưa đủ thảm sao?
-
Nói là cho thời gian một nén nhang để nhớ "Đạo Đức Kinh", nhưng mà chân chính chuyên tâm đi nhớ cũng không có được mấy người.
Mọi người đối với "Đạo Đức Kinh" đã quá quen thuộc, gần như mỗi người đều nhận định này lần bọn họ thắng chắc không còn nghi ngờ. Phỏng chừng sứ giả Hồ Chử là bất chấp tất cả đi?
Thế nhưng ánh mắt Đỗ Duật vẫn sáng quắc như cũ, nhìn chằm chằm tấm ván gỗ, cho dù cậu thông hiểu "Đạo Đức Kinh", nhưng cậu cũng không thể hoàn toàn yên tâm được. Cậu có linh cảm sẽ không dễ dàng như vậy, có lẽ sứ giả Hồ Chử đã sửa lại vài chữ ở đâu đó, nhìn qua bọn họ, là muốn ngáng chân.
Tuy rằng Trình Tầm cũng nhìn về phía tấm ván gỗ, nhưng cũng không nghiêm túc mấy. "Đạo Đức Kinh" nàng vẫn còn nhớ rất rõ, mở miệng là đọc ra được. Bây giờ tấm ván gỗ này, lại có kỹ năng "Đọc nhanh như gió” giống như chụp ảnh, kinh không ra kinh, văn chẳng thành văn, mười hàng lại mười hàng khắc ở trong đầu.
Nàng nhìn tấm ván gỗ, đều cảm thấy đầu đau nhức, ngực bị đè nén, dứt khoát dời mắt đi.
-
Thời gian một nén nhang rất nhanh đã trôi qua.
Tấm ván gỗ kia bị người xoay đủ hướng, một mặt của bức tranh hoa điểu kia hướng về phía mọi người.
Ô Duy hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: “Thời gian một nén nhang đã qua rồi, không biết đề thứ ba này có ai đang ngồi đây đã có được đáp án chưa?”
Hoàng đế cười ha ha, tràn đầy tự tin: “Đề thứ ba này, mọi người ở đây, mỗi người đều có thể đưa ra đáp án.”
Ô Duy cười cười, vẻ mặt không chút thay đổi: “Phải không? Vậy thỉnh cao nhân Đại Chu chỉ giáo rồi.”
Hắn vừa dứt lời, Cao Nham đứng vị trí thứ hai hạng nhất khoa thi Bác Học Hoành Từ lần này đã nhanh chóng đứng lên.
Cao Nham năm nay khoảng chừng hai lăm hai sáu, mặt mày thanh tú, cực kỳ tuấn tú. Cậu ta sửa sửa quần áo, cười nói: “Tại hạ Cao Nham, không tính là cao nhân gì, chư vị đang ngồi đây, mỗi người đều lợi hại hơn tại hạ. Ta xem như kém nhất, vậy nên để ta trả lời đề thứ ba này đi.”
Ô Duy cười, ánh mắt u ám: “Thỉnh các hạ chỉ giáo.”
“Đây là chương đầu tiên trong "Đạo Đức Kinh" nổi tiếng của Lão Tử, tổng cộng ba mươi bảy trang.” Cao Nham giọng điệu rõ ràng, “Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô danh thiên đích chi thủy. Hữu danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô dục dĩ quan kì diệu. Thường hữu dục dĩ quan kì kiếu. Thử lưỡng giả đồng xuất nhi dị danh, đồng vị chi huyền. Huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn...”
Cậu ta khẽ lắc đầu, lưu loát, một chữ cũng không sai.
Trình Tầm ngẩng mặt mỉm cười nhìn lại.
Sắc mặt Ô Duy càng ngày càng trầm.
“... Đạo thường vô vi, nhi vô bất vi. Hầu vương nhược năng thủ chi, vạn vật tương tự hóa. Hóa nhi dục tác, ngô tương trấn chi dĩ vô danh chi phác. Vô danh chi phác, phu diệc tương vô dục. Bất dục dĩ tĩnh, thiên hạ tương tự định.” Cao Nham thở nhẹ ra một hơi, cười hỏi, “Có đúng là phần này không?”
Ô Duy phải mất một cấp lâu sau mới có thể bình tĩnh lại, lộ ra một chút ý cười: “Đại Chu nhân tài đông đúc, Ô Duy bội phục...”
Cao Nham cười ngồi xuống: “Đa tạ...”
Lại nghe Ô Duy nói tiếp: “Chỉ tiếc quy củ của Hồ Chử chúng ta, không giống với Đại Chu. Đây là "Đạo Đức Kinh" của Đại Chu, ở Hồ Chử lại không phải.Văn tự của chúng ta, là từ trái sang phải, từ trên xuống dưới. Cho nên, không phải đọc như vậy.” Hắn lắc lắc đầu: “Đề thứ ba này, đáp án của Cao đại nhân, là không đúng.”
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường xôn xao cả lên.
Tống đại nhân lập tức quát: “Hoang đường, hoang đường. "Đạo Đức Kinh" nào có đọc như vậy? Đã là quy củ của Hồ Chử, không phải chỉ theo văn tự của Hồ Chử thôi sao? Ra sức khước từ, cưỡng từ đoạt lí, đây là quy củ của các ngươi?”
Ô Duy cười cười: “Nói thỉnh giáo Hán học, sao có thể dùng văn tự Hồ Chử được? Xem ra đề thứ ba này, làm khó cao nhân Đại Chu rồi.”
Mọi người đều tràn đầy phẫn nộ: “Buồn cười? Các ngươi rõ ràng là càn quấy!”
Đề mục này, tính ra cũng không tính khó, chỉ là mọi người đều theo quy cũ trước đây, cũng không nghĩ tới người Hồ Chử còn có thể hành sự như vậy, đây quả thật là đánh úp. Lập tức có người dùng tay chấm rượu, viết "Đạo Đức Kinh" lên trên bàn.
Hoàng đế cười lạnh mấy tiếng, sứ giả Hồ Chử này điên rồi sao? Vẫn là căn bản là không tính toán toàn mạng trở về?
“Không có ai có đáp án sao?” Ô Duy than nhẹ một tiếng, chậm rãi lắc lắc đầu, “Dừng lại ở đây thôi.”
Trình Tầm xoay chuyển tròng mắt. Từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, một hàng lại một hàng?
Đề này nàng có đáp án rồi.
“Khoan đã!” Nàng đang muốn trả lời, Đỗ Duật đã đứng lên.
Trình Tầm có chút ngoài ý muốn, Đỗ Duật biết? Bạn học Đỗ thật là lợi hại.
Trong đầu Đỗ Duật nhanh chóng hồi tưởng lại nội dung "Đạo Đức Kinh",chậm rãi nói: "Trong "Đạo Đức Kinh, tổng cộng có 2356 chữ, mới vừa rồi trên tấm ván gỗ, 40 cái tự một hàng...”
Cậu nói chậm rãi, chậm rãi tính toán: “Từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, phân biệt là: Tương, nhân, tương, chi...”
Hai hàng lông mày cậu nhíu chặt, ngữ điệu chập chạp: “Vô, nan, chi...”
Trình Tầm nhìn vẻ mặt cậu, biết là đã cố gắng chống đỡ, trong lòng thở dài.
“Vị này chính là Đỗ đại nhân sao? Đỗ đại nhân quả thực lợi hại, lại có thể nhớ rõ nhiều như vậy. Đáng tiếc...” Ô Duy lắc lắc đầu, “Đáng tiếc.”
Ý cười đã lan tràn khắp mặt hắn, không cách nào che lấp.
“Đáng tiếc cái gì? Đề này làm Đỗ đại nhân trả lời, là đại tài tiểu dụng*. Để cho ta thử một lần.” Trình Tầm bỗng nhiên đứng lên, gật đầu với Đỗ Duật một cái, "Tương nhân tương chi bổ kì trí lệnh tang thiên khí đạo niên dĩ kì thiên..."
*Đại tài tiểu dụng: Không biết quý trọng người tài