Người đến là Dương Lăng Hầu Tô Cảnh Vân. Ông ta tự thân xuất mã, Diệp phu tử đương nhiên không thể từ chối.
Diệp phu tử ho nhẹ một tiếng, vẫy tay về phía Tô Lăng, cất giọng gọi: “Tô Lăng.”
Dưới cái nhìn chăm chú của các học trò, Tô Lăng chậm rãi bước ra khỏi học đường. Cậu thi lễ, đôi mắt hơi rũ xuống: “Phu tử, Hầu gia.”
Dương Lăng Hầu nói nhỏ với Trình Khải vài câu.
Trình Khải vừa nghe vừa gật đầu, khẽ nhíu mày, cuối cùng nói: “Vâng, đã biết.” Hắn quay qua Tô Lăng: “Nếu trong nhà có việc, vậy trò đi trước đi. Sau khi về nhớ đọc sách mỗi ngày, đừng bỏ qua công khóa.”
“Vâng.”
Tô Lăng cùng Dương Lăng Hầu rời đi.
Mặt Dương Lăng Hầu không biểu cảm, vẫn luôn im lặng, đi cực nhanh. Rất nhanh đã đến cổng thư viện, ông mới ngừng lại, nhìn sơn môn cách đó không xa: “Xe ngựa dừng bên ngoài, ra khỏi thư viện, trực tiếp trở về đi. Ngươi không bỏ lại món đồ quan trọng gì chứ?”
Bước chân Tô Lăng hơi ngập ngừng, trong lòng tự nhủ, không bỏ lại đồ vật gì quan trọng, mà bỏ lại một người. Cậu khẽ lắc đầu, nhẹ giọng hỏi một câu: “Có chuyện gì sao, cô phụ?”
Dương Lăng Hầu liếc mắt nhìn Tô Lăng: “Quay về rồi nói.”
Hai người nhanh chóng rời khỏi thư viện, bước xuống những bậc đá. Đã có xe ngựa đứng chờ sẵn bên dưới.
Người canh cổng thấy xe ngựa rời đi mới một đóng cửa lại, trở về chỗ cũ.
Mà giờ khắc này trong học đường đã khôi phục lại sự yên tĩnh. Diệp phu tử cất cao giọng, một lần nữa kéo lại sự chú ý của học trò. Ông tiếp tục giảng về đại án nơi Kinh thành.
Trình Khải đứng bên ngoài học đường quan sát một hồi, nhìn thấy học trò cực kỳ nghiêm túc, không bị ảnh hưởng bởi chuyện ngoài ý muốn lúc nãy. Hắn vừa lòng gật đầu một cái, yên lặng đi xa. Vẫn nghe được giọng nói của Diệp phu tử trầm bổng du dương.
Tựa như cái gì cũng chưa hề xảy ra.
Những chuyện này Trình Tầm cũng không biết.
---- Mấy hôm nay, nàng ở trong nhà, tinh thần vẫn luôn bất an không vui.
Khi thì suy nghĩ đến thân phận của Tô Lăng tột cùng là gì, khi lại tò mò rốt cuộc là cốt truyện nguyên bản là cái gì. Nếu Tô Lăng kiên quyết không tha thứ cho nàng, nàng phải làm sao. Nếu như cậu ấy tha thứ rồi nhắc đến chuyện cưới gả, vậy không biết nên làm thế nào…
Trình Tầm ôm đầy bụng tâm sự nhưng không thể nói với phụ mẫu được. Trước mặt phụ mẫu, nàng không dám lộ ra vẻ u sầu, buổi chiều nằm trên giường, nhịn không được khẽ thở dài, lăn qua lăn lại, một hồi lâu vẫn không ngủ được.
Giấc ngủ của nàng vẫn luôn tốt, trong lòng có chuyện lo lắng, ngủ hơi trễ một chút, tự mình đọc thầm văn chương liền ngủ thiếp đi.
Nhưng hai ngày nay, biện pháp trăm phát trăm trúng kia lại không dùng được.
[Đại học] là bài mà Trình Tầm quen thuộc nhất, vừa mới đọc lên, trong nháy mắt, trước mắt nàng hiển hiện rất nhiều cảnh tượng. Có hình ảnh hai người trong đêm mưa ở tiểu xán tranh tài học thuộc lòng, cũng hay kẹp những món quà nhỏ hay mấy đóa hoa kẹp trong sách [Đại học] và ngày mùng bốn tháng Năm ở cùng Tô Lăng trong rừng bia…
Trình Tầm đành phải hít sâu một hơi, đổi một quyển sách khác.
[Đại đạo chi hành]? Không được. Lần đầu tiên tặng kẹo mạch nha cho Tô Lăng, nàng đã đọc thầm phần này hết ba lần.
[Thời tiết thời vụ]? Không được. Lần đó bọn họ rơi vào trong hố bẫy thú, Đỗ Duật đọc nhẩm bài này ở bên trên hố…
…
[Lễ ký] có hơn 40 phần, mỗi một phần đều khiến nàng nhớ đến quá khứ khi ở cùng Tô Lăng.
Trình Tầm ôm gối, lộn một vòng trên giường không chút hình tượng, nhỏ giọng lầm bầm: “Không cứu nổi, Trình Tầm, mi không cứu nổi rồi.”
[Lễ ký] không được, vậy liền đổi sang [Kinh Thi]?
A a a a, hình như [Kinh Thi] cũng có thể liên tưởng đến cậu ấy.
Trình Tầm quay cuồng trên giường một hồi lâu, cuối cùng cũng đã ngủ thiếp đi.
Nàng nghĩ, như vậy không được.
Sáng sớm ngày mùng tám tháng Năm, Trình Tầm trực tiếp thay nam trang. Ra cửa đúng lúc gặp được mẫu thân.
Lôi thị lườm nàng một cái, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại ăn mặc như vậy? Con khỏe rồi?”
Khuôn mặt Trình Tầm đỏ lên, “Dạ” nhẹ một tiếng, cũng không xem là tốt lắm nhưng “thủy triều” đã bớt nhiều rồi, chắc chắn sẽ không bị xấu mặt.
Lôi thị lộ ra mấy phần ngờ vực: “Thật sự tốt rồi? Những gì ta nói với con, con có nhớ rõ không?”
“Mẫu thân, con biết rồi. Con đi trước, trở về sẽ nói chuyện với người. Trễ chút nữa sẽ bị muộn mất.” Nàng vẫy vẫy tay với mẫu thân, chạy chậm về phía học đường.
“Không được chạy!” Lôi thị ở sau lưng, giọng nói mơ hồ lo lắng, “Đã nói với con rồi, mấy ngày này không thể chạy nhảy, cẩn thận một chút.”
“Ai, biết rồi, mẫu thân, người yên tâm đi.” Lúc này Trình Tầm đã ra tới cổng, một tay nàng vịn khung cửa, quay đầu nhìn mẫu thân cười cười, “Con không chạy, con không chạy!”
Vừa nói xong, nhanh như chớp đã đi mất.
Tối qua ngủ không ngon nên tinh thần Trình Tầm không quá tốt. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện sắp có thể xin lỗi Tô Lăng, nàng lập tức tỉnh cả ngủ, tinh thần nâng cao mười phần.
Trình Tầm dậy sớm, lúc đến học đường thì nơi đây vẫn còn im ắng. Nàng sửa sang lại bàn đọc sách, lấy sách ra, cúi đầu xem, đuôi mắt vẫn luôn chú ý đến các đồng học lần lượt xuất hiện.
Đáng tiếc, mãi cho đến khi phu tử bước vào, nàng cũng không thấy bóng dáng Tô Lăng đâu.
Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, trở lại học đường, Trình Tầm hiếm khi có chút thất thần.
Cho đến khi tan học, Tô Lăng vẫn chưa từng xuất hiện.
Trình Tầm ngồi vào vị trí của mình, bất an trong lòng ngày càng nhiều ----- Lần trước Tô Lăng vắng mặt buổi học sáng là vào mùng bốn tháng Năm.
Có tiếng bước chân lại gần.
Trình Tầm giương mắt nhìn theo bản năng.
Mặt Trương Dục không chút biểu cảm, đứng cách nàng không xa. Sau khi phát giác ra ánh mắt của nàng, hắn ho khan một tiếng: “Khụ..”
Phát hiện là hắn, Trình Tầm nặng nề cúi đầu, xáo trộn đóng sách vở đã được sắp xếp chỉnh tề rồi lại sắp xếp một lần nữa.
“Hai ngày trước, nàng không bị sao chứ?” Cằm Trương Dục hơi hếch lên, không nhìn Trình Tầm.
Trình Tầm “Ừ” một tiếng: “Không có việc gì. Ngươi nhường đường một chút, tới giờ ăn điểm tâm, ta phải về.”
Nàng đứng lên, lách người đi ngang qua Trương Dục.
Tan học ngày hôm đó, Trình Tầm mới giả vờ vô ý hỏi Hoắc Nhiễm: “Vì sao không nhìn thấy huynh ấy?”
“Huynh ấy? Ai cơ? Huynh nói Tô Lăng sao?” Hoắc Nhiễm liếc mắt nhìn chỗ ngồi của Tô Lăng, “A, đúng rồi huynh không biết. Hôm qua trong giờ học pháp lý có một người đến. Đứng ở ngoài cửa học đường, nói chuyện mấy câu với Diệp phu tử. Còn nói trong nhà có việc liền dẫn Tô Lăng đi.”
“Đi rồi?” Trong lòng Trình tầm căng thẳng, không hiểu sao lại cảm thấy hoảng loạn một cách khó hiểu. Nàng nhìn qua Hoắc Nhiễm, trong mắt tràn đầy ý nghĩ không thể tin được, “Cứ như vậy, cứ như vậy mà đi?”
Lần trước trong nhà Tô Lăng có việc, vừa đi là đi ba tháng liền. Lần này, trong nhà lại có việc, lại… lại đi rồi.
Thế thì lời xin lỗi nàng chưa bộc bạch, khi nào mới có thể nói ra?
“Đúng thế, cứ như vậy mà đi thôi.” Đang nói chuyện, Vân Úy cũng bu lại trước bàn Trình Tầm, mặt mày cực kỳ hâm mộ, “Huynh cũng cảm thấy đi được rất dễ dàng có phải không? Chỉ cần lãnh một cái là có thể đi, khi nào trong nhà có đại sự, ta cũng có thể trực tiếp trở về…”
Hoắc Nhiễm khẽ hừ một tiếng: “Nhà của huynh thì có đại sự gì cơ chứ? Chẳng phải hồi đại thọ của tổ mẫu huynh, huynh đã về một lần rồi đấy sao?”
Vân Úy đập Hoắc Nhiễm một cái: “Huynh đúng là không hiểu gì. Tô Lăng người ta về nhà một chuyến liền đi hơn mấy tháng. Ba tháng, đúng không? Lúc này nói không chừng là nửa năm…”
*
Trình Tầm nghe hai người này nghị luận bên tai, rõ ràng rất gần nhưng lại cảm giác như rất xa. Trái tim lắc lư chao đảo.
Tô Lăng đi thật rồi….
Năm ngoái, mồng tám tháng Chạp, lúc cậu ấy rời đi còn cố ý tìm một cái đến nhà nàng gọi nàng ra, chào tạm biệt nàng. Mà năm nay, ngay cả một lời chào cũng không có, cứ thế mà đi…
Trình Tầm không nói gì, yên lặng ngồi tại chỗ ngồi của mình, chuyện cũ từng chuyện một hiện lên trong lòng. Nàng tiện tay rút một quyển sách, muốn cho bản thân mình không tiếp tục nghĩ thêm nữa.
Nhưng mà, lật lật lung tung lại lật trúng [Tứ thư chương cú tập chú] mí mắt Trình Tầm giật một cái, không tự chủ mà nhớ lại tình cảnh mình gặp Tô Lăng lần đầu tiên.
Nàng giấu tờ giấy nhỏ mà Kỷ Phương ném qua, bị Dương phu tử phạt đứng.
Lúc đó nàng cầm một cuốn [ Tứ thư chương cú tập chú], lót bên dưới giấy Thái hầu, giải bài toán gà thỏ trong lồng.
Cái mũi của Trình Tầm chua xót, nàng dụi dụi mắt, nhìn ra cửa sổ.
Cây dương liễu vẫn cứ đong đưa trong gió giống như mọi ngày.
Nhưng mà cái người đứng đằng xa đọc lên “12 con thỏ, 23 con gà” chỉ sợ sẽ không tha thứ cho nàng.
Nỗi buồn bỗng chốc dâng lên trong lòng Trình Tầm, đôi mắt vừa chua vừa xót.
Nhưng nàng vẫn ôm chút tâm lý may mắn, có lẽ mấy ngày nữa thôi, Tô Lăng sẽ trở về. Cậu ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với nàng, đến lúc đó, nàng sẽ nhận lỗi nhiều hơn. Không mong có thể khôi phục mối quan hệ lúc trước, chỉ cần cậu ấy không ghét nàng là được.
---- Mặc dù lúc trước chính miệng Trình Tầm cam đoan, nói sẽ duy trì khoảng cách với cậu nhưng trong lòng lại không thể nào buông bỏ.
Dù sao một năm nay, ngoại trừ người nhà thì Tô Lăng xem như là người thân thiết nhất của nàng. Nàng xem cậu là người bạn tốt nhất mà đối đãi, nghĩ cậu là người bạn đầu tiên và cũng là người bạn hợp ý nhất trên đời này.
Xảy ra chuyện như vậy, cậu tức giận phẫn nộ, nàng cũng không mấy dễ chịu.
Nghĩ như vậy, Trình Tầm không khỏi nhớ đến cái hệ thống hiện tại vẫn đang bị trục trặc. Thật sự là khổ tám đời, gặp một cái hệ thống như vậy, thế mà hết lần này đến lần khác, nàng lại một mực tin tưởng không chút nghi ngờ.
Trình Tầm nặng nề thở ra một hơi.
Chờ Tô Lăng trở về đi. Chờ cậu về, nàng sẽ giải thích thỏa đáng.
Nhưng mà, mãi cho đến hết tháng Năm, Tô Lăng vẫn không hề trở lại.
Trình Tầm yên lặng an ủi bản thân: Không nên gấp gáp, không nên gấp gáp. Lần trước là ba tháng, không chừng lần này cũng lâu như vậy. Chờ lâu thêm chút, chờ lâu thêm chút nữa.
Có lẽ thời gian qua lâu, cậu ấy cũng không tức giận như vậy nữa.
Nếu mối quan hệ của bọn họ không thể khôi phục như trước, hy vọng cậu có thể vĩnh viễn bình an vui vẻ.
Về phần mình, Trình Tầm cảm thấy có lỗi vì bản thân đã nhận nhầm do sự hướng dẫn của hệ thống, cũng vì đó mà mất đi một người bạn khiến nàng tiếc nuối khó chịu. Mặc kệ như thế nào, nàng nghĩ mình cũng sẽ không quên một năm này.