Tiểu nhị vừa đưa phấn đen cho Trình Tầm, vừa liếc mắt dò xét Tô Lăng: “Ai da, công tử đợi một chút. Ta đi tìm chưởng quầy.”
Trình Tầm kinh ngạc nhìn về phía Tô Lăng, nếu nàng không nghe lần thì cậu nói năm ngoái đặt làm cây trâm ở chỗ này? Là tặng cho nàng?
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Cây trâm gì?”
Tô Lăng không trực tiếp trả lời nàng mà sau khi tiếp nhận một cái hộp tinh xảo từ trong tay chưởng quầy trực tiếp mở ra đưa đến trước mặt Trình Tầm.
Trong hộp được phủ một tầng tơ lụa xanh lam, bên trên lớp lụa xanh còn có một cây trâm cài tóc.
Trình Tầm liếc mắt nhìn, liền đưa mắt về phía Tô Lăng.
Đôi mắt lung linh của nàng sáng rực rỡ, biểu cảm ngơ ngác.
“Đây chính là cây trâm kim ngọc trên đầu đính hoa đào.” Tô Lăng tránh đi ánh mắt nàng, “U U sinh vào tháng ba, chính là lúc hoa đào nở rộ. Nàng nói xem, cái này để nàng ấy dùng khi cập kê, thế nào?”
Trình Tầm khép lại cái hộp, trong lòng đủ loại cảm xúc đan xen, trong ngực ấm áp, căng trướng.
Nàng nghĩ, nàng không có cách nào lừa gạt bản thân rằng bọn họ xem nhau là bằng hữu.
Thấy nàng chậm chạp không trả lời, Tô Lăng hơi hoảng hốt: “Thế nào?”
“Rất đẹp.” Trình Tầm tươi cười một cái, “Ta nghĩ, nàng ấy chắc chắn sẽ thích.”
Sao không thích được chứ? Tô Lăng đối tốt với nàng, rõ ràng là nàng biết được.
Tô Lăng thở dài một hơi, trong đôi mắt đen nhánh không giấu được ý cười: “Thích là tốt.”
Đương nhiên, thứ cậu muốn muốn nhất không chỉ là nàng thích, mà muốn để ngày nàng cập kê dùng cây trâm này.
Sau khi thanh toán phần còn lại, bọn họ rời khỏi Phức Hương trai.
Hôm nay Tô Lăng tràn đầy hứng khởi: “Có muốn đi nơi nào không? Nhân tiện hôm nay ta xuất cung.”
Trình Tầm cúi đầu nhìn nam trang trên người mình, lắc đầu một cái: “Không có. Ta muốn về nhà thôi, còn không ít sách vở chưa kịp xem.”
Tô Lăng có phần dở khóc dở cười, vất vả lắm mới thoát ra được, có thời gian nhàn hạ thoải mái, vậy mà nàng muốn về nhà đọc sách?!
Trình Tầm rất chân thành: “Mấy ngày trước trong cung ta nhìn thấy một quyển sách về các khía cạnh toán học, ta về xem qua, sau này chúng ta có thể thảo luận một chút.”
Làm thư đồng trong cùng cùng với lúc trước đọc sách ở thư viện Sùng Đức, trọng điểm có chút khác biệt. Nàng không muốn rời bỏ toán học.
Nàng biết gần đây Tô Lăng không hề rảnh rỗi, đã bắt đầu bước chân vào triều chính, còn phải mỗi ngày đi theo nhóm Bạch đại nhân lên lớp. Nàng không muốn kéo dài thời gian của cậu.
Còn có một nguyên nhân quan trọng khác, chính là nàng đang ở bộ dạng bây giờ, giả nam trang, mặt mày đen nhẻm, một chút cũng không muốn hẹn hò với Tô Lăng trong bộ dạng này!
Ít nhất cũng phải xinh đẹp, đúng không?
Tô Lăng không biết tâm lý của nàng thay đổi phức tạp, cậu biết nàng thích đọc sách, cũng thích toán học nên dù có phần mất mát nhưng cũng không xem là ngoài ý muốn. Cậu gật đầu nhẹ một cái: “Vậy cũng tốt, trước hết ta đưa nàng về.”
Trình Tầm thở nhẹ một cái. Mặc dù chính nàng muốn về đọc sách nhưng khi Tô Lăng thật sự đồng ý, trong nội tâm nàng lại cảm thấy có chút mất mát.
Nàng lắc đầu, đuổi những cảm xúc quái dị này đi.
Tô Lăng đã sớm để trống thời gian cả chiều nay. Sau khi đưa U U trở về Trình trạch cũng không lập tức hồi cung mà mệnh cho xa phu đi đến phủ đệ của Mậu Dương Trưởng công chúa.
Mậu Dương Trưởng công chúa là muội muội ruột, do mẹ ruột của của Hoàng đế sinh ra, phò mã Dương Lăng hầu Tô Cảnh Vân có xuất thân từ Tô gia có chiến công hiển hách. Phủ Công chúa rộng lớn tráng lệ, phong cảnh hợp lòng người.
Lúc Tô Lăng mười hai tuổi lần đầu tiên rời khỏi Bắc Hoà cung, đi theo Trưởng công chúa đến phủ Công chúa, có ảo giác phủ Công chúa mới là Hoàng cung còn nơi mình ở chính là một cái lồng giam.
Hạ nhân nói cho Tô Lăng, Trưởng công chúa đang ngắm hoa trong vườn.
Tô Lăng gật đầu một cái, quen cửa quen nẻo, trực tiếp đi qua.
---- Năm cậu mười hai tuổi đã từng ở trong phủ Công chúa một tháng trời.
Nhoáng một cái mấy năm trôi qua, phủ Trưởng công chúa cũng không thay đổi bao nhiêu.
Trong hoa viên, những đóa hoa nở rộ rực rỡ.
Tô Lăng không có tâm ngắm hoa, dừng chân lắng nghe một hồi, nghe được tiếng “tách tách”. Mỉm cười, cậu đi đến chỗ có âm thanh.
Thấp thoáng dưới đám hoa cỏ, Tô Lăng nhìn thấy bóng dáng một người đang khom lưng chỉnh sửa cành cây.
“Cô cô.”
Động tác của bóng dáng kia ngừng lại, phảng phất như một cái bóng cắt (*) mỹ lệ. Bà thẳng eo, xoay người nhìn Tô Lăng: “Cháu đến rồi à?”
(*) Hình minh họa cho bóng cắt.
Năm nay Mậu Dương Trưởng công chúa đã ngoài ba mươi nhưng nhìn dung mạo thì dáng vẻ chỉ chừng hai mươi. Cắt cây dọn cỏ nên bà chỉ mặc quần áo đơn giản mộc mạc, tuy nhiên khó nén được khí chất đặc trưng của dòng dõi cao quý.
Bà dừng lại động tác trong tay, khép lại cái kéo, đưa cho nha hoàn bên người. Lúc này mới bước đến chỗ Tô Lăng: “Nghĩ gì mà lại đến chỗ này của ta? Đi thôi, đây không phải là chỗ để nói chuyện. Cháu uống trà trước đi, chờ ta đi thay quần áo.”
Tô Lăng gật đầu một cái bước vào thính đường trước.
Ước chừng qua hai khắc đồng hồ, chén trà của Tô Lăng cũng đã thấy đáy, Mậu Dương Trưởng công chúa mới khoan thai đi đến.
Ngọc bội leng keng, làn gió thơm quanh quẩn.
Trên mặt Trưởng công chúa mang theo ý cười: “Hôm nay cháu tới thật đúng lúc, ta đang có chuyện muốn nói với cháu.”
“Chất nhi cũng có chuyện, muốn nhờ cô cô giúp đỡ.”
“Hả?” Đôi mắt Trưởng công chúa lộ vẻ kinh ngạc, sắc mặt thay đổi, “Có ai làm khó dễ cháu à?”
Hai mắt Tô Lăng hơi híp lại, chậm rãi lắc đầu: “Không có.” Cậu cười cười: “Cô cô đừng quá lo lắng, bây giờ ai có thể làm khó được ta?”
Dường như Hoàng đế còn đang muốn hàn gắn mối quan hệ với cậu, Diêu Quý phi đối đãi với cậu cũng xem như hòa thuận. Về phần kẻ khác, ai cũng biết cậu là nhi tử độc nhất của Hoàng đế, ai sẽ ăn no rửng mỡ đến độ đi làm khó Tô Lăng cậu?
Huống chi cũng đâu dễ gì làm khó được.
“Vậy là chuyện gì?” Trưởng công chúa như thở ra một hơi, “Muốn ta giúp đỡ cái gì, cháu cứ nói.”
Tô Lăng chắp tay: “Là như thế này, cô cô, mùng chín tháng này, có một cô nương cập kê, nếu cô cô không bận, có thể tham dự lễ cập kê của nàng ấy không?”
Trưởng công chúa kinh ngạc hơn: “Muốn ta làm chính tân? Đây là cô nương nhà ai?”
Sắc mặt của bà khẽ thay đổi, trong đầu chợt sinh ra một suy nghĩ.
(*) 正宾 – Chính tân, hiểu nôm na là làm một người khách quan trọng (Theo Baidu).
Tô Lăng nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng không nhất định phải làm chính tân, cô cô có thể đến dự lễ là được .”
Trưởng công chúa thả chén trà trong tay xuống, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là cô nương nhà ai? Là hoàng thân quốc thích? Hay là nữ nhi tôn thất?”
“Đều không phải.” Tô Lăng lắc đầu, “Bây giờ không có liên quan đến Hoàng gia, sau này…”
Cậu cười nhẹ một tiếng, không nói tiếp.
Nhưng Trưởng công chúa lại hiểu rõ, bà hầu như dùng giọng khẳng định: “Đây là ý trung nhân của cháu?”
Ba chữ “ý trung nhân” làm đáy lòng Tô Lăng ấm áp, bên tai không tự giác mà đỏ lên.
Trưởng công chúa biết Tô Lăng nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thần sắc này của cậu, còn có gì không rõ nữa chứ? Giọng nói của bà cực kỳ nhẹ nhàng: “Thật sự là ý trung nhân?”
Tô Lăng gật đầu: “Vâng.”
Một chữ đơn giản làm sáng tỏ, không mảy may mang theo con đường cứu vãn nào.
Trưởng công chúa im lặng trong chốc lát, bà cười nhẹ lắc đầu, dáng vẻ có phần không dám tin: “Cháu, cháu, cháu vậy mà…” Bà hít sâu một hơi: “Nữ nhi nhà ai vậy? Sao lại quen biết?”
Bà nghĩ mãi mà không hiểu được, lúc trước cũng chỉ ở Bắc Hoà cung, sau đó tòng quân, sau nữa là đến thư viện. Tô Lăng có cơ hội nào để quen biết cô nương gia sao?
Không đợi Tô Lăng trả lời, bà nhanh chóng truy hỏi: “Là cô nương trong sạch sao? Phụ huynh làm cái gì? Thân phận gia thế như thế nào…”
Nghe được những vấn đề này, Tô Lăng không khỏi nhớ tới chuyện cũ, trong mắt tràn ngập ý cười: “Quen biết lúc còn học ở thư viện.”
Thật ra tận sâu trong đáy lòng, Tô Lăng vô cùng cảm kích những gì mình đã trải qua ở thư viện Sùng Đức hai năm trước. Cậu cũng rất vui vẻ khi được nàng thích.
Mãi cho đến mùa đông năm ngoái, Thái tử Hoài Mẫn xảy ra chuyện, Tô Lăng trở lại Kinh thành. Đối mặt với sự chán ghét của cha ruột, thậm chí còn vung kiếm lên, cậu từng có suy nghĩ cướp lấy cây kiếm đâm xuyên qua yết hầu phụ thân.
Kiểu phụ thân như thế này, giết cũng được.
Nhưng trong lúc ấy, chỉ trong nháy mắt cậu chợt nghĩ đến nàng. Nàng thích cậu như vậy.
Tô Lăng thầm nhủ, không sao cả, dù không có cái gì, cậu cũng có một người thực sự thích cậu, chính là nàng.
Những cái khác đều không quan trọng, có nàng là đủ.
---- Mặc dù sau đó mới biết là hiểu lầm, nhưng khoảng thời gian kia là thời gian vui vẻ nhất của Tô Lăng. Mỗi lần nhớ tới, lồng ngực cậu liền tràn ngập ấm áp.
Ánh mắt của Mậu Dương Trưởng công chúa phức tạp: “Là nữ nhi của phu tử trong thư viện?”
Bà nghĩ, có thể quen biết trong thư viện, khẳng định là gia quyến của phu tử.
Suy nghĩ một chút, bà nói khẽ: “Cũng xem như dòng dõi thư hương, nhưng thân phận…” Bà lắc nhẹ đầu, hơi thấp một chút.
Nếu thật sự để ý, thân phận thấp đây chẳng phải giống như Diêu Quý phi?
Bà không muốn nhìn thấy một Diêu quý phi thứ hai.
Lúc này Trưởng công chúa bỏ ý định gả nữ nhi của bà cho Hoài Tư. Có vết xe đổ của Bắc Hoà cung, bà không muốn để nữ nhi của mình gả cho một người trong lòng có hình bóng người khác.
Bà phát sầu về hậu cung trong tương lai của Hoài Tư.
Tô Lăng chỉ cười: “Thân phận nàng rất tốt.”
Nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn ngây ngô của chất tử, Trưởng công chúa không nói gì thêm. Bà nói khẽ: “Cũng tốt, vậy mùng chín tháng ba, ta sẽ đi dự lễ.” Ngay sau đó, bà cố ý lộ ra sắc mặt hơi khó: “Thế nhưng người ta không đưa thiếp mời, ta cũng không tiện đi.”
Ít nhất bà cũng phải nhìn qua cô nương kia.
“Thiếp mời không khó, cô cô, người đi là được rồi.” Tô Lăng lại nói, “Đúng rồi, vừa nãy cô cô mới nói có chuyện gì muốn nói với ta, là chuyện gì?”
Cậu ngước mắt lên nhìn Trưởng công chúa, cực kỳ nghiêm túc, dường như không hề biết gì.
Trưởng công chúa đáp qua loa: “Cũng không có gì, hoa trong vườn của ta nở, nếu cháu thích, ta cho người đưa đến Hành Vân các.”
Tô Lăng đứng thẳng người lên, thể hiện sự vui mừng: “Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi.”
Mậu Dương Trưởng công chúa nói thêm mấy câu nữa, liền đuổi Tô Lăng đi xem hoa.
Tô Lăng nghĩ thầm, cô cô sẽ không nhắc lại chuyện kia nữa.