Nhận Nhầm Thái Tử Thành Công Cụ Hình Người


Sao Trần thị có thể thừa nhận tội danh lớn như vậy, bà ta cố nén sợ hãi, giải thích: "Con bé cũng gọi thần là mẫu thân mười sáu năm, sao thần có thể nhẫn tâm như thế được!"
"Vậy sao ngươi còn làm ra loại chuyện bẩn thỉu này!" Đại trưởng công chúa cười lạnh: "Hay là ngươi muốn ngụy biện chuyện tối nay không liên quan gì đến ngươi? Nghĩ cho kỹ, nếu giao chuyện này cho Đại Lý Tự đi điều tra, đêm nay ngươi phủ nhận, không những càng chứng minh sự thật ngươi là người độc ác, còn phải thêm một tội là tội khi quân!"
Sao Trần thị không biết đạo lý này, lúc tên kia bị bắt, bà ta liền biết mình xong rồi.
“Thần không muốn ép chết con bé..." Trần thị tuyệt vọng cúi đầu, nhưng vẫn không nhịn được muốn thanh minh hai câu: "Tối nay thần cũng không làm gì nhiều, chỉ muốn cho nàng ta bị nam nhân bên ngoài chạm vài cái ở trước mặt đông đảo các phu nhân, để cho các phu nhân có chút khúc mắc, không thể gả cao mà thôi.

Thần đã sớm tìm được phu quân cho con bé, là một vị quân tử có phẩm chất ngay thẳng, chỉ là gia cảnh hơi kém mà thôi, sau khi kết hôn chắc chắn sẽ đối xử tốt với con bé!”
Như đại trưởng công chúa nói, Tạ Ý Thích chẳng qua chỉ là một nữ nhi, có gì mà bà ta không chịu được.
Bà ta tức giận là vì Trần Thư Nhiên bà đường đường là con gái của thượng thư, chẳng qua vào cửa muộn hơn con gái của thương nhân họ Cố hai năm thôi mà phải làm thiếp trước bài vị của nàng ta mấy chục năm.


Bà ta chỉ không muốn sau này con gái mình bị Tạ Ý Thích đè đầu thôi mà.
Bà ta mới là chủ mẫu hiện tại của phủ quốc công, mười mấy năm qua chưa bao giờ ăn bớt cái gì của Tạ Ý Thích, bây giờ chỉ muốn để nàng gả cho gia đình kém hơn chút thì có gì sai chứ?
Tạ Ý Thích nhìn dáng vẻ hùng hồn của Trần thị, trong lòng lạnh lẽo.
Mà thôi.
Danh tiết của nữ tử đương triều quan trọng cỡ nào, ở trong miệng bà ta chỉ là “mà thôi”.
Nếu có nhà thích hợp, nàng gả thấp cũng chẳng sao, cần gì phải dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy?
Bên ngoài thì ra vẻ tốt bụng không nhúng tay vào hôn sự con kế, nhưng bên trong lại làm chuyện rắn rết, thật sự khiến người ta ghê tởm.
Đại trưởng công chúa cũng bị bà ta làm cho ghê tởm, lười nói nhiều với bà ta, phẩy tay nói: "Nể tình chuyện chưa thành công, ngươi tự xin ở Phật đường đóng cửa cầu phúc ba năm đi."
Trần thị mở to mắt: "Không thể! Năm nay An tỷ nhi đã mười lăm, nếu cấm túc thần ba năm, ai thay con bé lo liệu hôn sự?!"
"Thì ra ngươi cũng có thể làm một người mẹ tốt." Đại trưởng công chúa càng thêm thất vọng: "An tỷ nhi là người tốt, không có ngươi nhúng tay, hôn sự của con bé sẽ càng thêm suôn sẻ.

Chớ có nhiều lời, đưa ngươi đi Đại Lý Tự hay là cấm túc ba năm, tự mình chọn đi!"
An ma ma nghe vậy lập tức cho người chặn miệng Trần thị, không quan tâm đến ánh mắt cầu xin của bà ta mà kéo người xuống.
Đông Noãn Các lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh.


Đại trưởng công chúa cầm tay Tạ Ý Thích, thương tiếc vỗ về.
“Dù sao nàng ta cũng là chủ mẫu một phủ, chuyện này không thể để xử lý công khai, nếu không chỉ sợ tin đồn này sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của tỷ muội các con.

Hôm nay phạt nàng ta như vậy, lâu dần mọi người cũng sẽ biết có chuyện gì xảy ra, mà khi đó con sớm đã cùng… phu quân con, hai vợ chồng hòa hợp, sống cuộc sống đầy đủ, lúc đấy không còn ảnh hưởng gì nữa.”
Tạ Ý Thích là một người hiểu chuyện, tự nhiên hiểu được đại trưởng công chúa có lòng bảo vệ, nhẹ giọng đồng ý.
Chỉ là không để ý đến giọng điệu chắc chắn của bà ấy lúc nhắc đến hôn sự của mình.
Lúc rời khỏi phủ công chúa, Tạ Ý Thích ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm tối om không có trăng sao.
Có đại trưởng công chúa kìm kẹp Trần thị, nàng không cần lo lắng hai mặt thụ địch nữa, có thể tập trung đối phó với cái chết của mười ba ngày sau.
Nàng duỗi tay.
Từng bông tuyết rơi xuống, hòa tan vào lòng bàn tay ấm áp.
Tám trăm dặm bên ngoài, gió tuyết che mắt.

Một đội kỵ binh phi nhanh giữa đường núi, tiếng cưỡi ngựa nối tiếp nhau.
"Điện hạ!" Một nam tử khôi ngô đuổi kịp con ngựa trắng đi đầu: "Người còn bị thương, hay là tối nay tìm một chỗ nghỉ chân trước đi… "
"Không sao." Không đợi nam tử khôi ngô nói xong, người điều khiển ngựa trắng vung roi thúc ngựa tăng tốc.
Vì kiềm chế mà gân xanh trên mu bàn tay nắm chặt dây cương nổi lên, trong giọng nói bình tĩnh trộn lẫn hai phần lo lắng mà chỉ cẩn thận nghe mới có thể phát hiện ra.
"Làm phiền các ngươi vất vả một đoạn đường nữa!"
Mặc dù không biết vì sao, nhưng y chỉ hận không thể nhanh hơn một chút.
Nhanh hơn chút nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận