Lôi Đình gật đầu suy nghĩ, trước khi đến cô đã điều tra qua quá khứ của Tào Chính Dương.
Đúng là một cậu ấm ăn chơi.
Trước đó còn nghĩ, cha không dạy con là lỗi của cha, có một đứa con trai hư hỏng như vậy, người cha chắc cũng chẳng ra gì.
Bây giờ xem ra...!đúng là con hại cha.
Cũng là nỗi khổ của gia đình đơn thân! Là người của đội trọng án, cô đã gặp nhiều phạm nhân xuất thân từ gia đình đơn thân, rất hiểu hoàn cảnh này.
Lôi Đình nói với giọng ôn hòa hơn: "Liên quan đến con trai ông, chúng tôi cũng sẽ điều tra, nếu ông Tào nhớ ra điều gì, hãy liên hệ với chúng tôi ngay, điều này liên quan đến sự an toàn của hai người."
Tào Xuyên gật đầu: "Được, vậy làm phiền cảnh sát Lôi."
Lôi Đình đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ để lại số điện thoại riêng của đội.
Phong cách hành động mạnh mẽ, giống hệt như miêu tả trong kịch bản.
Trong kịch bản, cô đối với mọi người đều mang dáng vẻ công việc.
Mà vì cha mẹ mất sớm, nội tâm cô ấy cực kỳ thiếu thốn tình yêu thương, có thể nói là thiếu tình thương của cha.
Vì vậy, cô ấy rất lạnh lùng.
Sự lạnh lùng là một lớp tự vệ.
Loại phụ nữ này thật ra rất dễ tiếp cận, nhưng cần phải tìm đúng thời cơ.
Hiện tại coi như đã quen biết, cũng là đủ rồi.
Thật ra, Tào Xuyên cũng có thể lợi dụng đi tiếp cận người thân của Lôi Đình.
Ví dụ như có quan hệ rất thân thiết với cha mẹ cô ấy lúc còn sống, thậm chí có thể tạo ra một thân phận "Cha nuôi".
Tất nhiên không phải Tào Xuyên làm cha nuôi thật.
Mà là có một số thân phận có thể khiến nữ chính dễ dàng buông lỏng cảnh giác hơn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tào Xuyên vẫn cảm thấy không cần thiết.
Bởi vì trước đó không có quá nhiều thời gian chuẩn bị.
Rất dễ bị Lôi Đình nhìn ra sơ hở, phản tác dụng.
Lôi Đình cũng không phải là kiểu nữ chính bình hoa.
Thà rằng trước tiên làm quen, đợi bên mình chuẩn bị xong rồi tính tiếp.
Thiếu tình thương của cha thôi mà.!
Ta có!
Hiện tại mục đích chính là để Lâm Hàn bị bắt.
Lâm Hàn thực lực quả thật rất mạnh, lại là con cưng của khí vận, được thiên địa âm thầm che chở.
Nhưng Tào Xuyên dám ra tay sao?
Đáp án là hắn không dám, thậm chí không dám phản kháng.
...
Buổi chiều.
Phố Đông, trường trung học tư thục Còn Đức.
Hay còn được gọi là trường học quý tộc.
Các học sinh túm năm tụm ba đùa giỡn ở cổng trường, hiện tại là giờ tan học, rất náo nhiệt.
Một chàng trai trẻ với lông mày sắc lạnh, đầu húi cua, đang chăm chú nhìn vào cổng trường.
"Liễu Tư Hàm."
"Bố trở về rồi..."
"Trở về để cùng con đón sinh nhật đầu tiên."
Chàng trai tóc húi cua lẩm bẩm.
Hắn ta chính là Lâm Hàn.
Lần này về nước chủ yếu là để nhận con.
Cũng vừa đúng lúc gần đến sinh nhật con gái.
Kịch bản thật máu chó.
Mười ba năm trước, hắn từng say rượu rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, qua đêm với cô chị hàng xóm hơn ba tuổi.
Sau đó Lâm Hàn liền xuất ngoại.
Đến nay đã mười ba năm.
Lúc xuất ngoại hắn mới mười bảy tuổi, nay đã ba mươi mốt.
Còn Liễu Tư Hàm năm nay mười ba tuổi, học lớp bảy!
Về phần mẹ của cô bé, đã mất vì khó sinh.
Những năm qua, Liễu Tư Hàm được bà ngoại nuôi lớn.
Nhưng Lâm Hàn vẫn gửi tiền chu cấp dưới danh nghĩa quyên góp, còn nhờ quan hệ đưa Liễu Tư Hàm vào trường quý tộc.
Thật ra lúc đọc kịch bản này, Tào Xuyên có chút khó hiểu.
Làm cha, chu cấp cho con mà cần phải lấy danh nghĩa quyên góp từ thiện?
Đồng thời mấy chục năm không về thăm con một lần?
Đúng là đầu óc có vấn đề.