Tào Xuyên cười nói: "Tôi tin tưởng cô, tôi cũng cho phép cô mắc sai lầm, dù sao khi tôi ba mươi tuổi, năng lực làm việc cũng không bằng cô."
Tào Xuyên không đợi cô ấy nói thêm, trực tiếp phất tay: "Được rồi, quyết định vậy đi, gần đây cô chuẩn bị một chút, nhớ nhé, mọi thứ đều có tôi đứng sau, cứ yên tâm mà làm, công ty sẽ không sụp đổ đâu."
"Cảm ơn chủ tịch, tôi, tôi nhất định sẽ không phụ lòng tin của ngài."
Lật Na rời đi, chân như lơ lửng, trong lòng không giấu được niềm vui.
Ai mà không muốn thăng chức tăng lương chứ? Nhất là đối với một người phụ nữ mạnh mẽ như cô.
Còn về phần Tào Xuyên, mục đích của hắn rất đơn giản, chính là muốn có một trợ lý thân cận xinh đẹp hơn, đồng thời thay toàn bộ thư ký và trưởng phòng bằng các nữ sinh viên.
Năng lực có quan trọng không?
Không quan trọng chút nào, quan trọng là phải biết nũng nịu gọi "ông chủ"!
Tào Xuyên đã trải qua hai kiếp, có gì mà hắn chưa từng thấy?
"Chim khôn lựa cành mà đậu", à, hình như câu này dùng không đúng chỗ, thôi, dù sao cũng là ý đó."
Cục cảnh sát.
Phòng đội trưởng đội trọng án.
Lôi Đình, đội trưởng tổ ba, hoa khôi của đội trọng án thành phố Trung Hải, lúc này đang cau mày, giọng nói không mấy vui vẻ: "Đội trưởng Hứa, vụ án mạng trong tay tôi còn chưa phá xong, cả tổ đang bận tối mặt tối mũi, tăng ca liên tục một tuần rồi."
"Bây giờ anh lại bảo tôi đi bắt một kẻ đánh nhau ẩu đả? Đùa à, ngay cả đồn công an khu vực cũng không muốn làm việc sao? Hay là đội trọng án của chúng ta rảnh rỗi quá? Bây giờ đến cả vụ đánh nhau cũng phải quản?"
Đội trưởng Hứa bất lực nói: "Cô nghe tôi nói hết đã, đừng nóng vội.
Tôi nói cho cô biết, đây không phải là vụ đánh nhau ẩu đả bình thường.
Nạn nhân là một doanh nhân nổi tiếng ở Trung Hải, tuy không có người chết, nhưng ảnh hưởng rất lớn, lãnh đạo cấp trên rất quan tâm."
"Hơn nữa, có tin tức cho rằng kẻ tấn công rất có thể là lính đánh thuê quốc tế."
"Lính đánh thuê quốc tế?" Lôi Đình nhíu mày, bắt đầu có hứng thú.
Đội trưởng Hứa cười nói: "Trong đội của tôi, tổ của các cô có sức chiến đấu mạnh nhất, năng lực cá nhân của cô cũng thuộc hàng đầu, nên tôi mới đặc biệt xin cho cô đi xử lý vụ này.
Nếu cô làm tốt, năm sau có khi còn được thăng cấp."
"Còn về vụ án đang làm dở, cứ giao cho tổ 2 đi, nếu tổ 2 phá được án thì cũng có một nửa công lao của các cô."
Lôi Đình cười hì hì: "Cảm ơn chú Hứa."
Đội trưởng Hứa bĩu môi: "Hừ, có lợi thì gọi chú Hứa, không cần thì xụ mặt, cô đúng là biết tính toán."
"Hi hi."
Buổi chiều.
Lật Na gõ cửa: "Chủ tịch, có mấy cảnh sát đang tìm ngài ở bên ngoài."
Tào Xuyên đặt tài liệu xuống, không có gì bất ngờ, người đến là Lôi Đình.
Việc báo cảnh sát là để ngăn chặn tiến độ của nhân vật chính, đồng thời cũng là để tiếp xúc với Lôi Đình.
Cô là một trong ba nữ chính của câu chuyện, đất diễn của cô còn nhiều hơn cả Chung Tình Nhi, đặc biệt là ở phần sau của kịch bản.
Tào Xuyên gật đầu, nói: "Cho họ vào đi, Lật Na, pha thêm vài tách trà nữa."
"Vâng ạ." Lật Na cười ngọt ngào, xoay người và rời đi.
Tào Xuyên lắc đầu, tiếc thật, dáng người thì được, nếu không thì...