Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Lông vũ nơi gốc cánh rất mềm mại, mang theo hơi ấm cơ thể, Giang Cố sờ đến chỗ nối liền giữa xương bả vai và cánh, ngẫm xem bóng đen kia nói muốn huyết mạch Diên Điểu là đang muốn làm gì.

Đầu tiên hắn sẽ đào lấy ly hỏa đan và gỡ bỏ đôi cánh của Vệ Phong trước, kế hoạch của đối phương tự nhiên sẽ thất bại. Nếu huyết mạch Diên Điểu trong người Vệ Phong có thể tách ra khỏi cơ thể, vậy chẳng phải huyết mạch của chính Vệ Phong cũng có thể tách ra?

Vệ Phong hoàn toàn không biết trong đầu sư phụ mình đang nảy lên những suy nghĩ tàn khốc như thế nào, hắn run rẩy nắm chặt tay áo Giang Cố, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc lên, "Sư... Sư phụ, đây là cánh của ta..."

Dưới cánh Vệ Phong truyền đến cảm giác ngứa ngáy ran rát, nhưng lại không thể xác định vị trí chính xác làm cho hắn rất muốn làm chút gì đó để xoa dịu thứ xúc cảm đang dâng trào lên này. Vệ Phong sắp phát điên vì nó, hắn nghiến răng cố bình tĩnh lại, hơi thở nóng đến dọa người, "Sư phụ... Đừng sờ."

Giang Cố liếc hắn một cái, đại phát từ bi buông lỏng tay ra, "Cánh này là do ngươi tự mọc ra?"

Vệ Phong ngơ ngác gật đầu, đầu óc của hắn đã hoàn toàn choáng váng thành đống bùn nhão, giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn ân cần của sư phụ trở nên có chút mơ hồ. Thấy đầu ngón tay hơi lạnh buông ra khỏi cánh mình, hắn bỗng nhiên rất muốn sư phụ cứ tiếp tục sờ, nhưng lại theo bản năng cảm thấy không nên để người khác chạm vào, bởi vì cánh Diên Điểu...

Vệ Phong còn chưa kịp nghĩ ngợi cẩn thận gì, cả người đã nằm sấp trên lưng Giang Cố.

Giang Cố không tiếp tục hỏi nữa, trầm mặc cõng Vệ Phong bước từng bước ra khỏi sơn động.

Bên trong sơn động tối mịt, bên ngoài mưa như trút nước, không khí cũng trở nên ẩm ướt, phần xương gãy vừa được nối liền lại vẫn còn đau nhức, gốc cánh nóng rát ngứa ngáy. Tay hắn bởi vì lúc trước dùng quá nhiều sức để giữ chặt kiếm mà giờ vẫn còn run rẩy.

Nhưng bả vai Giang Cố rất rộng, từng bước chân đều vững vàng bước đi, Vệ Phong ở phía sau ôm cổ y vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tỏa ra từ bên trong quần áo. Hắn cúi đầu, ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trên người Giang Cố, nhưng nó lại làm cho hắn cảm nhận được sự an tâm chưa từng có.

Linh lực ôn hòa bao bọc xung quanh, ngăn cách nước mưa bên ngoài. Ý thức của Vệ Phong dần dần trở nên nặng nề mơ hồ, nhưng hắn không muốn ngủ, nên lúng túng gọi, "Sư phụ."

"Ừ." Giang Cố kiên nhẫn đáp lại.

"Cánh... ngứa." Vệ Phong có hơi không chịu đựng nổi nữa, hai mắt chậm rãi nhắm lại, giọng nói như ngái ngủ, "Sư phụ, cánh của ta... có phải rất xấu không?"

"Không xấu." Giang Cố nói.

Vệ Phong mỉm cười yếu ớt, mơ hồ nói: "Sư phụ, ta..."

Giang Cố chờ đợi một lúc lâu nhưng vẫn không nghe được đoạn sau, chỉ nghe thấy tiếng hít thở sâu đều đều, y nâng người lên trên một chút, phong ấn năm giác quan của Vệ Phong.

Dòng máu đỏ đặc ở gốc cánh chảy đầy nửa chiếc bình sứ nhỏ.

Vết thương gớm ghiếc ở một bên cổ bắt đầu lành lại sau khi tiếp xúc với máu tươi, độc tố xanh đen cũng dần dần biến mất.

Xem ra những gì sách cổ ghi lại không sai.

Giang Cố nhìn thoáng qua Vệ Phong đang nằm trên giường, tuy rằng hắn đã bị phong ấn tất cả giác quan, nhưng bởi vì gốc cánh rất mẫn cảm nên thân thể vẫn theo bản năng đau đến co quắp người lại, máu tí tách rơi xuống từ trên lông vũ, nhìn có hơi ghê người.

Nhìn vết thương đã khép lại, tâm tình Giang Cố coi như không tệ, y dùng linh lực bao bọc vết thương của Vệ Phong khi bị lấy máu lại. Thấy hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa, Giang Cố liền dùng linh lực của mình dẫn dắt linh lực của Vệ Phong đi qua kinh mạch khắp cơ thể hắn một lần, loại bỏ đi những nguy hiểm tiềm tàng còn ngoan cố sót lại.

Đây không phải là chuyện dễ dàng đối với một người có kinh mạch bị tắc nghẽn trong nhiều năm. Sau khi hoàn thành, sắc mặt Vệ Phong đã trở nên trắng bệch, cả người giống như vừa mới được vớt ra khỏi mặt nước, vô thức cuộn mình thút thít bên người hắn, gọi sư phụ.

Giang Cố trầm mặc nhìn Vệ Phong một lúc, kéo tay áo mình ra.


——

Lúc Vệ Phong tỉnh lại, toàn thân trên dưới người hắn không một mảnh xương nào không kêu đau, nhất là đoạn xương bả vai, cảm giác như bị móc treo cả một đêm, thậm chí hắn còn hoài nghi liệu có phải xương của mình đã vỡ nát hết rồi hay không.

"Công tử, không có gì đáng lo ngại." Y tu giúp hắn điều trị có chút bất đắc dĩ, nhưng dù sao cũng đã quen với việc tiểu công tử này thân thể mỏng manh không chịu nổi bất cứ đau đớn nào, nửa dỗ nửa khuyên bảo: "Kinh mạch trong cơ thể ngài hiện giờ đã thông suốt hơn rất nhiều, lúc trước chúng ta thử rất nhiều biện pháp cũng không thể làm được gì, bây giờ chính là thời điểm tốt để tu luyện..."

Vệ Phong không có tâm tư nghe tên này lảm nhảm.

Hắn vừa mới tỉnh lại, cánh đã biến mất không thấy đâu, hắn nhớ mang máng tối hôm qua Giang Cố tìm được mình, còn cõng hắn trở về trong trời mưa, sư phụ còn sờ gốc cánh của hắn...

Nghĩ tới đây lỗ tai Vệ Phong hơi thoáng nóng lên, ngay cả xương ở bả vai cũng không còn đau đến thế nữa, hắn mặc kệ y tu đang cằn nhằn, nhìn sắc trời sáng ngời ở bên ngoài, cao giọng hét lên: "Hạ Lĩnh! Hạ Lĩnh!"

Hạ Lĩnh vội vàng đẩy cửa vào, "Công tử."

"Sư phụ đến chưa?" Vệ Phong nhe răng trợn mắt bò dậy từ trên giường.

Hạ Lĩnh nói: "Giang trưởng lão sau khi đưa ngài xuống liền đi đỉnh Xuân Phong, y nói hôm nay muốn mở hội trưởng lão ở nơi đó, trong thời gian này ngài chỉ cần xem nốt phần sách còn lại."

"À." Vệ Phong có chút thất vọng, uể oải ngồi trên giường ngáp một cái, lưu loát nằm xuống ôm chăn nhắm mắt.

Hạ Lĩnh đợi một lúc thấy hắn không có ý định ngồi dậy nữa, không nhịn được mà gọi Vệ Phong, "Công tử, Giang trưởng lão nói là chỉ cần ngài ngủ dậy là có thể bắt đầu đọc sách được rồi."

"Một canh giờ nữa." Vệ Phong chùm mặt vào trong chăn."Ngươi căn bản không biết ta đã phải trải qua những gì."

Hắn cũng không nói rõ mình đã gặp phải chuyện gì, bên trong chăn liền không còn động tĩnh.

".... Công tử." Hạ Lĩnh bất đắc dĩ thở dài, "Ngài tốt xấu gì cũng nên đọc nốt sách rồi hẵng ngủ."

Đọc sách xong căn bản là chẳng còn thời gian để ngủ, lão biến thái kia chắc chắn sẽ không từ bỏ, hơn nữa hắn còn phải nghĩ cách giải thích với sư phụ chuyện về đôi cánh này.

Vệ Phong vắt óc suy nghĩ một lát rồi liền ngủ thiếp đi.

Thôi, tỉnh rồi nói sau.

Đã nửa đời người rồi hắn không thể ngủ ngon.

Đến khi tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Vệ Phong nhìn người mặc đồ đen tuyền trước mặt tỏa ra khí lạnh tứ phía, sợ tới mức đôi cánh vốn đã biến mất lại mọc ra ngoài, bởi vì đã quen với những đau đớn, hắn không chú ý tới vết thương ở cánh, chỉ ngượng ngùng nhếch nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười, xoay người vừa nhấc bước đã chạy vọt đi, "Sư phụ, cứu—Á"

Lão biến thái kia một tay túm lấy cổ chân Vệ Phong kéo hắn trở về, tay còn lại bịt chặt miệng hắn lại cắt đứt tia hy vọng cầu cứu, vừa đảo mắt đã lại đứng ở chỗ Vân Trì chết tiệt kia.

Vệ Phong trải qua một đêm vô cùng thảm thiết.


Lão biến thái kia một chữ cũng không nói, nhưng ngay cả một chút cơ hội để thở dốc Vệ Phong cũng không có, hắn bơi khắp nơi ở dưới Vân Trì chạy trốn, bị không biết bao nhiêu đường kiếm đâm vào người, chờ đến khi máu chảy lênh láng bò ra được khỏi hồ nước thì trời đã chạng vạng sáng.

Những giọt nước nhỏ chảy xuống từ sống mũi, Vệ Phong hoảng hốt quay đầu nhìn gian phòng quen thuộc xung quanh, âm thanh như muốn đòi mạng của Hạ Lĩnh ở ngoài cửa vang lên: "Công tử, giờ Mão rồi."

Vệ Phong chớp đôi mắt chua xót, giọng khàn khàn nói: "Ta–"

"Giang trưởng lão đã đến." Hạ Lĩnh nói: "Nói muốn kiểm tra bài tập hôm qua của ngài."

Vệ Phong đến chậm một chút, hắn phải tốn chút công sức mới gập được đôi cánh sau lưng lại, lại không để ý rằng đôi cánh này dường như đã lớn hơn một chút, cuối cùng vẫn kéo lê thân thể mệt mỏi chột dạ đứng ở trước mặt Giang Cố.

Đương nhiên hắn không biết làm một phép nào, bởi vì hôm qua hắn đã dành cả buổi sáng để ngủ, buổi tối lại bị lão biến thái kia truy sát suốt cả đêm, hắn không có thời gian học bù ngay dù chỉ là nửa canh giờ.

"Sư phụ, thực xin lỗi..." Vệ Phong nhỏ giọng nói.

Giang Cố lãnh đạm nhìn hắn, không răn dạy cũng không nói thêm lời nào, chỉ nói: "Ngươi không học cho ta."

Cảm giác tội lỗi trong lòng Vệ Phong giờ đây đã đạt tới đỉnh điểm.

Hôm nay hắn luyện tập cực kỳ chăm chỉ, sau khi Giang Cố rời đi hắn còn tự mình học thêm nửa canh giờ, kết quả còn chưa kịp ăn Tích Cốc Đan đã bị lão biến thái kia kéo vào ảo cảnh Vân Trì.

Cứ như thế lặp đi lặp lại hơn mười ngày, ban ngày Vệ Phong chăm chỉ tu luyện công pháp cơ sở, nhưng vẫn không tìm được cơ hội giải thích chuyện đôi cánh với Giang Cố, mà cho tới bây giờ Giang Cố cũng chưa từng mở miệng hỏi qua. Đợi đến ban đêm, lão biến thái kia sẽ quỷ mị xuất hiện rồi đuổi giết hắn trong ảo cảnh. Vệ Phong không nhớ đã bao nhiêu lần hắn suýt chết dưới kiếm của lão đó, thậm chí bởi vậy mà hắn còn học được cách nửa ngủ nửa tỉnh, cũng là vì nhiều lần trong lúc hắn đang ngủ mê thì lại vô thức bị kéo vào Vân Trì suýt nữa chết đuối.

Sáng sớm hôm nay, Vệ Phong lần đầu tiên học được cách dùng đôi cánh của mình bay ra khỏi Vân Trì, thành công né tránh truy sát của lão biến thái kia, vừa thoát được khỏi ảo ảnh, hắn liền nghe thấy tiếng sấm yếu ớt.

Tiếng sấm này nghe có hơi quen tai, hắn vừa ngẩng đầu nghĩ xem này là từ đâu ra thì một đạo thiên lôi trực tiếp bổ thẳng xuống đầu hắn.

Mà nhờ thói quen bị truy sát mấy ngày nay làm cho hắn nhanh nhẹn né được một kích trí mạng này, theo bản năng dùng công pháp độ kiếp từng học qua lúc trước, chỉ trong một nén nhang, thiên lôi đã biến mất.

Mà song linh căn phong hỏa trong cơ thể hắn có hơi nóng lên, trở nên thô hơn một chút, trong đan điền có thêm một tầng kết giới, thức hải to bằng móng tay giờ cũng lớn bằng lòng bàn tay.

"Công tử, sao đột nhiên lại có nhiều lôi kiếp như vậy --" Hạ Lĩnh vội vàng đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Vệ Phong mặc xiêm y cháy đen rách nát thì lại dừng một chút.

"Hạ Lĩnh, ta đột phá rồi! Luyện khí tầng năm!" Vệ Phong vui sướng nhìn Hạ Lĩnh, "Ta tự mình gánh lôi kiếp, không dùng bất kỳ pháp bảo hay đan dược nào! Hạ Lĩnh, ta chỉ dựa vào bản thân mà trực tiếp đột phá đến luyện khí tầng năm!!"

Trong mắt Hạ Lĩnh hiện lên một tia hoài nghi.

Mặc dù trước đó Vệ Phong đã đạt tới Luyện khí tầng sáu, nhưng thật ra là nhờ vô số thiên tài địa bảo và đan dược bồi đắp lên, mỗi lần đột phá đều phải sử dụng rất nhiều pháp bảo để chặn lôi, tuy rằng lôi kiếp khá yếu ớt, nhưng cũng đủ để Vệ Phong bị dọa sợ đến gào khóc thảm thiết hồi lâu.

Nhưng mấy lôi kiếp vừa rồi còn hung hãn đến mức xuất hiện cả mấy đám mây ánh tím.

Phải biết rằng kiếp lôi càng mạnh thì thực lực người độ kiếp càng cao. Cùng là đột phá, kẻ mạnh có thể dẫn tám mươi mốt đạo thiên lôi, kẻ yếu chỉ lác đác vài chục đạo. Cho dù sau khi đột phá tu vi giống nhau, thực lực chân chính vẫn có thể chênh lệch một trời một vực.


Nhưng trong khoảng thời gian này Vệ Phong cùng lắm là ngồi đọc sách, luyện tập những công pháp cơ bản nhất, sao lôi kiếp lại mạnh mẽ như vậy?

Điều Hạ Lĩnh không biết chính là, Vệ Phong đâu chỉ đơn thuần bị Giang Cố ép đọc sách, mỗi lần học được một công pháp cơ bản đều phải luyện tập hàng trăm, hàng nghìn lần. Sau đó Giang Cố sẽ đích thân kiểm tra, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng không bỏ qua, cho đến khi Vệ Phong biến thứ công pháp vừa học thành phản xạ tự nhiên, chưa kể đến việc ban đêm Giang Cố sẽ căn cứ vào công pháp mà Vệ Phong học được vào ban ngày để mô phỏng các tình huống thực tế trong đấu pháp, tất cả kinh mạch tắc nghẽn của Vệ Phong cơ bản là đều đã được thông suốt. Cứ như vậy suốt mười ngày mà không thể đột phá được thêm vài tầng luyện khí, Giang Cố cũng không cần dạy nữa.

"Ta phải nhanh chóng đi báo cho sư phụ!" Tay chân Vệ Phong luống cuống tìm bộ quần áo mới, không đợi Hạ Lĩnh kịp cản, túm lấy quần áo trực tiếp nhảy lên phi kiếm lao ra khỏi Liên Vân Phong.

Hạ Lĩnh dở khóc dở cười, hét lên phía sau: "Công tử, ngài đi chậm thôi! Đừng có nửa đêm quấy rầy giấc ngủ thanh tịnh của Giang trưởng lão."

Vệ Phong nào nghe những lời này, hắn cảm nhận được linh lực dồi dào chưa từng có trong cơ thể, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Giang Cố nói cho y biết tin tốt này.

Cùng lúc đó.

Tại một đại điện nào đó của Dương Hoa tông.

"Lôi kiếp bên Liên Vân Phong?"

"Xem ra không nhỏ."

"Là lôi kiếp từ Luyện Khí, xem ra ít nhất cũng phải là luyện khí tầng tám."

"Quái lạ, mấy nay Giang Cố chỉ dạy tiểu tử kia mỗi cách ngự kiếm, thời gian còn lại đều ở trong phòng đọc sách, vậy mà cũng đột phá được?"

"Hừ, chắc lại ăn đan dược rồi, Giang gia giàu có, khẳng định không thiếu thứ đó." "Ha ha ha, ngươi đùa à."

Nguyễn Khắc Kỷ nhíu mày, "Nhưng lôi kiếp này quá dữ dội, không giống như do đan dược tạo thành."

Sắc mặt hai vị trưởng lão bên cạnh đều nghiêm trọng, "Chẳng lẽ Giang Cố thật sự muốn truyền dạy hết cho Vệ Phong? Mới nửa tháng ngắn ngủi trôi qua mà Vệ Phong đã đột phá rồi."

"Kinh mạch của hắn ẩn chứa quá nhiều thương tổn, cho dù đột phá được thật thì về sau tất cả đều cũng trở thành tai họa ngầm, vượt qua đại kiếp thập tử nhất sinh có ích gì?

"Xem ra chúng ta đều đánh giá thấp vị Giang trưởng lão này rồi." Nguyễn Khắc Kỷ suy ngẫm nói: "Nhưng vốn dĩ Vệ Phong nhờ đan dược mới lên được luyện khí tầng sáu, trước tiên không nên hành động thiếu suy nghĩ, thử thăm dò trước rồi nói sau."

Một trưởng lão râu chữ bát đối diện nheo mắt cười nói: "Cái này dễ rồi, đệ tử mới không phải đều đi đỉnh Xuân Phong học sao, Vệ Phong chỉ mới luyện khí, theo quy củ cũng nên đi theo học."

Quy củ tại Dương Hoa tông trước sau như một, trước khi đệ tử đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, mỗi tháng phải có mười ngày lên đỉnh Xuân Phong nghe trưởng lão giảng dạy, học một chút kiến thức cơ bản. Sau đó cùng thống nhất đi vài bí cảnh nhỏ để rèn luyện, trưởng lão phụ trách giảng bài và dẫn dắt sẽ do các trưởng lão trong các ngọn núi thay phiên nhau làm, xem như tiết kiệm được nhiều thời gian giảng dạy đồ đệ ở giai đoạn đầu.

"......Vốn dĩ tháng này nên là ngài đến dạy, nhưng mấy ngày gần đây Giang trưởng lão bận việc trong tộc, trong thời gian này công việc đi đỉnh Xuân Phong dạy có thể trao đổi với các trưởng lão khác, việc này ta sẽ giúp ngài an bài." Giải Phất Tuyết đứng ở trong động phủ đơn sơ của Giang Cố, không tính chậm trễ, khách khí nói: "Vừa hay là Vệ Phong cũng nên

lên đỉnh Xuân Phong học cùng các đệ tử mới đến, đứa nhỏ này kiêu căng quen rồi, trước đây trốn học gặp rắc rối là chuyện thường như cơm bữa, ta vốn nghĩ có Giang trưởng lão ở đây ở đây hẳn là hắn cũng có thể yên tâm học phần nào, nhưng ngài đi nhiều ngày như vậy....."

Giải Phất Tuyết thầm nắm chặt tay, toát mồ hôi lạnh. Đại hội Giang gia sắp được diễn ra, việc Giang Cố rời đi đương nhiên khiến bà ta mừng rỡ, nhưng bà cũng lo lắng rằng Giang Cố sẽ trực tiếp dẫn Vệ Phong đi cùng.

Nếu không phải liên tục cử người theo dõi Thanh Bình Phong, bà cũng không thể nửa đêm thành công chặn được người.

Giang Cố nói: "Không sao, các vị trưởng lão đều quan tâm đến Vệ Phong như vậy, hẳn là sau khi ta rời đi hắn có thể yên tâm học tập."

Giải Phất Tuyết thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Giang trưởng lão nói đúng." Giang Cố khẽ gật đầu.

Đáng ra y vốn phải lên đường từ hôm qua, nhưng khi phát hiện Vệ Phong có thể sắp đột phá liền ở lại Vân Trì thêm một ngày để dẫn dắt Vệ Phong, cũng không nghĩ vừa về lại Thanh Bình Phong đã bị Giải Phất Tuyết chặn lại.


Trong lòng Giang Cố hoàn toàn không còn chút kiên nhẫn nào nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, ý đồ của mấy người này không cần thành lời cũng hiểu, cách làm ổn thỏa nhất vẫn là đem Vệ Phong đi cùng.

Tuy nhiên Giang Cố không cần ổn thỏa, Vệ Phong cũng không cần.

Tiễn Giải Phất Tuyết đi xong, Giang Cố nhìn thoáng qua thông âm phù lóe ra trong ngọc bội, bước vào trận pháp truyền tống.

"Sư phụ!" Vệ Phong cực kỳ kích động chạy vào động phủ, lại chỉ thấy được chút ánh sáng sau khi truyền pháp trận tiêu tan. Bởi tu vi của Vệ Phong còn quá thấp, hắn không nhận ra được phần linh lực còn sót lại là của truyền pháp trận cao cấp này, trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười đầy hưng phấn, tìm một vòng quanh động phủ, "Sư phụ, ta đột phá rồi! Luyện khí tầng năm! Sư phụ ngài có ở đó không? Sư phụ!"

Trong sơn động tĩnh lặng, không một tiếng trả lời.

"Sư phụ..." Vệ Phong ủ rũ ngồi trên chiếc bồ đoàn mà Giang Cố thường đả tọa, hai gò má có hơi ửng hồng lên bởi vì quá phấn khích, đôi cánh không thể khống chế mà bung ra từ sau xương bả vai, tạo nên hai mảng bóng râm lớn.

Đôi cánh cao hơn một người bình thường này gần như có thể hoàn toàn bao bọc lấy Vệ Phong, lông vũ màu lam bạc lấp lánh trong bóng tối, Vệ Phong vô thức vỗ cánh vài cái, cả người trực tiếp bay lơ lửng trên không trung.

Hắn hoảng sợ, quay đầu nhìn đôi cánh đột nhiên to lên của mình, có cảm giác nóng rực không thể tả truyền đến từ bụng dưới, nơi gốc của đôi cánh cũng nóng đến dọa người, hắn nhịn không được mà đưa tay ra gãi nhưng cũng không có tác dụng.

Muốn sư phụ... sờ một chút.

Giống như đêm mưa to đó, tốt nhất là xoa bóp cánh cho hắn.

Nơi này còn lưu lại khí tức trên người sư phụ, hắn đang muốn thông báo cho sư phụ tin vui về việc đột phá... Vệ Phong có chút lo lắng đi qua đi lại trong hang động hai vòng.

Trong truyền tống trận, Giang Cố đột nhiên ôm lấy cổ đang nóng bừng lên, cả người bất ngờ không kịp đề phòng đã bị một luồng khí tức xa lạ nhưng lại nóng bỏng bao bọc quanh người. Luồng khí tức kia lo lắng vội vàng di chuyển trườn qua khắp người y, vừa thân mật vừa tủi thân muốn chui vào trong quần áo Giang Cố.

Cái quái gì vậy?

Giang Cố nhíu mày, đưa tay nắm lấy luồng khí tức này, không chút lưu tình bóp nát nó.

Vệ Phong bên trong sơn động đang cuộn tròn mình trong cánh chim khẽ rên rỉ một tiếng, trong bóng tối đôi mắt dựng thẳng giống như chim chóc kia lo lắng tìm kiếm động tĩnh xung quanh, rốt cuộc cũng tìm lại được mục tiêu của mình.

Giang Cố lại bị luồng khí tức kia bao vây, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, y mơ hồ dò ra được đây hẳn là thuộc về một loài linh thú nào đó, có chút giống như lời cầu khẩn khi ký khế ước chủ tớ, nhưng lại có chút khác biệt nho nhỏ.

Nhưng số linh thú của y đã đủ nhiều, mà luồng khí tức này cũng không đủ mạnh.

Giang cố lại lần nữa bóp nát khí tức này, khi bước ra khỏi truyền tống trận y cũng không ngờ rằng con súc sinh này giống như là đang nổi giận sau khi bị từ chối, hung hăng chui vào vạt áo trước cùng ống tay áo y, không gì cản nổi dính chặt vào người Giang Cố. Khuôn mặt Giang Cố lập tức lạnh hơn, chuẩn bị theo luồng khí tức này mà trực tiếp nuốt chửng nguyên thần của đối phương.

"Giang Thất! Ngươi lại định làm chuyện súc sinh gì vậy?" Một giọng nói kinh ngạc vang lên trước mặt hắn.

Giang Cố lạnh lùng nhìn người kia: "Ngươi muốn chết?"

Đối phương nhăn mũi một cách khoa trương, chỉ vào hắn nói: "Có linh thú muốn phối ngẫu với ngươi! Mẹ nó, lại còn là loại chim mà ta ghét nhất nữa! Ngươi sẽ không cắn cánh của nó đi!?"

"..." Mặt Giang Cố hiếm hoi lộ ra vẻ ngơ ngác.

Trong sơn động, Vệ Phong sau khi tìm thấy người kia đã thỏa mãn mà khẽ khàng rên rỉ vài tiếng, nịnh nhọt liếm láp ngón tay đối phương thông qua khí tức.

Cuốn sách cổ rách nát nằm trên bàn bị gió thổi lật qua từng trang, những trang sách dính chặt vào nhau bỗng nhiên được tách ra, hé lộ phần nội dung bị ẩn bên trong.

"Nước bọt Diên Điểu, kịch độc, máu ở cánh chim có thể giải."

"Ghi chú: Máu từ cánh Diên Điểu giống đực dùng để giao phối, giải độc tốt nhất nên dùng máu cánh Diên Điểu cái."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận