Long Kỳ Thiên đánh ngáp, hắn cả đêm mất ngủ, hai mắt thầm quầng đẩy ra cửa phòng của Thượng Quan Lưu Ý.
Tối hôm qua bởi vì hắn có những cử chỉ quá phận với y ở trước mặt của thuộc hạ nên mới bị đuổi ra khỏi cửa, ngủ ở bên ngoài hết một đêm.
Cho nên vừa sáng sớm đã chịu không nổi tịch mịch mà âm thầm mò vào phòng của Ý nhi.
Vốn tưởng rằng có thể chứng kiến một màn hương sắc kiều diễm, phong tình vô hạn bởi vì hình ảnh của Ý nhi ở trên giường vào mỗi buổi sáng thật vô cùng khả ái, luôn khiến cho tâm can của hắn ngứa ngáy như bị mèo cào.
Thế nhưng sáng nay Long Kỳ Thiên vừa bước vào cửa đã ngây ngẩn cả người, hai mắt nheo lại, hô hấp thu liễm, trống ngực vỗ liên hồi.
Vẫn là cảnh đẹp trước mắt nhưng bất đồng ở chỗ Ý nhi không phải ở trên giường.
Thượng Quan Lưu Ý một thân trường sam bạch y tha thướt ngồi nghiêng người tựa vào nhuyễn tháp, vạt áo điểm xuyến những đường chỉ xanh thêu hoa mẫu đơn nhìn vô cùng cao quý, đôi chân trần đạp lên ghế đôn, hình ảnh vô cùng khiêu khích.
Quỳ bên cạnh là một nữ tử xiêm y hồng nhạt, tư thái uyển chuyển, hai cánh tay nhỏ nhắn đỡ lấy đôi chân trần của tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, giúp y gọt giũa móng chân.
Ở một bên khác cũng có một nữ tử đang quỳ, xiêm y đồng dạng màu hồng nhạt, cử chỉ cũng vô cùng mềm mỏng, hai tay nâng niu mái tóc đen dài như nước của Thượng Quan Lưu Ý.
Thượng Quan Lưu Ý cứ như vậy lười biếng tựa vào nhuyễn tháp, đôi mắt khép hờ, ngón tay ở trên thanh vịn của nhuyễn tháp gõ gõ, dáng vẻ phong lưu nhàn tản.
Long Kỳ Thiên nhìn đến ngơ ngẩn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Long Kỳ Thiên nhịn không được đến gần thêm vài bước, hai mắt nhíu lại cố áp chế con dã thú đang rục rịch trong người.
Hai nữ tử ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Long Kỳ Thiên, vốn thấy rõ ánh mắt của người này cực kỳ vô lễ, chỉ là bộ dạng anh tuấn của hắn khiến hai nàng nhất thời đỏ mặt liền cúi thấp đầu không dám nhìn nữa.
Long Kỳ Thiên tựa hồ như không nhìn thấy hai món "trang sức phẩm" này, ánh mắt vẫn dán vào Ý nhi, chỉ thấy y phục của Ý nhi bởi vì tiết trời nóng bức mà hơi xốc xếch không chỉnh tề, lộ ra đường cong mỹ lệ nơi cánh cổ cùng xương quai xanh khiêu gợi.
Long Kỳ Thiên âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Ánh mắt nóng rực vẫn nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Lưu Ý như thể muốn dán tròng mắt vào hẳn trên người y.
Hai nữ tử cảm giác được ánh mắt này của hắn, gương mặt đỏ lên như muốn xuất huyết.
Xuất thân là kỹ nữ thanh lâu, bọn họ làm sao không hiểu đây là ý tứ gì?
Long Kỳ Thiên không có ý định thu liễm, cũng cảm thấy không cần thiết phải che giấu cái gì.
Hắn đến gần nửa ngồi nửa quỳ, khẽ nắm lấy bàn tay ngọc ngà đang đặt trên thanh vịn nhuyễn tháp của Thượng Quan Lưu Ý, ở trước ánh nhìn soi mói của hai người nọ không ngừng hôn hít.
Tựa hồ cảm thấy chưa đủ, hắn đem một ngón tay của Ý nhi cho vào miệng liếm láp, tựa như đang thưởng thức mỹ vị ngon lành.
Thượng Quan Lưu Ý sớm biết hắn đến, y nhắm mắt vẻ mặt không vui, tâm trạng vô cùng khó chịu nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nữ tử quỳ bên chân đang nhìn y bằng ánh mắt mập mờ đến cực điểm, y liền nhấc chân đạp tới khiến nàng ngã nhào xuống đất, sau đó quát lên.
"Không biết phép tắc!"
Bởi vì sự kích động của Thượng Quan Lưu Ý cho nên nữ tử đang chải đầu cho y không cẩn thận kéo mạnh tóc khiến y bị đau, Thượng Quan Lưu Ý nhất thời nổi giận giơ tay tát nàng ta một cái, tiếng vang thật lớn khiến những người có mặt trong phòng cũng cảm thấy sợ hãi.
Thượng Quan Lưu Ý chính là không có biện pháp đối phó với Long Kỳ Thiên nên mới đem hai nữ nhân này ra trút giận.
Long Kỳ Thiên ngược lại không phát hiện còn cảm thấy bộ dáng của Ý nhi lúc nổi giận cực kỳ đáng yêu.
Hắn thầm tự khiển trách mình một chút sau đó tiếp tục mê luyến ngắm nhìn Thượng Quan Lưu ý.
"Ngươi muốn làm gì?" Thượng Quan Lưu Ý trừng mắt nhìn Long Kỳ Thiên, rụt tay về, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu.
"Ý nhi." Long Kỳ Thiên tiến tới, vùi đầu vào trong ngực của Thượng Quan Lưu Ý thân thiết cọ cọ, bộ dáng thập phần vô lại.
"Đừng giận ta nữa được không? Thật nhớ ngươi...
cả đêm đều nghĩ tới ngươi."
Long Kỳ Thiên dùng giọng mũi cùng với âm điệu trêu chọc nói lời tình cảm.
Thượng Quan Lưu Ý không nổi giận ngược lại trong lòng sinh ra một loại cảm giác đồng dạng, y để mặc cái đầu của hắn cọ cọ trong ngực mình, cũng không tỏ vẻ chán ghét.
Thượng Quan Lưu Ý mím môi, có lẽ ngay chính bản thân y cũng không biết mình đang cười trộm.
Long Kỳ Thiên thấy y không đẩy mình ra, lá gan lại càng lớn hơn, bàn tay ở trên lưng Ý nhi bắt đầu sờ loạng.
Đêm qua không được ăn đậu hũ, thật là đói mà.
"Ưm..." Bị đụng phải địa phương mẫn cảm, Thượng Quan Lưu Ý nhịn không được khẽ rên rỉ một tiếng, thân thể có chút nhũn ra.
Lúc này y mới ý thức được có người đang nhìn, vừa thẹn vừa giận liền nổi nóng với Long Kỳ Thiên.
"Ngươi lộn xộn cái gì?" Nói xong liền đánh vào tay hắn một cái, hắn bị đau ngượng ngùng thu tay về, vẻ mặt đáng thương nhìn Thượng Quan Lưu Ý.
Thượng Quan Lưu Ý đỏ mặt, trong miệng lầm bầm.
"Ai bảo ngươi sờ mó lung tung?"
"A?" Long Kỳ Thiên hít vào một hơi, trong lòng muốn kêu to, Ý nhi thật sự rất đáng yêu.
Long Kỳ Thiên không dám tiếp tục đùa giỡn, sợ sẽ chọc cho Ý nhi nổi giận.
Hắn nhìn hai nữ tử còn đang run rẩy quỳ dưới đất hỏi.
"Hai người này từ đâu đến?"
Thượng Quan Lưu Ý chớp chớp mắt nói.
"Kỹ viện."
"Khụ..." Long Kỳ Thiên bị sặc một cái, vừa ai oán lại vừa tức giận nhìn Thượng Quan Lưu Ý, trong lòng thầm nói: ta chỉ vừa mới lơ là ngươi đã mang kỹ nữ vào phòng.
"Hừ." Thượng Quan Lưu Ý làm như không nhìn thấy thái độ của hắn, xoay mặt đi.
"Khai mau!" Long Kỳ Thiên nói, ngón tay khẽ mân mê vành tai của Ý nhi, trêu đùa y.
"Đưa bọn họ tới đây khi nào? Hay là đã lưu bọn họ suốt đêm trong phòng?"
Long Kỳ Thiên nửa đùa nửa thật, trong ánh mắt mang theo vài phần ghen tuông.
"Không cần ngươi quan tâm." Thượng Quan Lưu Ý gạt tay hắn ra, cảm giác vành tai đang nóng hừng hực, cũng không phải bị nhéo đau mà là...
bị khơi dậy cảm xúc khác thường.
Long Kỳ Thiên nhịn không được hướng hai nữ tử khoát tay.
"Đi ra ngoài!"
Sau khi đợi các nàng đóng cửa lại, hắn nhanh chóng đè Thượng Quan Lưu Ý xuống nhuyễn tháp.
"Ngươi...
muốn làm gì?" Thượng Quan Lưu Ý còn chưa kịp phản ứng đã bị cơ thể cứng rắn của hắn đè áp.
"Trừng phạt ngươi vì đã dám để cho kỹ nữ thanh lâu chạm vào." Long Kỳ Thiên nửa đùa nửa ghen tỵ nói.
Thượng Quan Lưu Ý cố hết sức đẩy hắn ra nhưng dù sao y cũng không phải đối thủ của hắn, hai tay nhanh chóng bị hắn giữ lại, đặt lên đỉnh đầu.
"Buông ta ra!" Thượng Quan Lưu Ý kêu lên, thậm chí bắt đầu giãy giụa.
Y rất tức giận, biết rõ tên tiểu tử họ Long chỉ là muốn kiếm cớ khi dễ y nhưng lại không thể phản kháng.
Tuy rằng Mục Thanh Mục Bạch đang ở bên ngoài nhưng như vậy thì sao? Bọn họ cũng không đánh lại hắn, mà nếu đánh lại thì y cũng không muốn gọi người tới để nhìn thấy cảnh mình bị...
Thượng Quan Lưu Ý càng nghĩ càng uất ức, trước giờ toàn là nữ nhân giúp y giũa móng tay, làm tóc.
Ở trước mặt Long Kỳ Thiên y không nói ra nhưng Mục Thanh Mục Bạch vì biết rõ thói quen của y nên mới tìm hai nữ nhân này tới, kết quả lại khiến cho Long Kỳ Thiên có cớ bắt bẻ y.
"Đủ rồi, đang là ban ngày." Thượng Quan Lưu Ý thật sự thấy phiền.
Long Kỳ Thiên vùi đầu vào ngực y hôn hít, nói.
"Đêm qua ngươi không cho ta làm." Giọng điệu như oán trách lại mang theo vài phần ủy khuất.
Thượng Quan Lưu Ý nghiêm mặt, biểu tình mất hứng.
Y đá vào chân của Long Kỳ Thiên, từ chối nói.
"Ta đói bụng."
"Ừm, làm một lần rồi ăn được không?"
"Ta đói bụng." Thượng Quan Lưu Ý trừng mắt.
Long Kỳ Thiên bĩu môi, biểu tình đáng thương bò xuống khỏi người y, lỗ tai dựng đứng rất không có tinh thần.
"Được rồi, ăn xong điểm tâm thì phải cho ta ăn ngươi một lần."
Thượng Quan Lưu Ý khẽ gật đầu cho qua chuyện nhưng trong lòng lại rất hoang mang, y quả thật có chút nhớ người nam nhân này, mỗi ngày đều bị hắn quấn lấy, đêm qua nằm một mình ngược lại ngủ không ngon.
Thói quen gì đó quả thật rất đáng sợ.
Long Kỳ Thiên được Ý nhi cho phép liền hấp tấp chạy vào bếp.
Chỉ là hắn không biết, lời hứa của Ý nhi rốt cục lại không thể thực hiện.
Sớm biết như vậy, hắn sẽ ăn trước rồi tính sau, không phải, là ăn Ý nhi cả ngày.
Bởi vì Ý nhi...
đã mất tích.
Long Kỳ Thiên vừa mới bước ra khỏi sân thì lập tức đã có người nhảy vào.
Tựa hồ biết rõ công phu của Long Kỳ Thiên ở trong giang hồ được xếp vào hàng thứ hai cho nên người được phái đến là một cao thủ khinh công bậc nhất, hơn nữa hắn chờ cho Long Kỳ Thiên đi thật xa mới ra tay, thân thủ nhanh nhẹn lại còn dùng tới mê dược.
Vô thanh vô tức đem Thượng Quan Lưu Ý bắt đi.
Long Kỳ Thiên vừa về đến phòng đã ngửi thấy có mùi hương lạ, nhìn kỹ thì phát hiện bảo bối đã bị người ta bắt mất, hắn thiếu chút nữa đã lật tung căn phòng.
Hết chương 45
.