Nhan Sắc Phượng Hoàng FULL




Trong căn phòng đơn sơ được ngăn bằng vách đất, hơi nước tỏa ra mù mịt, bức bình phong cũ kỹ bám đầy bụi bẩn.
Lưu Ý nhăn mày khó chịu nhưng trong hoàn cảnh như thế này có nước nóng đã là điều xa xỉ.
Trường sam bạch y được trút bỏ, ngón tay thon dài lần mò lên búi tóc rút ra cây trâm, tóc đen như nước mềm mại buông xuống thắt lưng.


Nhìn mặt nước khẽ lay động trong thùng tắm, đôi chân mày nhíu chặt của Lưu Ý rốt cục cũng giãn ra, y đưa tay gẩy gẩy, khóe miệng có chút cong lên.


Bước chân vào thùng, ngâm mình trong làn nước ấm áp, cảm giác mệt mỏi cả một ngày dài như chợt tan biến, Thượng Quan Lưu Ý sảng khoái thở ra một tiếng.


Lưu Ý ghé người vào thành thùng tắm, tựa cằm lên cánh tay, mái tóc đen dài sau lưng phiêu tán trong làn nước.


Hơi nước tản ra nhiệt khí làm cho y cảm thấy vô cùng thoải mái, cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến, đôi mắt màu hổ phách mơ màng ánh lên sắc thái mị hoặc câu nhân.


Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng cửa phòng bị xô mạnh, ánh mắt đang trong trạng thái mê man bỗng nổi lên hàn ý, y lập tức ngồi thẳng dậy, hẳn là đã bị tiếng động làm cho giật mình.


Không đợi Lưu Ý xoay lại, người vừa xông vào đã hướng phía bên này đi tới, cước bộ thoăn thoắt, vừa đi vừa không ngừng liến thoắng.


"Nước ấm đến đây, nước ấm đến đây, khách quan, ngươi..." Đợi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn dừng lại Lưu Ý mới nhẹ xoay người, ánh mắt băng lãnh tựa tiếu phi tiếu nhìn người vừa mới xông vào, chỉ thấy người nọ đứng cười ngây ngô, ngượng ngùng sờ mũi.
"Đã...
tắm rồi sao?"

Khóe miệng của Lưu Ý khẽ cong lên lộ ra tiếu dung vô cùng đẹp mắt, tựa như hải đường tháng chạp đang nở rộ, phong hoa vô hạn...


Trong ánh mắt của Long Kỳ Thiên chợt hiện lên một tia kinh diễm, gương mặt thoáng chốc đỏ hồng, không biết có phải là do hơi nước làm cho ảnh hưởng hay không.


Tiếng bọt nước bất ngờ vang lên, Long Kỳ Thiên kinh ngạc mở to mắt, chỉ thấy một vòng bạch sắc đập thẳng vào mặt.
"A..." Long Kỳ Thiên hét thảm một tiếng, vội vàng buông xuống thùng nước trong tay xuống, hoảng hồn lấy chiếc khăn đang mang theo trên người che mặt.
"A...
nóng quá...
nóng quá..."

Cùng lúc đó...
"Cút đi! Mau cút ra ngoài!" Một âm thanh thịnh nộ vang lên.


Long Kỳ Thiên gỡ chiếc khăn đang che mặt xuống, chỉ thấy gương mặt vốn tím tái vì khí lạnh bên ngoài của hắn hiện đã biến thành màu đỏ, hệt như da lợn chết.


"Khách quan, chuyện gì cũng phải từ từ!" Long Kỳ Thiên vẻ mặt quýnh quáng, tâm trạng hoảng hốt, lại sợ chọc người này không vui nên nói chuyện hơi có phần lắp bắp.



"Hừ!" Đôi mắt của Thượng Quan Lưu Ý hiện lên một tia nguy hiểm, sát khí tựa hồ như bắn ra bốn phía.


"Thiếu chủ." Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, rõ ràng là thủ hạ ở phòng kế bên đã nghe được động tĩnh.


"Cút hết đi!" Thượng Quan Lưu Ý nhìn về phía cửa quát to, giọng nói mang theo mười phần tức giận, thủ hạ đứng ngơ ngác ngoài cửa, cũng không dám lên tiếng.


Thượng Quan Lưu Ý tức giận cắn môi, ngưng thần nghe ngóng trong chốc lát, xác định ngoài cửa không còn tiếng động lúc này mới an tâm.
Trong tình huống này nếu xông vào thêm một người thì y khó đảm bảo sẽ không đại khai sát giới.


"Ngươi muốn làm gì?" Thượng Quan Lưu Ý hồi phục lại tinh thần, thân thể chợt co lại, bởi vì tên tiểu tử họ Long không biết từ lúc nào đã đến gần bên thùng tắm, tuy vẫn còn cách một khoảng nhưng thân thể của Lưu Ý lại vô thức co rúc, vừa như sợ hãi lại vừa như xấu hổ, y mở to mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn người nam nhân trước mắt.


"Ừm..." Long Kỳ Thiên lại sờ mũi, ngượng ngùng giải thích.
"Ta chỉ muốn...
trả lại cái này cho ngươi."

Long Kỳ Thiên đưa chiếc khăn tới, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.


Lưu Ý nghiêng mặt qua một bên.
"Hừ."

"Ừm, chi bằng để ta giúp người chà lưng." Long Kỳ Thiên vội vàng nói, bất tri bất giác lại bước tới gần thêm một bước.


Ánh mắt của Lưu Ý như mũi tên phóng tới, Long Kỳ Thiên chợt dừng lại cước bộ, giống như thật sự bị tên bắn trúng vào bàn chân, không thể di chuyển.


"...
coi như là tạ tội." Long Kỳ Thiên ngập ngừng nói ra hết nửa câu sau.


"Không cần! Đi ra ngoài!" Lưu Ý mím môi.


"Tắm nhanh đi, nước sắp nguội rồi." Long Kỳ Thiên tốt bụng nhắc nhở.
Hắn muốn đem khăn mặt trả lại cho y nên mạo muội tiến thêm một bước.


"Người lại muốn làm gì?" Thượng Quan Lưu Ý trợn tròn mắt.
Y giận đến phát run, người này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nếu không phải đang ở trong trạng thái này, y đã làm cho hắn chết không toàn thây.


"Thật hung dữ!" Long Kỳ Thiên rụt cổ, bĩu môi làm ra vẻ đáng thương, giống hệt như một chú chó vừa mới bị chủ nhân la mắng.


"Ngươi còn chưa chịu đi?" Nhiệt độ xung quanh lại bị Lưu Ý làm cho giảm đi vài phần.



Long Kỳ Thiên nhún vai, làm ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, trong lòng tự nhủ, dù sao cũng đã chọc cho y nổi giận, còn sợ cái gì nữa?

Vì vậy dưới cái nhìn căm tức của Thượng Quan Lưu Ý hắn xách thùng nước lên, từ từ đem nước nóng đổ vào thùng.
Hơi nước lập tức bốc lên, lượn lờ giữa hai người, tầm nhìn cũng vì hơi nước dày đặc mà trở nên mơ hồ.


Hàn khí trong nháy mắt đều bị hơi nóng làm cho tiêu thất.


"Tắm nhanh đi, coi chừng cảm lạnh." Long Kỳ Thiên nói, ánh mắt tràn đầy quan tâm và bất đắc dĩ.
Hắn vắt chiếc khăn mặt lên thành thùng rồi xoay người rời đi, đi đến bức bình phong bên cạnh thì đứng đưa lưng về phía Thượng Quan Lưu Ý, khẽ lên tiếng.
"Ngươi tắm đi, ta chờ ở ngoài cửa, khi nào xong thì gọi, ta sẽ cho người mang thùng tắm đi."

Lưu Ý nhẹ gật đầu, môi khẽ mím, đôi mắt mở to có vẻ rất nghe lời.


Long Kỳ Thiên không nghe thấy âm thanh giận dữ của y nữa thì bước nhanh ra ngoài.


Cửa đóng, trong phòng lại vang lên tiếng nước, Thượng Quan Lưu Ý trầm mình vào làn nước, chỉ còn chừa lại cặp mắt tròn xoe khẽ chuyển động.


Nét mặt của Thượng Quan Lưu Ý hơi giãn ra, tựa hồ còn có chút cao hứng.
Y trồi lên khỏi mặt nước, quật mái tóc dài ra trước ngực bắt đầu tẩy rửa để lộ tấm lưng trắng nõn, bức đồ văn phượng hoàng lúc ẩn lúc hiện giữa làn nước sóng sánh, hình ảnh hư hư thực thực, mị hoặc liêu nhân, tuy nhiên không một ai có thể nhìn thấy được.


"A...
hắt xì...
hắt xì..." Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nhảy mũi, thỉnh thoảng còn có tiếng hít hà, âm thanh nhẹ vô cùng.
Người trong phòng bộ dáng ngưng thần lắng nghe, khóe miệng cong cong, đôi môi khẽ phát ra hai tiếng.
"Ngu ngốc!"

Long Kỳ Thiên ngồi ngoài cửa không hề hay biết mình chính là cái người được cho là ngu ngốc kia, bộ dạng đáng thương sờ mũi, nhảy tới nhảy lui vận động, ý đồ xua đi cái lạnh rét mướt.
Ngoài trời bão cát không ngừng gào rít, trong phòng vẫn một mảnh yên tĩnh, cũng không nghe người bên trong cất tiếng gọi.


—————

Sáng hôm sau, bên ngoài thời tiết sáng sủa, hoàn toàn không có dấu vết gì của một đêm cuồng phong thịnh nộ.
Cửa phòng bên cạnh chợt mở, một người hộ vệ bước ra, đi chưa được vài bước thì bỗng dừng lại cước bộ, biểu tình trên mặt vẫn không biến, một vẻ trầm tĩnh.


Chỉ là trong ánh mắt lạnh lẽo bỗng hiện lên một tia kinh ngạc.


"Người này...
là ông chủ khách điếm tối qua.

Tại sao hắn lại ngồi suốt đêm trước cửa phòng của thiếu chủ?"

Ánh mắt của gã hộ vệ càng thêm kinh ngạc nhưng may mắn là không mang theo sát khí.


Long Kỳ Thiên ngủ gà ngủ gật đập đầu vào cây cột bên cạnh.
"A...
hắt xì..." Hắn cử động tay chân đã lạnh cóng như băng, ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn buồn ngủ mờ mịt liền trông thấy một nam nhân mặt mày như tảng băng đang đứng nhìn mình.


Long Kỳ Thiên lại không nhịn được đưa tay lên sờ sờ mũi.


Long Kỳ Thiên ngồi nép trong góc nên cũng không làm cản trở gã hộ vệ đến gõ cửa phòng, mà gã hộ vệ kia cũng không thèm nếm xỉa hắn.
Long Kỳ Thiên bộ dạng lúng túng tiếp tục ngồi đó, trong lòng thầm nghĩ, vị công tử này, cố tình bắt hắn ngồi chờ ở ngoài suốt cả đêm.


"Cộc cộc..."

"Thiếu chủ."

"Xoảng..." Lời nói của gã hộ vệ còn chưa dứt, bên trong đã truyền đến tiếng đồ sứ bể vỡ, Long Kỳ Thiên ngơ ngác một chút, cơn buồn ngủ trong nháy mắt đều không còn.


Chỉ thấy bàn tay đang gõ cửa của gã hộ vệ hơi khựng lại.


"Keng..." Lúc này lại là âm thanh của chậu đồng rơi xuống đất.


Long Kỳ Thiên sốt ruột đứng dậy.


"Thiếu..."

"Rầm..." Bên trong lại truyền đến một tiếng vang lớn, cực kỳ chấn động.


Long Kỳ Thiên mở trừng mắt, khóe miệng co giật, trong khoảnh khắc không nói lên lời.


"Thiếu..."

"Đừng..." Long Kỳ Thiên vội vàng ngăn cản, sợ hắn ta kêu thêm một tiếng nữa thì người bên trong sẽ đem toàn bộ khách điếm này hủy đi.


Người hộ vệ khẽ nhíu mày, đem một thỏi vàng đưa đến trước mặt Long Kỳ Thiên.
Khóe miệng Long Kỳ Thiên hơi co giật, trong lòng thầm nhủ, thật quá hoang phí!

"Của cải không nên tùy tiện khoe ra." Long Kỳ Thiên có lòng tốt nhắc nhở.


Người hộ vệ kia dĩ nhiên không hiểu được hết ý tứ trong câu nói của Long Kỳ Thiên, lại lấy ra thêm một thỏi vàng nữa đưa cho hắn.


"Ta nói thật đó, xung quanh một trăm dặm có rất nhiều sơn tặc cường đạo." Long Kỳ Thiên vô cùng kiên nhẫn giải thích.


Gã hộ vệ kia nhíu mày thật chặt, dĩ nhiên không vui, trong lòng thầm nghĩ người này cũng quá tham lam, cùng lắm chỉ làm vỡ vài món đồ, đáng giá bao nhiêu tiền?


Lúc này, "rầm" một tiếng, cửa phòng được mở ra, chỉ thấy một người mặc bạch y, bộ dáng nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hai người ngoài cửa, tóc đen rối tung, vài sợi rũ xuống ngực, trang phục bất chỉnh để lộ ra một phần ngực trắng nõn...


"A..." Long Kỳ Thiên che mũi, thoáng chốc toàn bộ khí huyết như muốn trào lên, khắp người như bị lửa nóng thiêu đốt, nhất thời xua đi cái lạnh của một đêm nằm gió phơi sương.


"Thiếu chủ." Người hộ vệ kia quả nhiên đã rất dày dặn kinh nghiệm, sắc mặt không đổi quỳ xuống thỉnh tội.
"Thuộc hạ đáng chết!"

Bộ dáng thiếu chủ khi rời giường quả thật đáng sợ nhưng ai bảo sáng nay hắn đánh không lại Mục Bạch chứ.
Một hộ vệ khác lại bước ra từ phòng kế bên, thắt lưng có đeo một cái bách luyện tác*, người này chính là Mục Bạch.


Người đang quỳ dưới đất là Mục Thanh.
Hai người này vốn là đồng hương lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ vô cùng tốt, trước khi được Thần Tuyết Cung thu nhận thì hai người từng làm nghề hành khất.
Mục Bạch khôn khéo, Mục Thanh tính tình lại thật thà, thường hay bị Mục Bạch khi dễ, chỉ là Mục Bạch và hắn đều giống nhau hay bao che khuyết điểm cho chủ nhân nên trong suy nghĩ của Mục Thanh, Mục Bạch là người tốt, nếu hắn bị người khác khi dễ thì Mục Bạch nhất định sẽ ra tay tương trợ, hoàn toàn không biết người duy nhất có thể khi dễ hắn lại chính là Mục Bạch.


"Hừ." Lưu Ý hừ lạnh một tiếng, vẻ tức giận trên mặt khó kìm nén, thập phần đáng sợ.


"Để thuộc hạ giúp thiếu chủ thay đổi y phục." Mục Thanh nói.
Giống như hoàn toàn không cảm nhận được sự tức giận của Thượng Quan Lưu Ý.


Long Kỳ Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Lưu Ý, một khắc trước còn là bộ dáng giận dữ, hiện tại ánh mắt lại lộ ra vẻ mờ mịt, biểu tình như muốn nói "Ta đang ở đâu? Đây là đâu?"

Chỉ thấy y ngáp một cái, đôi mắt màu hổ phách vẫn còn đọng nước, phong tình vô hạn.


Long Kỳ Thiên âm thầm hít vào một hơi, ánh mắt không chớp dõi theo y.


Lưu Ý xoay người trở vào trong, Mục Thanh cũng đứng lên theo vào, Long Kỳ Thiên ma xui quỷ khiến cũng muốn đi theo nhưng lập tức bị một cánh tay ngăn cản, gã hộ vệ quay đầu lại nhìn hắn, sắc mặt trầm xuống.


"Ừm...
để ta xuống lầu xem Tam Nương đã chuẩn bị điểm tới đâu rồi." Long Kỳ Thiên vẻ mặt lúng túng.


Mục Bạch không biểu tình thu tay lại, hai tay khoanh trước ngực đứng ngoài cửa, dáng vẻ hệt như một bức tượng băng điêu khắc.


Đúng lúc đó, Toản Địa Thử vừa ngáp vừa hướng bên này đi tới, hắn bị Mục Bạch liếc một cái thì toàn thân đều run rẩy, lạch bạch chạy về phòng, vừa chạy vừa gọi.
"Hòa thượng..."

Tiếng gọi vô cùng thê lương.


Hết chương 6

(*) Bách luyện tác: một loại vũ khí có hình dạng thế này




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận