Edit + Beta: Minh An
Tiết học toán, thầy dạy toán khen Kiều Nam Gia trước lớp một hồi.
Cả khối chỉ có hai người làm được bài đường cong hình nón, hơn nữa còn làm chính xác. Một người là Kiều Nam Gia, một người là Bách Ngạn.
Lúc Kiều Nam Gia nghe được tên Bách Ngạn, trong lòng cô cảm thấy căng thẳng, nai con chạy loạn trong lòng. Tay cô đổ mồ hôi, căng thẳng đến nỗi tim đập nhanh hơn, cứ như đang công khai bí mật nhỏ của mình trước mặt mọi người vậy.
Nhưng chỉ có cô cùng nam thần biết chuyện gì đã xảy ra.
Thầy nói "Cả khối chỉ có hai bạn làm được" nhưng sự thật chỉ có mình Bách Ngạn làm được đề này thôi. Chẳng qua là cô chép lời giải của người khác, làm sao xứng đáng được khen được?
Cô chỉ có thể nói với thầy là cô đã tìm người khác giúp mình.
Đương nhiên thầy dạy toán không tin lý do từ chối của Kiều Nam Gia. Trong mắt ông, đứa nhỏ này vừa thông minh lại vừa khiêm tốn, chắc chắn về sau sẽ là một người vừa có tài vừa có đức.
Nếu Kiều Nam Gia nghe được tiếng lòng của ông thì chắc chắn sẽ rơi lệ đầy mặt, xua tay chối: Thầy ơi, thật sự thầy nghĩ nhiều quá rồi!
...
Mùa đông năm nay mãi chưa có tuyết.
Gió lạnh buốt như những con dao nhỏ sắc bén lướt qua gò má. Cây cối trong trường đều không sinh sôi nảy nở, lụi tàn hết, chỉ có mấy cây mọc quanh năm còn có chút sức sống.
Sau khi ăn xong các bạn học sinh cũng không chạy xuống sân thể dục tản bộ nữa. Đặc biệt là học sinh lớp 12, trên đường không phải đi mà là chạy chậm, ăn cơm cũng ăn rất nhanh, làm bất cứ việc gì cũng đều mở tốc độ nhanh hơn người khác 1.5 lần.
Học sinh lớp 10 vui vẻ thoải mái, do chưa được trải nghiệm cuộc sống địa ngục nên vẫn còn sống vô lo vô nghĩ.
Học sinh lớp 11... Nửa sống nửa chết, vừa vui vừa buồn, mỗi ngày đều sống trong lo âu nhưng vẫn ăn chơi bay nhảy.
Dù sao vẫn còn tận hơn một năm nữa.
Gần đây Chu Ngôn Quân vô cùng oán giận.
Chu Ngôn Quân ở lớp 11-5, Bách Nhiên ở lớp 11-9. Cậu cho rằng Bách Nhiên sẽ cùng cậu vĩnh viễn làm một đôi anh em học dốt. Dù sao thì từ khi Bách Nhiên không còn làm người học giỏi nữa thì từ tận đáy lòng, cậu cảm thấy quan hệ của hai người càng thân thiết hơn.
Tiếc là, ngày vui ngắn ngủi.
Sau khi bọn họ đánh bóng rổ xong, Chu Ngôn Quân đi lấy khăn giấy trong cặp Bách Nhiên lại lôi ra được quyển sách vật lý. Chu Ngôn Quân biết chuyện này không ổn rồi.
"Nói mau! Đây là cái gì?" Chu Ngôn Quân ném chứng cứ trên ghế, trên mặt không giấu nổi sự khiếp sợ và thất vọng.
"Tao không ngờ, không ngờ mày lại... Mày thay lòng đổi dạ, mày không còn là người anh em mà tao biết nữa." Cậu che ngực lại, giọng điệu thảm thiết, "Không phải trước đó chúng ta đã nói với nhau rồi sao, chúng ta sẽ mãi mãi..." làm anh em học dốt?
"Bang" một tiếng, một gói khăn tay ném thẳng vào mặt Chu Ngôn Quân, thành công cắt ngang lời cậu nói.
Mặt Bách Nhiên vô cảm: "Điên à?"
Chu Ngôn Quân nhanh chóng khôi phục trạng thái, xấu hổ cầm khăn tay lên, ho khan hai tiếng: "Nè, không phải là do tao bất ngờ quá sao?"
Không phải cậu chưa từng chứng kiến Bách Nhiên quyết tâm như nào. Bây giờ thấy Bách Nhiên lại cầm sách vở lên học, Chu Ngôn Quân muốn hỏi nhưng cũng không dám hỏi.
Bách Nhiên nhét sách vào trong cặp, nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.
"Đọc chơi chơi mà thôi, đừng xé chuyện ra to quá."
Chu Ngôn Quân nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy là tốt rồi."
Lúc nhàm chán Bách Nhiên thường hay tìm vài việc nhỏ để giải trí. Chắc qua hai ngày là cậu ấy lại khôi phục trạng thái lên lớp ngồi ngủ, vứt sách vở vào trong xó ấy mà.
Nếu Chu Ngôn Quân biết Bách Nhiên ném sách giáo khoa đi thật nhưng lại mua sách tham khảo về nhà thì chắc chắn sẽ nói thật to là "Mày điên rồi!".
Bách Nhiên cũng cảm thấy như vậy. Chắc là đầu óc cậu có vấn đề nên mới đi giải đề cho người khác.
Sau khi đường ai nấy đi với Chu Ngôn Quân xong thì Bách Nhiên về nhà, cầm điện thoại lên lướt. Lướt mãi cũng chán. Chồng sách đặt bên cửa sổ còn mới, sạch sẽ, tỏa ra mùi hương đặc trưng của giấy mới.
Bách Nhiên tùy tay cầm một quyển ghé vào đầu giường đọc, một tay chống cằm, chán nản lướt từng trang.
Dưới giường, mèo con kêu "meo meo" làm nũng làm Bách Nhiên không tập trung được.
Cậu xách cổ nó ném lên trên giường.
Sữa Bò Ngọt thấy sách định tiến lên xem, xem không hiểu còn dùng sức cắn cắn vài cái. Bách Nhiên dùng tay dọa nó. Nó không những không sợ hãi mà còn lăn lăn trên quyển sách, ngửa bụng ra cho cậu xem.
Bách Nhiên: "......"
Đúng là thứ không được dạy dỗ.
Trên mặt Bách Nhiên viết hai chữ "ghét bỏ" to đùng, vươn tay xoa xoa bụng nó. Sữa Bò Ngọt thoải mái hừ hừ vài tiếng, sau đó bắt lấy tay cậu, bộ lông xù xù nằm úp trên quyển sách trông khá đáng yêu.
Có lẽ gần đây tâm trạng khá tốt nên Bách Nhiên không còn cảm thấy mèo con dính người là một việc đáng ghét nữa.
"Đinh" một tiếng. Có tin nhắn mới.
Bách Nhiên mở màn hình ra.
[Nam Gia Có Cá: Gần đây trời trở lạnh, cậu nhớ giữ ấm nhé! Ngủ ngon nha 🌕 🌕]
Bách Nhiên không trả lời, cũng không xóa tin nhắn đi mà ném điện thoại qua một bên.
Gần đây cậu không bị mất ngủ, cuộc sống học tập và làm việc cũng có quy luật hơn trước nhiều. Cậu còn có thể đi ngủ trước 12 giờ được nữa, đúng là bất ngờ. Bách Nhiên nằm ngửa trên giường, mặc kệ Sữa Bò Ngọt cọ cọ tay mình, dần khép mắt lại.
Ban đêm yên tĩnh, trời không có sao. Cả thành phố đắm chìm trong gió đông lạnh lẽo.
Một đêm yên giấc.
Bách Nhiên bị tiếng "leng keng" của điện thoại đánh thức.
Cậu ngủ cũng không sâu, chỉ hai ba tiếng kêu của điện thoại thôi là đã đủ để dựng cậu dậy rồi. Cậu xoa xoa đôi mắt khô của mình, híp mắt cầm điện thoại lên.
[Nam Gia Có Cá: Tuyết rơi rồi nè 🥰]
Cuối cùng tuyết năm nay cũng từ từ xuất hiện.
Cô gửi cho cậu một bức ảnh chụp. Chậu hoa có hạt hướng dương được đặt bên cạnh cửa sổ, phía xa xa là thành phố mờ ảo dưới lớp tuyết. Tuyết này khác tuyết đêm đó cậu nhìn thấy. Lần đó tuyết rơi rất mỏng, giống như một lớp phấn phủ lên, dẫm chân qua là tạo thành vũng nước.
Lần trước cậu chụp ảnh cho "Nam Gia Có Cá", lần này cô ấy gửi lại. Coi như là có đi có lại.
Bách Nhiên đặt chân đi trên tấm thảm mềm mại, kéo rèm cửa sổ ra, yên lặng chăm chú nhìn cảnh vật ngoài đó hồi lâu.
"Meo ~"
Sữa Bò Ngọt ngủ trên giường suốt một đêm rúc vào trong chăn, co tròn lại như một cục bông nhỏ.
Đột nhiên tâm trạng của Bách Nhiên tốt hơn.
...
Hôm nay bạn học Bách Nhiên hơi kỳ lạ. Lúc mới đến trường cậu không hề nằm ra bàn ngủ, trong tiết học cậu cũng không nằm ra bàn ngủ như bình thường mà chống cằm ngồi nghe thầy dạy toán giảng bài.
Thầy dạy toán bị cậu nhìn chăm chú nên hoảng loạn. Trong lòng thầy cứ nghi ngờ suốt xem có phải mình giảng sai đề rồi hay không, dẫn tới càng nói càng sai, thảm không nỡ nhìn.
Điều này làm cho thầy đứng trên bục giảng thở dài một cái.
Lúc Kiều Nam Gia tới văn phòng giáo viên để nộp bài tập thì thấy cô giáo khối trưởng nói thầy dạy toán cũng là thầy chủ nhiệm lớp 11-9.
"Anh xem tố chất tâm lý của anh kìa. Học sinh muốn nghe giảng không phải là chuyện tốt hay sao? Anh cứ làm như nó định ăn thịt anh không bằng ý!"
Thầy chủ nhiệm lớp 11-9 là một người đàn ông trung niên tính tình tốt.
Thầy gật gật đầu, rũ mắt tiếp thu: "Chắc chắn sẽ không có lần sau, chắc chắn."
"Vậy là tốt rồi!"
Kiều Nam Gia liếc mắt một cái xem náo nhiệt. Sau đó cô quay đầu lại, cô Trần đưa một chồng sách bài tập giao cho cô, nói: "Chờ chút nữa đến giờ nghỉ thì cả lớp đi quét tuyết nhé!"
"Dạ, vâng, để tí nữa con bảo lớp trưởng ạ."
Có thể coi quét tuyết là một "truyền thống" của trường.
Sau khi trường học xây lại thì mỗi lần tuyết rơi đều rất phiền. Thuê người tới quét thì mất khá nhiều tiền vì vậy nên nhà trường bảo học sinh tới quét. Vừa là không lãng phí sức lao động, vừa giúp học sinh vận động rèn luyện, nhân tiện cũng có thể vui chơi giải trí luôn.
Kiều Nam Gia mặc áo khoác vào cùng cả lớp đi ra quét tuyết. Khu vực phải quét tuyết không tính là lớn, về cơ bản đều là các bạn nam quét, các bạn nữ chỉ đứng cạnh hỗ trợ.
Bên cạnh là lớp 11-9, cũng có khí thế ngất trời.
Kiều Nam Gia đẩy thùng rác sang bên cạnh, có bạn đã bắt đầu chơi ném tuyết.
"Kiều Nam Gia!"
Đằng sau có người gọi tên mình, Kiều Nam Gia quay đầu lại. Nghênh đón cô là một quả cầu tuyết lớn bay đến. Cô không kịp tránh nên nó "bang" một tiếng đập vào gò má cô. Tuyết lạnh thấu tim làm Kiều Nam Gia rùng mình vì lạnh.
Xung quanh vang lên một trận cười to.
"Nam Gia, mau ném trả đi!"
Ngô Ngọc thè lưỡi trốn ra đằng sau lớp trưởng. Lớp trưởng đẩy đẩy mắt kính, muốn cản bọn họ lại: "Mấy cậu như vậy không..."
"Bang!"
Một quả cầu tuyết đập trúng mặt cậu. Vài bạn nam cầm quả cầu tuyết vô cùng vui sướng, kêu gào, giục cậu ném lại.
Ném đi ném lại vài cái sân lớp 11-3 đang quét trở thành một trận đại chiến ném tuyết.
Kiều Nam Gia bị ném vài quả, lạnh đến nỗi cô hồng hết cả chóp mũi, tay chân lạnh run. Cô không chơi trò này nhưng số cô rất đỏ, luôn bị nhắm trúng.
Các bạn khác ném tuyết cũng chỉ ném nhẹ nhàng cho vui. Chỉ có Lục Tiểu Đồng xuống tay nặng, ném quả cầu tuyết to làm mặt Kiều Nam Gia đau đớn.
Lục Tiểu Đồng cứ như chỉ nhắm tới Kiều Nam Gia, toàn gộp hai ba quả cầu tuyết ném vào người cô.
Xung quanh hỗn loạn, tất cả mọi người chơi vui đến điên rồi.
Chỉ có Kiều Nam Gia ý thức được Lục Tiểu Đồng đang nhắm vào mình.
Kiều Nam Gia đành cố gắng lùi về sau vài bước, định chạy lẫn vào trong lớp 11-9 bên cạnh để trốn đi. Không ngờ Lục Tiểu Đồng chạy nhanh hơn, ném một quả cầu tuyết về phía cô.
Kiều Nam Gia tránh theo bản năng.
"Bốp!"
Vài giây sau, đột nhiên các bạn xung quanh yên tĩnh, động tác trên tay tất cả cũng dừng lại.
Kiều Nam Gia che mặt lại, chờ đợi một lát. Không có đau đớn ập tới như trong tưởng tượng. Lúc này cô mới mở mắt ra.
Cô nhìn các bạn xung quanh với biểu cảm ngạc nhiên đang nhìn chằm chằm bên cạnh mình. Có bạn nữ nhìn Lục Tiểu Đồng vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"?"
Kiều Nam Gia xoay người nhìn theo ánh mắt của bọn họ.
Đứng cạnh cô là một bạn nam cao hơn cô một cái đầu. Là Bách Nhiên.
Trên mặt cậu không có biểu cảm gì.
Quả cầu tuyết đã biến dạng từ trên mặt cậu rơi xuống, rơi trên áo đồng phục của cậu, làm vạt áo màu trắng của cậu ướt đẫm. Ngọn tóc cậu dính nước từ tuyết tan ra, trên má cũng dính nước, môi mím chặt.
Cậu lau vệt nước trên mặt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Tiểu Đồng một cái. Biểu cảm của cậu thể hiện cậu rất ghét Lục Tiểu Đồng.
Ánh mắt Bách Nhiên lại chuyển tới người Kiều Nam Gia. Cậu nhìn thấy mặt cô dính đầy nước tuyết, cả người co rúm lại, lạnh đến tái mặt.
Mắt cậu dừng một chút, không nói một lời xoay người rời đi.
Một khúc nhạc đệm nhỏ trôi qua, mọi người không còn hứng thú chơi đùa nữa. Vừa lúc cô chủ nhiệm tới đây kiểm tra tiến độ quét tuyết của lớp.
Dọn dẹp một chút xong rồi về lớp, Kiều Nam Gia run run vài cái. Lớp trưởng đi cùng thấy cô như vậy gãi gãi đầu lấy tờ giấy trong túi ra: "Cậu lau đi."
"Cảm ơn cậu."
"Thỉnh thoảng Lục Tiểu Đồng hơi quá đáng một xíu, cậu đừng tính toán với cậu ấy nhé!"
"Tớ hiểu mà."
Qua chuyện này, Lục Tiểu Đồng cũng bị dạy dỗ. Cô ném một quả cầu tuyết lên người Bách Nhiên, mấy bạn nữ trong lớp thích Bách Nhiên đều không vui nên cố tình bắt nạt cô nàng.
Làm trò mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, Lục Tiểu Đồng không nhịn được, chạy về lớp chôn mặt trên bàn khóc nức nở lên. Ngày thường quan hệ của cô với bạn bè cũng không quá tốt, lúc này không có ai tới an ủi cả, muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu,
Kiều Nam Gia nhìn bộ dáng thảm thương của Lục Tiểu Đồng cũng không tức giận. Nhưng cũng không có nghĩa là cô tha thứ cho hành động của Lục Tiểu Đồng.
... Quan trọng nhất là hình như Kiều Nam Gia bị cảm. Khăn giấy trên tay cô cũng không đủ để lau chỗ nước tuyết Lục Tiểu Đồng ném lên người cô.
Qua một ngày, trán Kiều Nam Gia ngày càng nóng lên.
Đến tiết tự học buổi tối, do cảm thấy không khỏe nên cô xin nghỉ về trước. Về đến nhà liền ngả đầu đi ngủ. Lúc này, ba Kiều mẹ Kiều mới bắt đầu hoảng sợ, thấy sắc mặt cô phiếm hồng, trán nóng, sốt cao không hạ.
"Bị cảm lạnh sao?"
"Lấy thuốc, mau lên!"
Kiều Nam Gia được bọc đến kín mít. Cô mơ mơ màng màng uống thuốc rồi mơ mơ màng màng nằm xuống đi ngủ. Tuy rằng vẫn cảm thấy mình quên chưa làm gì đó nhưng nghĩ mãi cũng không ra.
Nghĩ nghĩ một lát rồi cô chìm vào giấc ngủ.
...
Hai giờ sáng, Bách Nhiên còn lướt điện thoại.
Cậu nhìn qua thời gian, xác định hôm nay "Nam Gia Có Cá" có lẽ sẽ không xuất hiện.
"......"
Bách Nhiên ném điện thoại qua một bên, kéo chăn lên, ngủ.
Nhưng làm cậu không nghĩ tới chính là mấy ngày tiếp đó, "Nam Gia Có Cá" cũng không xuất hiện.