Nhận Sai Nam Thần Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm




Edit: Cá Voi Xanh

Beta: Minh An

Trường trung học phổ thông Nhất Trung nằm ở giữa trung tâm thành phố, giao thông xung quanh rất thuận tiện, trung tâm thương mại, khách sạn mọc đầy xung quanh.

Nhà Kiều Nam Gia cách trường khoảng 1km, mỗi ngày cô chỉ cần đi bộ 10 phút là tới trường.

Khi có thời gian rảnh, cô thường hay đi dạo gần trường để khám phá xem quán nào có đồ ăn vặt ngon, cửa hàng nào bán đồ dùng vừa thiết thực vừa rẻ. Sau đó cô ghi chép lại từ những điều nhỏ nhất, thỉnh thoảng không biết đi đâu thì cô cầm chúng ra xem để tham khảo.

Thư Ấu rất phục điểm này của cô.

Dựa theo lời của Thư Ấu thì cô chính là người "Biết dở rồi nhưng vẫn cứ đâm đầu vào thử".

Lời nhận xét này của cô nàng làm Kiều Nam Gia cười khanh khách.

Trường học có cho thuê giường ngủ vào giờ nghỉ trưa. Sau khi ăn cơm trưa xong, Kiều Nam Gia im lặng nghe Thư Ấu nói về những tin nóng hổi gần đây. Bỗng nhiên cô nhớ ra mình chưa xóa bài đăng về quán ăn không đủ tiêu chuẩn an toàn vệ sinh thực phẩm kia.

Nhân giờ nghỉ trưa, cô nằm trên giường mà trường cho thuê, đắp chăn lên rồi vào Weibo.

Hả, nam thần đăng bài viết mới sao?

Cơn buồn ngủ sau khi ăn no của Kiều Nam Gia lập tức bị cuốn đi.

Phản ứng đầu tiên của Kiều Nam Gia là nam thần không chặn cô?

Tinh thần của Kiều Nam Gia được sốc lên trong nháy mắt. Cô vô cùng hưng phấn và sung sướng. Trên màn hình hiện thông báo "Mộc Bạch Phiền đã đăng một bài viết mới". Đó là bức ảnh chụp mấy lọ thuốc đặt trên bàn.

Kiều Nam Gia tra thử mấy tên thuốc thì biết được đó là thuốc dạ dày.

Kiều Nam Gia không khỏi bất ngờ và kính phục.

Vì học tập, nam thần đã trả giá quá nhiều, làm cho cô vừa đồng cảm vừa xấu hổ. Cậu thông minh như vậy mà vẫn vất vả, cần cù học tập, học đến mất ăn mất ngủ, học đến mức bị đau dạ dày. Cô vẫn chưa đủ chăm chỉ, vẫn cần học tập cậu thêm!

Do cảm thấy like bài thông báo bị bệnh của cậu thì hơi ngớ ngẩn, Kiều Nam Gia quyết định comment một bình luận đầy quan tâm, dặn nam thần phải chú ý sức khỏe của mình.

Bỏ điện thoại xuống, cơn buồn ngủ của Kiều Nam Gia bay sạch, cô không ngủ lại được.

Kiều Nam Gia dứt khoát trở mình nằm trên giường, cầm điện thoại tra cứu về bệnh dạ dày và những việc cần lưu ý, thậm chí cô còn hỏi cả người dì đang làm ở bệnh viện của mình.


Kiều Nam Gia dùng cả buổi trưa để tổng hợp lại các điều cần lưu ý. Dù cho nam thần có cần hay không, cô vẫn mong sự giúp đỡ của mình sẽ giúp cậu nhanh khỏi bệnh.

Cô gửi toàn bộ thông tin vào tin nhắn riêng cho cậu.

......

Hậu quả của việc phá vỡ thói quen ngủ trưa đều đặn chính là Kiều Nam Gia mơ mơ màng màng cả buổi chiều.

Cuộc sống học tập của trường Nhất Trung khá đặc biệt, tuy rằng không khí trong giờ học nơi đây rất nghiêm túc, nhưng các hoạt động ngoại khóa của trường cũng rất đa dạng. Thành tích của Thư Ấu luôn đếm ngược từ dưới lên, tuy vậy, cô nàng có tính cách hoạt bát và niềm đam mê diễn xuất cháy bỏng. Vì thế cô nàng chính là một thành viên xuất sắc trong đội kịch.

Sau giờ học, Thư Ấu kéo Kiều Nam Gia đi xem kịch, Kiều Nam Gia trông như cái cây héo, không có chút sức lực nào. Đôi mắt sáng trong hằng ngày nay lại uể oải, như một sâu lười.

Thư Ấu nắm lấy dây cặp sách của cô, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Người chị em, cậu không sao chứ?"

"Không sao, không sao."

Kiều Nam Gia cố làm cho bản thân tỉnh táo lại. Bài tập của tiết tự học tối nay cô còn chưa làm nhưng cô dứt khoát xin nghỉ để về nhà ngủ một giấc, nghỉ một hôm cũng chẳng sao.

"Đi thôi."

Đội kịch Nam Quốc là đội kịch nổi tiếng của trường. Đội đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ khác nhau, mang về cho trường không ít giải thưởng.

Hôm nay đội kịch diễn tập vở kịch 《 Lôi Vũ 》*, Thư Ấu không có vai diễn trong vở kịch này. Cô mang Kiều Nam Gia tới đây một phần vì học sinh đứng đầu cả khối – Bách Ngạn thủ vai con trai của Chu Phác Viên – Chu Bình. Mặt khác vì Thư Ấu thấy Kiều Nam Gia giống như cô bé tự kỷ có tâm hồn cô đơn nhưng bề ngoài thoải mái.

*Vở kịch nổi tiếng do Tào Ngu viết

Nếu không đem bạn thân ra ngoài ánh sáng, Thư Ấu sợ Kiều Nam Gia sẽ mốc luôn.

Kiều Nam Gia ngáp một cái, nước mắt sinh lý chảy ra. Cô bị Thư Ấu túm cả đoạn đường nhưng không cằn nhằn câu nào.

Khuôn viên trường rất lớn, khi xây dựng cơ sở mới, khuôn viên đã được mở rộng gấp 5 - 6 lần, trông như một ngôi trường đại học vậy. Đến cả quy mô của đội kịch cũng không nhỏ.

Thư Ấu mở cửa, âm thanh nghẹn ngào của một bạn nữ lọt vào tai cô ấy: "Tôi đã đem tình của tôi, thịt của tôi, linh hồn của tôi, đem toàn bộ của tôi cho Bình. Vậy mà Bình lại buông tay ra đi..."

Thư Ấu hưng phấn.

"Mau tới xem một chút, đây là cảnh đối diễn giữa Chu Bình và Phồn Y đấy, Bách Ngạn đang đứng ở trên sân khấu kìa."

Nghe thấy hai chữ Bách Ngạn, Kiều Nam Gia như nhận được tín hiệu, ngẩng đầu lên ngay lập tức.

Trên sân khấu có một bạn nam đang quay lưng về phía hai người.

Cậu mặc đồng phục màu xanh lam, khóa kéo cao lên tận cổ nhưng điều đó không làm cậu trông ngốc nghếch như một khúc gỗ.


Tóc của Bách Ngạn rất ngắn, mái tóc này làm cho cậu trông vẻ nhanh nhẹn gọn gàng. Gương mặt của cậu không phải là quá đẹp nhưng nó sạch sẽ và đẹp đẽ.

Khi bạn nữ đối diện nói sai lời thoại, cậu mỉm cười nhắc nhở đối phương. Dáng vẻ của cậu đúng chuẩn một anh chàng dịu dàng tốt tính, nụ cười của cậu tươi tắn làm người khác cảm thấy vui vẻ. Chẳng khó hiểu khi cậu luôn được bạn bè xung quanh yêu quý.

Kiều Nam Gia chẳng có sức chống cự với bạn nam cười tươi lên trông tràn đầy sức sống, đã thế còn thông minh và tốt tính.

Tuy vậy, dưới góc nhìn của Thư Ấu, Bách Ngạn chỉ là một bạn nam có khuôn mặt bình thường, không giỏi bất kì môn thể thao nào, ngoài ánh sáng của kẻ học giỏi thì không có bất kỳ sức hút gì.

Thật ra có thể coi việc đọc thuộc được kịch "Hamlet*" cũng là một ưu điểm của cậu.

*Kịch Hamlet rất dài, ý Thư Ấu là Bách Ngạn có trí nhớ tốt.

Nhưng mà Thư Ấu vẫn thích những gương mặt đẹp xuất sắc hơn.

Lúc này.

Kiều Nam Gia cảm thấy mình như đang lạc vào trong mơ, nói: "A, đúng là nam thần thật này. Sao cả người cậu ấy cứ sáng bừng lên ấy nhỉ?"

Thư Ấu không nhịn nổi nữa mà vỗ tay một cái thật to để gọi hồn Kiều Nam Gia về: "Cậu nhìn rõ đi, trên đầu cậu ấy có bóng đèn. Nó phát sáng!"

Kiều Nam Gia: "... À."

Tỉnh thôi tỉnh thôi, xốc lại tinh thần thôi nào.

Kiều Nam Gia đột nhiên nhận ra, Bách Ngạn đang bị đau dạ dày nhưng cậu vẫn có thể lên sân khấu. Không hổ danh là nam thần, mưa to gió lớn, khó khăn gì cũng không thể làm cậu gục ngã.

Thư Ấu giục: "Sao cậu không tới bắt chuyện đi? Cơ hội ngàn năm có một đấy."

"Không cần."

Cô đã nhắn trên Weibo với nam thần rằng mình sẽ không quấy rầy cuộc sống cá nhân của cậu.

Hơn nữa, nam thần chính là động lực học của cô! Cậu chính là thần tượng của cô!

Kiều Nam Gia nghiêm túc nói:"Cậu ấy là nam thần, là động lực học tập của tớ, là người thôi thúc tớ ngày một tiến bộ, là mục tiêu phấn đấu cuộc đời của tớ!"

Thư Ấu: "Cậu còn sử dụng cấu trúc song hành nữa! Sao cậu không viết bài luận 8000 chữ cho cậu ta luôn đi."

Kiều Nam Gia: "Ầy, nghe cũng ổn đó!"


Thư Ấu: "?????"

Sống giống người một chút đi cô bạn?

Mấy bạn học sinh đứng trên sân khấu cũng đã chú ý tới hai người, tất cả cùng nhau dừng lại.

"Thư Ấu."

Bách Ngạn là phó trưởng đội kịch Nam Quốc. Trưởng đội là một học sinh lớp 12, có lẽ người đó cũng sắp từ chức rồi. Đến lúc đó, Bách Ngạn sẽ lên làm trưởng đội kịch.

Cậu cười một cách dịu dàng và hiền lành. Lúc cười lên thì hai mắt cậu cong cong, má lúm đồng tiền của cậu cũng lộ ra.

Ánh mắt cậu dừng ở chỗ Kiều Nam Gia bên cạnh Thư Ấu, cậu gật đầu một cái xem như chào hỏi.

"Mang bạn cậu tới xem kịch à?"

Trái tim nhỏ của Kiều Nam Gia không biết phấn đấu mà run bần bật, cô cố tỏ ra mình ổn nhưng trong lòng cô như nổi bão rồi. Cô làm ra vẻ bình tĩnh chào lại cậu.

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng lên, trông cô đáng yêu dễ thương hơn ngày thường, lông mi cô khẽ rung nhẹ, cô chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

Kiều Nam Gia không phải cô gái đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, đi đâu cũng được người ta chú ý ngay lập tức. Cô là người có dáng vẻ ưa nhìn, càng nhìn mới càng thấy đẹp, càng nhìn càng khó dời mắt đi.

Bách Ngạn cười cười.

Bách Ngạn mới tham gia đội kịch trong học kỳ này, đây là lần đầu họ gặp nhau ở đây, cũng không có gì là xấu hổ cả.

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó đã kết thúc, sau khi xem hết buổi luyện tập hai người đi ra từ cửa sau.

Thư Ấu làm mặt quỷ nói: "Người chị em, buổi sinh hoạt sắp tới của bọn tớ ấy, cậu có tham gia không?"

"Không đi." Kiều Nam Gia đã khôi phục trạng thái bình thường, cô tỉnh táo trở lại: "Cuối tuần tớ còn có việc, không có thời gian đi chơi."

Thư Ấu: "Con robot học tập điên cuồng này!"

"Cảm ơn cậu đã khen nha!"

***

Điện thoại rung lên liên hồi.

Rèm cửa trong phòng ngủ vừa dày vừa nặng, che hết ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Dưới cái chăn dày có một cái gì đó cồm cộm nổi lên. Ngước lên trên nữa thì thấy có một bộ tóc đen xù xù thò ra.

Gương mặt người nào đó úp chặt vào trong gối, ngón tay thon dài vươn tới lấy chỗ để điện thoại, sau đó ném bộp điện thoại vào chỗ mình.

Tiếng chuông vang thêm một hai tiếng nữa thì ngừng.

Cậu nghiêng mặt, mở tin nhắn gần đây nhất, lập tức âm thanh của một chàng trai trẻ tuổi vang lên. Là Chu Ngôn Quân.

[Chết rồi thì ới một tiếng.]


Bách Nhiên mở voice chat, nói đúng một chữ.

[Cút.]

Điện thoại hiện lên mấy chục thông báo từ Weibo. Bách Nhiên bấm vào, đột nhiên cậu phát hiện mình đăng một tấm ảnh lên Weibo lúc nào không hay.

Quả nhiên, đã có bác sĩ gia đình hỏi thăm cậu về những loại thuốc kia. Hỏi từ sáng đến tận giờ nhưng cậu vẫn chưa trả lời. Nghe thì hơi chảnh chó một xíu.

Mà thôi, đúng là vậy thật mà.

Bách Nhiên lười chả buồn nhắn lại.

Cậu định xóa mấy tin nhắn thừa trong Weibo thì thấy có tin nhắn lải nhải quan tâm đến từ "Nam Gia Có Cá". Sau mấy lời chào nồng nhiệt là một đống thông tin cần lưu ý.

Tất cả đống này đều là tự tay gõ chứ không phải từ trên mạng.

Bách Nhiên nhanh chóng đảo mắt nhìn toàn bộ toàn nhắn dài dòng của cô, dường như cơn đau từ bệnh đau dạ dày của cậu cũng giảm bớt đi phần nào.

WeChat của cậu có tin nhắn mới.

[Anh em, với trạng thái bây giờ của mày thì mai có đi chơi bóng rổ được không?]

Nhìn câu hỏi nhàm chán này, Bách Nhiên lười chẳng buồn trả lời. Cậu thẳng tay xóa luôn lịch sử trò chuyện.

Màn hình giao diện lại quay về giao diện của Weibo, cậu lại đọc mấy tin nhắn trên cùng một lần nữa.

Bách Nhiên thấy người nhắn mấy cái này hơi ngốc một xíu.

Ai rảnh rỗi mà đi nhắn nhiều thế vào một cái Weibo như nick ảo này cơ chứ?

"Đinh!"

Đang lúc cậu nghĩ ngợi, "Nam Gia Có Cá" lại gửi tin nhắn đúng giờ cho cậu.

[Ngủ ngon nha! Cậu nhớ uống thuốc ăn cơm, giữ gìn sức khỏe nhé!]

Ánh mắt Bách Nhiên dừng lại ở hàng chữ ngắn ngủi vài giây.

Sau đó cậu vô cảm xóa hết tin nhắn đi.

_Chú thích thêm

#1 Tác phẩm 《 Lôi Vũ 》và tác giả Tào Ngu.

Tào Ngu (1919-1996) là kịch gia tên tuổi của Trung Hoa, sinh ra trong một gia đình quan lại đã suy tàn. Ông học tiếng Anh, tiếng Pháp ở Đại học Thanh Hoa, đọc nhiều tác giả phương Tây, đặc biệt rất mê kịch và giỏi đóng kịch.Tào Ngu được mệnh danh là "Shakespeare của Trung Hoa"

Trong kỳ nghỉ hè năm 1933, Tào Ngu bắt tay vào sáng tác Lôi vũ, một câu chuyện về những nhân vật đã đeo bám ông hơn 5 năm. Và vở kịch đã gây chấn động dư luận Trung Hoa vào đầu thập niên 30 của thế kỷ trước.

Tập trung vào hai gia đình, nhà họ Chu và nhà họ Lỗ, Lôi vũ hé lộ những thực tế bị dồn nén của xã hội đương thời. Vở kịch bốn màn này đặt vấn đề về tôn ti trật tự trong gia đình truyền thống, ngoại tình, loạn luân, và cả hiện tượng đấu tranh của công nhân lao động. Những chủ đề đó phản ánh một tinh thần đả phá những tồn tại tín ngưỡng lâu đời, một tinh thần vốn rất sôi nổi suốt thập niên 20 và 30 của thế kỷ trước, nhằm giải phóng con người cá nhân khỏi cấu trúc quyền lực của gia đình phụ hệ. Những mối quan hệ trong câu chuyện – chủ và tớ, cha mẹ và con cái, dì ghẻ và con chồng – không chỉ làm nổi bật tình yêu và thù hận, mà còn cho thấy một khám phá về thân phận con người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận