Nhận Sai Vai Ác Sau Ta Công Lược Hắn


Trong lòng Giang Nguyệt Điệp ấp ủ kế hoạch, mới vừa rồi là do nàng thuận miệng hỏi, lại không nghĩ rằng vận khí mình tốt như vậy, cư nhiên thật sự đã hỏi tới điểm mấu chốt.
Mộ Dung Linh rất lâu chưa hồi phục, thật sự là sợ hãi.
Giang Nguyệt Điệp an ủi nói: “Đừng sợ, ngươi tin tưởng ta, chúng ta nhất định có thể đi ra khỏi nơi này!”
Rốt cuộc có hào quang của nữ chủ, Giang Nguyệt Điệp yên lặng nghĩ đến.
“Không, ta không sợ, chỉ là việc riêng của ta, cũng không phải sợ hãi cái này, chỉ là nhớ đến một sự kiện”.

Mộ Dung Linh nói, “Chuyện này rất khó giải quyết, hiện tại ta không biết giải quyết như thế nào”.
“Chính vì nghĩ đến chuyện này mà tâm tình ngươi không xong sao?”
Mộ Dung Linh cúi đầu, rầu rĩ mà lên tiếng.
“Vậy đừng nghĩ nữa”.
Mộ Dung Linh kinh ngạc mà ngẩng đầu.
“Nếu ngươi nghĩ không ra, cũng đừng nghĩ nữa”.


Giang Nguyệt Điệp nhún nhún vai, “Tình cảnh hiện tại của chúng ta rất kém, nếu cứ nghĩ đến chuyện phiền lòng đó, có còn muốn sống nữa không?”
Giang Nguyệt Điệp suy đoán, Mộ Dung Linh là nghĩ đến chuyện tình cảm giữa nam chủ Sở Việt Tuyên và nữ hai Bạch Dung Thu trước khi trốn đi.
Nàng chân thành khuyên bảo: “Ngươi trước cứ bình tĩnh một chút, có chuyện gì chờ ra khỏi đây lại nói.

Đến lúc đó muốn đánh ai thì đánh, muốn mắng ai thì mắng, không ai ngăn được chúng ta!”
Những câu nói trên đều là sự chân thành và xuất phát từ trái tim.
Mộ Dung Linh không tiếng động mà nở nụ cười.
Nàng phát hiện vô luận như thế nào, mình đều rất khó chán ghét Giang Nguyệt Điệp.
Một khi đã như vậy, liền không nghĩ nữa! Có chuyện gì, chờ ra ngoài rồi nói sau.
“Lúc trước ngươi kéo tay áo ta, chính là muốn nói cái này sao?”
“Cũng chưa đủ”.

Giang Nguyệt Điệp nói, “Ta là muốn hỏi, bữa cơm tiếp theo mất bao lâu nữa?”
Nghe nói cổ hại có thói quen chỉ ăn hai bữa cơm, Giang Nguyệt Điệp đoán không được mình phải nhịn đói bao lâu nữa.
Mộ Dung Linh nghi hoặc nói: “Bữa cơm tiếp theo?”
“Đúng rồi, bữa cơm tiếp theo”.
Mộ Dung Linh xuất thần vài giây: “Nếu là bữa cơm tiếp theo, hẳn còn chưa có….

Ta không thể bồi ngươi được rồi”.
Giang Nguyệt Điệp hoang mang cực kỳ: “Vì sao?”
“Ta quá hiểu khôi lỗi sư”.

Nhớ lại thời gian trước mình đã cùng Sở Việt Tuyên thu thập được manh mối, Mộ Dung Linh nhấp nhấp môi.
“Một ngày vạch da, một ngày vẽ hình, một ngày thanh lọc làn da trên cơ thể, một ngày luộc xương người, một ngày là nhắm mắt lại”.

“Trong lời đồn, khôi lỗi sư sẽ đem tác phẩm vừa lòng nhất lưu giữ đến ngày thứ năm, đến ngày thứ năm, hắn sẽ thực hiện một tâm nguyện của người được chọn, sau đó….

Tóm lại, ở trong tay khôi lỗi sư, thông thường con người sẽ không sống qua ngày thứ sáu”.
“Ta ở đến nay là ngày thứ tư, ngày mai chính là ngày thứ năm”.
Giang Nguyệt Điệp quỷ dị mà trầm mặc.
Nàng nhìn về phía tay phải rỗng tuếch của mình, lại nhìn về phía ánh nước trong chén, nước trong chén đã bị uống hơn phân nửa.
Trong đầu tựa hồ có một sợi dây nào đó bị đứt “Bang” một tiếng.
Giang Nguyệt Điệp hít sâu một hơi, quyết định xác nhận lại lần nữa.
“Cho nên lần sau bọn họ tới đưa cơm chính là thời gian….?”
“Là sau mười hai canh giờ?”
Giang Nguyệt Điệp lại dùng ngón tay gõ gõ lên vách tường, phát ra tiếng vang rầu rĩ: “Cài này….?”
Mộ Dung Linh bị hỏi có chút không hiểu ra sao, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: “Cơm hôm nay của chúng ta, ai nha, trước đem màn thầu lấy xuống đi, một lát nữa bọn họ sẽ đến thu chén, hả? Giang cô nương, màn thầu của ngươi đâu?”
Trầm mặc, hôm nay tới địa lao trầm mặc.
Ở trong một mảnh yên tĩnh quỷ dị, Mộ Dung Linh như phát hiện ra cái gì, nàng dừng lại vài giây, đem màn thầu của mình đẩy về phía Giang Nguyệt Điệp, lúng túng mà mở miệng: “Ta không thích ăn thứ này, hương vị thật sự thô ráp, nếu ngươi muốn ăn, liền lấy ăn đi”.
Giang Nguyệt Điệp buồn bã cự tuyệt.
Nàng một mình ngồi xếp bằng tại chỗ, vài giây sau, bình tĩnh phát hiện một sự thật.
Thình lình xuyên thư, “Giường đệm” quá mức lạnh và cứng, bữa cơm ít đến đáng thương, ba hòn núi lớn này, đã đem một người mỹ lệ đáng yêu yếu ớt như mình thành đóa hoa bị đánh sập không nơi nương tựa.
Huống chi, “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ được về nhà” trong miệng hệ thống thật sự hư vô mờ mịt.

So với không biết sợ hãi, tử vong trong dự liệu tựa hồ càng làm cho người ta có thể tiếp nhận.
Vốn chỉ là suy nghĩ nhỏ bé, nhanh như sao băng xẹt qua, nhưng Giang Nguyệt Điệp lại chặt chẽ bắt lấy, không ngừng nhập vào trong đầu, cũng lặp lại suy nghĩ.
Một lát sau, Giang Nguyệt Điệp chậm rì ri mà mở miệng: “Ngươi nói xem, nếu trước khi ta chết ăn một bữa ngon, lại ngủ một giấc thoải mái dễ chịu, khôi lỗi sư sẽ đồng ý chứ”.
Mộ Dung Linh: “Hả, hẳn là vậy?”
“Thật tốt quá! Nếu bọn họ tới kéo ngươi đi, cứ để ta đi trước đi!”
Mộ Dung Linh: “Được….

Hả?”
Giang Nguyệt Điệp bỗng chốc ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, nói năng có khí phách: “Đừng đoạt với ta!”
“Ta không đoạt, không phải, Giang cô nương ngươi bình tĩnh chút!”
“Ta, rất, lạnh lùng, yên tĩnh”.
Giang Nguyệt Điệp hiên ngang lẫm liệt mà đứng lên, một bên đứng dậy còn một bên nói: “Phật nói ‘ Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục’! Ta, Giang Nguyệt Điệp, hôm nay nhất định sẽ ăn bữa cơm ngon này!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận