Nhận Sai Vai Ác Sau Ta Công Lược Hắn


Tuân theo tư tưởng như vậy, Giang Nguyệt Điệp đi tiêu sái thản nhiên, thậm chí chưa kịp liếc mắt nhìn Mộ Dung Linh một cái.
Nàng bỏ lỡ ánh mắt Mộ Dung Linh.
--- Ba phần cảm động, năm phần chấn động, dư lại 92 phân tất cả đều là áy náy.
Nếu Giang Nguyệt Điệp thấy nhất định sẽ hô to Văn Thành xưa đúng thật không lừa dối ta, cư nhiên đôi mắt hình quạt đồ trong lời đồn thật sự tồn tại!
----
Màn trình diễn đột nhiên của Giang Nguyệt Điệp, làm hệ thống thật sự chấn động.
Các ký chủ trước đây có ai mà không phải liều mạng muốn về nhà? Như thế nào lại phá lệ bất đồng với ký chủ như “Ánh mặt trời lạc quan” này?
Hệ thống: Ta nghe nói, cảm ơn ngươi.
Nhưng mà nếu đã định ký chủ, liền không có biện pháp sửa đổi.
Trừ phi nhiệm vụ thất bại….

Nhưng nói vậy, nó cũng sẽ bị liên lụy.
Hệ thống không có đầu, nhưng hiện tại cảm thấy thực đau đầu.
Đặc biệt nó ở trong đầu ký chủ cảm nhận được những câu….

Cái gì mà “Sĩ khả sát bất khả nhục”, cái gì mà “Không tự do thì thà chết”, cái gì mà “Từ xưa đến nay, dân tộc Hoa Hạ vĩ đại tuyệt không khuất phục thế lực đen tối”…..
….

Này đều là cái gì a!
Hệ thống gần như hỏng mất, mắt thấy ký chủ đang càng đi càng xa trên đường khẳng khái hy sinh, vì chính mình, hệ thống rốt cuộc vẫn là lựa chọn tiêu hao năng lượng, khởi động quyền hạn tối cao.
[ Nam chủ đã ở cổng lớn! Muộn nhất là ba phút! Nhất định có thể tới! ]
Hệ thống ở trong đầu Giang Nguyệt Điệp thét chói tai: [ Ngươi, ngươi kiên trì một chút! Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ thứ hai….

Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thứ hai! Nhiệm vụ sau này sẽ điều chỉnh đến hình thức rộng nhất! ]
Cảm nhận được những ràng buộc trên người mình phai nhạt đi rất nhiều, Giang Nguyệt Điệp rốt cuộc buông xuống xẹt qua một đạo ý cười rõ ràng.
Thành rồi.
Tuy rằng những cảm xúc tồi tệ trước đó không phải là giả, nhưng nếu thật sự có thể tồn tại về nhà, có ai không muốn chứ?
Từ xưa đến nay, dân tộc Hoa Hạ vĩ đại còn có một câu ngạn ngữ tràn ngập trí tuệ.
Chết tử tế không bằng lại tồn tại.
Am hiểu sâu vấn đề này nên Giang Nguyệt Điệp biểu diễn một cú cá mặn xoay người: [ Ta hiểu! Nhất định sẽ tranh thủ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ! ]
Từ cá mặn nằm yên đến xã súc chỉ dùng một giây ngắn ngủi, hệ thống bị che chắn đã xem đến chết lặng.
Nhưng lời đã nói ra, không thể không làm.
Nói không tình nguyện mà dùng năng lượng tràn ra giúp Giang Nguyệt Điệp che lấp một chút hơi thở, cũng quyết định về sau trừ phi có sự kiện trọng đại, nếu không tuyệt sẽ không sốt ruột liếc mắt một cái.
“Chính là nàng, muốn sớm nhìn thấy đại nhân?”
Thanh âm thon dài có vẻ bén nhọn, chói tai như là dùng móng tay cào trên tường.
Nghe được cả người bắt đầu nổi cả da gà, ruột gan cồn cào khó chịu.
“Đúng vậy, Tả Ngọc đại nhân”.
Thanh âm của người đưa cơm hiển nhiên cung kính hơn trước rất nhiều.
Không phải khôi lỗi sư, nhưng ít ra cái người được xưng là “Tả Ngọc đại nhân” này hẳn là xem như phó lãnh đạo.
Phù hợp với điều kiện hoàn thành nhiệm vụ thứ hai.
Giang Nguyệt Điệp tốn sức muốn ngẩng đầu, nhưng nàng lúc trước bị đút thuốc, lúc này không có chút sức lực nào.
May mắn thay người tới tựa hồ nhìn ra điểm này, hắn cười lạnh một tiếng, tiến lên nắm cằm Giang Nguyệt Điệp.
Từ Ngọc từ trên xuống dưới mà quét mắt nhìn Giang Nguyệt Điệp, ánh mắt cực kỳ làm càn, hoàn toàn không giống như đang xem vật còn sống, ngược lại như là đang lựa chọn thương phẩm, treo giá.
“Khẩu khí làm càn như vậy, ta còn cho là nhân vật gì ghê gớm.

Nguyên lai bất quát tự cho mình là một bộ túi da tốt, liền nhiều thêm một chút không dám vọng tưởng”.
Lúc phát hiện bản thân Giang Nguyệt Điệp không hề có công pháp, trên người cũng không mang theo nửa điểm pháp bảo phòng ngự, ánh mắt Từ Ngọc càng mang theo vài phần ái muội cùng thèm nhỏ dãi.
“Ta thấy ngươi tuổi còn trẻ, lại là người sắp chết, nói vậy còn chưa thể nghiệm qua cá nước thân mật? Từ Ngọc nói, “Không bằng theo ta một hồi, cũng làm cho ngươi thê nghiệm một phen cái gì là cực lạc nhân gian”.
Từ Ngọc sau khi nói xong, những người hầu quanh mình khe khẽ nở nụ cười.
Tiếng cười không có ý tốt, thật là hiểu được ý của đại nhân.
Giang Nguyệt Điệp vội nâng mắt lên.
Nương theo ánh sáng nơi cái tay không có sức lực, nàng quét một vòng bố cục phòng luyện chế.
Đỉnh đầu treo một viên dạ minh châu ước chừng lớn như mặt người, ánh sáng trong phòng phần lớn phát ra tại đây.

Dọc theo bên vách tường đặt một vòng đèn cầy đỏ, ngọn nến đỏ đến quá mức tươi đẹo lóa mắt, nhìn qua như máu người.
Mỗi cây đuốc còn thả một chút đồ vật, hình như là dây thừng, nhưng lại không giống lắm.
Giang Nguyệt Điệp đánh giá loại này chính là một trận pháp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui