Giang Nguyệt Điệp không thấy trong “Ký lục truy tìm yêu quái Cửu Long”, không đại biểu nàng không thấy qua mặt khác của tiểu thuyết ngôn tình.
Đặc biệt là văn cổ đại, khi nam nữ chủ đề cập lẫn nhau, chỉ số thông minh bỗng nhiên hạ xuống biến thành não yêu đương quả thực là thao tác cơ bản.
Giang Nguyệt Điệp hiểu rõ mà nhìn nam tử trước mắt liếc mắt một cái, đột ngột hỏi: “Mới vừa rồi những người đó đều đã chết sao?”
Nàng trực tiếp thay đổi đề tài.
Đây là lần thứ hai.
Ôn Liễm Cố buông tay ra, vô thanh vô thức như lúc trước, không phát ra nửa điểm âm thanh.
Xem ra vận khí của nàng thật sự tốt, Ôn Liễm Cố không chút để ý mà nghĩ đến.
Vốn đang nghĩ, vô luận là nàng phủ nhận hay thừa nhận là nhìn lầm….
Thậm chí chỉ cần toát ra một tia sợ hãi, hắn đều sẽ trực tiếp giết nàng.
“Không cần lo lắng”.
Tiếng người trước mặt phát ra, Giang Nguyệt Điệp cảm thấy bàn tay buông lỏng, nàng theo bản năng đem bàn tay tới trước mặt, quả nhiên xiềng xích đã vỡ vụn, bất quá trên cổ tay còn lưu lại vết vệt đỏ, cần có thuốc mỡ mới có thể bảo dưỡng tốt lên.
Trong đầu Giang Nguyệt Điệp bị tay mình lấp đầy, phải mất một lúc mới hiểu được ngụ ý của nam chủ.
Giang Nguyệt Điệp đưa vào giả thiết [ Nam chủ chính đạo hàng yêu trừ ma ], theo bản năng nói: “Ngươi đem bọn họ đều giết?”
Lợi hại a! Tốc độ này, không hổ là nam chủ!
Đôi mắt Giang Nguyệt Điệp lóe sáng nhìn hắc y nhân ở trước mặt, trong nháy mắt này, chỉ cảm thấy dáng người đối phương vô cùng cao lớn.
“Giết….”
Cảm nhận được tán đồng cùng vui sướng phát ra từ nội tâm của đối phương, Ôn Liễm Cố ác liệt mà kéo dài âm cuối.
“….
Hơn phân nửa”.
Giang Nguyệt Điệp tươi cười ở trên mặt.
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi đến lại mọc lên.
Giết yêu không giết hết, kẻ ác sẽ được tôn vinh.
…..
Ai, nam chủ hệ liệt chính phái cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức nhân từ nương tay một chút.
Ôn Liễm Cố nghiêng mắt, đối diện với đôi mắt tràn ngập “Ngươi còn chưa đủ tàn nhẫn” của Giang Nguyệt Điệp, cảm thụ được tâm tình đối phương hận sắt không thành thép, không biết vì sao có chút buồn cười.
Hắn cũng không phải khắc chế chính mình, muốn cười liền thật sự cười ra tiếng.
Nghe thấy tiếng cười bên cạnh, vẻ mặt Giang Nguyệt Điệp khó hiểu.
Nam chủ có tật xấu gì a? Giang Nguyệt Điệp mê man, bởi vì lúc trước mạch não nàng hydro, luôn bị người khác chế nhạo là “Có bệnh”, hiện giờ xem ra, nam chủ tựa hồ bệnh cũng không nhẹ, thậm chí còn cao hơn một chút a!
Giang Nguyệt Điệp mang ý đồ thăm dò mạch não ngôn tình của nam chủ cổ đại… Chẳng lẽ là chưa tìm được nữ chủ, cho nên phát điên rồi?
Không, không đến mức đó chứ???
----
Ôn Liễm Cố cũng không để ý Giang Nguyệt Điệp nghĩ như thế nào.
Giờ phút này hắn xác thật tâm tình không tồi.
Ôn Liễm Cố thích mới lạ, đồ vật thú vị.
Cứ việc thực nhanh chán ghét….
Nhưng không quan hệ, hắn có thể tìm được người tiếp theo.
Tựa như lúc trước khi đang chán chết, ngẫu nhiên thông qua rơm rạ nghe thấy Giang Nguyệt Điệp đang đối thoại cùng người khác.
Khôi lỗi sư có chút tài mọn, Ôn Liễm Cố chưa từng để vào mắt, hắn xem cờ là giả, du tẩu với bàn cờ, ngẫu nhiên quạt gió thêm củi, lại chưa bao giờ có nửa phần ý tứ nhập vào.
Đều không phải là khinh thường, cũng không phải quy củ “Xem cờ không nói”, mà là Ôn Liễm Cố lười làm chính nhân quân tử của thế tục.
Nguyên nhân rất đơn giản, thông thường Ôn Liễm Cố hứng thú không nhiều đến thời điểm hắn tiến vào.
Lần này là ngoại lệ.
Giang Nguyệt Điệp bị cởi bỏ gông cùm xiềng xích quay đầu nhìn về phía người bên cạnh: “Cho nên, hiện tại chúng ta rời đi sao?”
Nàng đương nhiên có thể lựa chọn trực tiếp rời đi, nhưng không biết vì sao, Giang Nguyệt Điệp cảm thấy mình vẫn nên hỏi nam chủ một tiếng thì tốt hơn.
Ôn Liễm Cố ngưng cười: “Đi thôi”.
Hắn tùy tay lấy thanh kiếm trong tay yêu vật từ khi tiến vào, nhìn Giang Nguyệt Điệp đi bên cạnh nện bước nhẹ nhàng, trong đầu xẹt qua một ý niệm.
….
Nếu nàng có thể vẫn luôn thú vị như thế, thật sự cũng không phải không thể ở lâu thêm chút.
Chỉ là trong lòng Ôn Liễm Cố cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Ngay tại thời điểm sắp ra khỏi phòng luyện chế, trong đầu Ôn Liễm Cố đột ngột toát ra một từ xa lạ.
----
Giang Nguyệt Điệp kỳ quái quay đầu lại: “Như thế nào lại không đi nữa?”
Ôn Liễm Cố đứng bên cạnh cửa, ngưng mắt dừng lại trên mặt Giang Nguyệt Điệp, nhớ tới gợn sóng không tồn tại trong lòng kia, lại lần nữa cười thấp ra tiếng.
Quả nhiên hay là nên giết nàng.